Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1167: Bạch tiền bối, tóc của ngươi dài đến đâu thế?

Chương 1167: Bạch tiền bối, tóc của ngươi dài đến đâu thế?
Loại phân thân này của Bạch Tôn Giả đúng là phân thân chi pháp mà Tống Thư Hàng hằng ao ước. Không những có thể viết bản thảo hộ chủ nhân mà còn có thể thay chủ nhân nhắn tin, thay chủ nhân ngăn tai ương… chỉ có những chuyện ngươi không nghĩ tới chứ chẳng có chuyện gì mà phân thân không thể làm được.
Nếu có thể học được phân thân thuật này của Bạch tiền bối thì tốt biết mấy, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
Vì thế Tống Thư Hàng không nhịn được mà viết vào giấy: “Bạch tiền bối, phân thân thuật này của người có truyền cho người ngoài không?”
“Ngươi muốn học à?”
Bạch Tôn Giả trả lời.
Tống Thư Hàng gật đầu lia lịa, đang muốn trả lời lại là “Muốn muốn muốn!”… Phân thân thuật như thế ai mà không muốn học cơ chứ? Thế nhưng lúc này Bạch Tôn Giả lại ném cho một câu: “Tiếc quá, đây là năng lực thiên phú của ta… không dạy cho ngươi được.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Ở tu chân giới, năng lực thiên phú chính là BUG lớn nhất, vô lí nhất.
“Nhưng nếu sau này có thời gian thì ta sẽ thử xem có nghiên cứu ra được phân thân thuật tương tự thế này không, công năng đơn giản hóa một chút thì chắc là không thành vấn đề. Ngươi có muốn học không?”
Bạch Tôn Giả lại hỏi.
“Muốn chứ!”
Tống Thư Hàng đáp ngay.
Bạch Tôn Giả: “Ừm, có thời gian ta sẽ thử nghiên cứu xem sao. Đúng rồi, có gì ăn không?”
Tống Thư Hàng nhìn một lượt thế giới hạch tâm và pháp khí không gian của mình, phát hiện đã không còn gì để ăn nữa rồi.
“Bạch tiền bối chờ một chút, đợi đại trận nghi thức ở bên này kết thúc thì ta sẽ đi tìm thứ gì đó ngon ngon cho ngươi ăn.”
Tống Thư Hàng đáp. Nói đến đồ ăn, hắn nghĩ ngay tới Cật Qua Thánh Quân. Nhưng rồi lại nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, hắn đâu phải là Bắc Phương Đại Đế, không thể nghĩ đến chuyện hầm Cật Qua Thánh Quân được.
“Được, đợi ta hiển thánh xong ra rồi ra ăn cũng được.Bản thể đã bước vào giai đoạn độ kiếp cuối cùng, ta phải viết xong bản thảo Huyền Thánh giảng pháp cái đã. À đúng rồi... các ngươi có muốn nghe gì không? Đến lúc giảng pháp ta sẽ ưu tiên các đạo hữu trong nhóm trước, giảng những gì mà mọi người muốn nghe.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Đúng là ta có vài điều muốn tìm hiểu, nhưng không cần phải dùng đến Huyền Thánh giảng pháp đâu. Ta muốn thử học chế tạo phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối, chỉ cần đến trình độ có thể phóng phi kiếm đi là được.”
Tống Thư Hàng đáp.
Bạch Tôn Giả: “Phi kiếm dùng một lần bao gồm trận pháp học, phù văn học, cường hóa vũ khí học, có thời gian ta thì sẽ dạy kèm riêng cho ngươi. Ngươi hỏi các đạo hữu trong nhóm xem họ có gì muốn nghe không?”
“Vậy ta đi hỏi đây.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Sau đó, hắn lại đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1.
Vừa mở ra liền thấy trong nhóm lúc này vô cùng náo nhiệt.
Hắn lội lên xem lại tin nhắn thì phát hiện hóa ra là Hoàng Sơn Chân Quân xuất hiện cùng chủ đề mới.
Rốt cuộc thì Hoàng Sơn Chân Quân cũng sửa lại tên của mình, không dùng nick “Hoàng Sơn Mệ Tim Muốn Về Hưu” nữa.
“@Toàn thể thành viên, ngày 23 tháng này, vào tiết thu phân, là ngày tốt. Ta quyết định gả Đậu Đậu đi vào ngày đó. Nếu mọi người rảnh thì tụ tập tại Hoàng Sơn, chúng ta vui vẻ một phen, để Đậu Đậu gả đi nở mày nở mặt.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
Bắc Hà Tán Nhân: “Thu phân… để ta xem lịch đã. Được thôi, không thành vấn đề, ta nhất định sẽ tranh thủ tới.”
Lệ Chi Tiên Tử: “@ Hoàng Sơn Chân Quân, tiền bối ơi, chẳng phải ngày 23 kỵ cưới gả sao?”
Hoàng Sơn Chân Quân bình tĩnh nói: “Vì hôn lễ của Đậu Đậu khá đặc biệt, nó làm đám cưới với thân phận là cô dâu ấy, nên có vài chuyện phải làm ngược lại. Yên tâm đi, ta đã tìm cao nhân xem cho rồi, ngày hôm đó chắc chắn thích hợp để gả Đậu Đậu đi.”
Lệ Chi Tiên Tử: “Ta hiểu rồi, Hoàng Sơn tiền bối đã nói thế thì ta cũng yên tâm, ta nhất định sẽ tới tham gia.”
Cuồng Đao Tứ Lãng: “Chuyện này Đậu Đậu có biết không? Ta nhớ lần trước Tống Thư Hàng có nói, chú rể của Đậu Đậu không phải là con gái mà là một vị khuyển đại gia đúng không?”
Tàng Thiên Câu Chu Ly: “Ha ha ha, ta với Diệt Phượng đạo hữu hợp tác giấu nhẹm chuyện này đi rồi. Bọn ta cố gắng cắt mạng của Đậu Đậu, đồng thời còn nghĩ đủ cách lừa nó, khiến nó tưởng rằng người mình lấy là một em cún đấy.”
Diệt Phượng Công Tử: “Ha ha ha, bây giờ ta thấy rất chờ mong, không biết khi khăn trùm đầu bị vén lên, Đậu Đậu phát hiện ra mình gả cho một vị khuyển đại gia thì sẽ có vẻ mặt gì nhỉ.”
Đông Phương Tĩnh Tuyết: “Đợi chút, @ Hoàng Sơn Chân Quân, Hoàng Sơn tiền bối, ngài sẽ không xấu xa đến mức gả Đậu Đậu cho một vị khuyển đại gia thật đấy chứ? Đậu Đậu đáng yêu như thế, làm vậy ổn lắm đâu. Hơn nữa… Lệ Chi Tiên Tử, cô không phản đối chuyện này à?”
Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử rất thích Đậu Đậu đáng yêu… Cô ấy rất mến mộ tài năng sáng tác của Đậu Đậu, “Bài ca Hoàng Sơn đại ngốc” là bài hát mà cô ấy thích nhất. Nên cô là đạo hữu duy nhất trong nhóm đứng ra nói giúp cho Đậu Đậu.
Lệ Chi Tiên Tử: “Ta tin tưởng Hoàng Sơn tiền bối.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hiện giờ trong tay hắn đang có một tin tức chấn động, hình như vị khuyển đại gia vốn phải lấy Đậu Đậu, cúng chính là đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử đã âm thầm hợp tác với Hoàng Sơn Chân Quân để bẫy Phù Sinh Tiên Tử. Tống Thư Hàng hoài nghi đến lúc đó người cưới Đậu Đậu rất có thể sẽ biến thành Phù Sinh Tiên Tử, đối tượng kết hôn của sẽ Đậu Đậu thật sự biến thành một cô em.
Nhưng chuyện này vẫn có khả năng nghịch chuyển… bởi Phù Sinh Tiên Tử có một đệ tử hồ yêu ♂ thầm yêu cô ấy. Nói không chừng đệ tử hồ yêu kia sẽ thay Phù Sinh Tiên Tử mà kết hôn với Đậu Đậu ấy chứ. Nếu như vậy thì người kết hôn với Đậu Đậu sẽ biến thành một tên đực rựa.
Rốt cuộc thì hôn lễ của Đậu Đậu sẽ đi theo con đường nào đây? đến Tống Thư Hàng cũng không chắc chắn.
Hoàng Sơn Chân Quân: “Về chú rể của Đậu Đậu ấy à, đợi đến hôn lễ là mọi người sẽ biết thôi. Hôm ấy mọi người nhớ đến góp vui để Đậu Đậu gả đi thật náo nhiệt là được. Thông báo lại nhé, ngày 23 tháng này Đậu Đậu sẽ kết hôn. Xin mọi người thông báo với những người khác, trên thiếp mời cùng sẽ in ngày tháng. Ta đi chuẩn bị hôn lễ đây, tạm biệt nhé.”
Chân quân vừa nói xong thì lập tức logout.
Bây giờ chủ đề nói chuyện trong nhóm Cửu Châu số 1 bắt đầu chuyển sang hôn lễ của Đậu Đậu.
Mọi người bắt đầu bàn bạc xem nên tặng quà gì cho phải, có cần hẹn nhau rồi cùng đến đám cưới không, phải tặng nhân tình kiểu gì v.vv..
Tống Thư Hàng cảm thấy mình đã vào nhầm một nhóm tu chân dỏm rồi.
Sau khi thở dài, Tống Thư Hàng gửi một tin nhắn lên nhóm.
Tống *lần này thật trâu bò* Thư Hàng: “ Các vị tiền bối, lúc nãy Bạch tiền bối nói hắn sắp độ thiên kiếp xong, chuẩn bị hiển thánh rồi. Mọi người có muốn nghe gì không, để hắn còn chuẩn bị trước.”
Bắc Hà Tán Nhân: “Rốt cuộc thì Bạch tiền bối cũng sắp độ thiên kiếp xong rồi, nói thật, giờ ta còn cảm thấy đau lòng thay cho thiên kiếp ấy. Nói đi cũng phải nói lại, Thư Hàng tiểu hữu đặt tên kiểu gì lạ thế, lúc trước ta không để ý.”
“Gần đây ta cũng không biết nên dùng đạo hiệu gì, đạo hiệu Bá Tống thì có người gọi thành Bá Bá Tống, khiến ta có cảm giác tự nhiên mình già hẳn đi ấy.”
Tống Thư Hàng thở dài một hơi.
“Thì sửa lại thành Bá Đao Tống Nhất ấy, mọi người quen với đạo hiệu này nhất. Nếu không được thì lại thay phiên dùng cả bảy đạo hiệu.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Tống Thư Hàng: “Ta đã tặng một trong bảy đạo hiệu cho người khác rồi. Cái tên Kim Cương Quân Tử Đao giờ đã thuộc về đệ tử Tiểu Thải của ta. Cô ấy rất hợp với đạo hiệu này. Nên không thể thay phiên dùng bảy đạo hiệu nữa.”
Diệt Phượng Công Tử: “Ngươi tặng cái đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao kia rồi, nhưng chẳng phải còn kiếm về được thánh hào Bá Tống đấy sao? Vừa hay đủ bảy cái, tiếp tục luân phiên đi.”
Tống Thư Hàng: “…” Định mệnh, chính bản thân hắn cũng không chú ý tới chuyện này.
Đợi chút, lại lạc đề rồi đấy.
Ta đang hỏi mọi người muốn nghe Bạch tiền bối giảng cái gì cơ mà!
Lệ Chi Tiên Tử: “Thật ra ta rất muốn nghe Bạch tiền bối giảng về cách chăm sóc tóc. Mọi người có để ý thấy mái tóc của Bạch tiền bối được chăm sóc rất tốt không, lúc mái tóc của hắn bay lên theo gió đẹp như tranh vậy, khiến ta chỉ hận không thể chụp lại cảnh đó lia lịa để giữ lại khoảnh khắc ấy.”
Đông Phương Tĩnh Tuyết: “Rốt cuộc thì mái tóc của Bạch tiền bối dài bao nhiêu thế? Sắp dài đến eo rồi đúng không?”
Điền Điềm Phó Đảo Chủ: “Thư Hàng tiểu hữu, lát nữa ngươi chuyển lời đến Bạch tiền bối hộ bọn ta, xin ngài ấy lúc giảng pháp thì chia sẻ bí quyết chăm sóc mái tóc dài đến eo luôn nhé, cả cách làm sao để tóc dài tung bay trong gió đẹp như tranh nữa ấy!”
Tống Thư Hàng: “…”
“Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài đến eo thì gả cho ta được không?”
Nếu như hắn thật sự nhũn não chạy đi tìm Bạch tiền bối để hỏi chuyện này thì có khi sẽ bị giết chết để diệt khẩu mất.
“Ta từ chối! Hỏi cái này là tự tìm chết, ta đâu phải là Tam Lãng tiền bối.”
Tống Thư Hàng nói.
Cuồng Đao Tứ Lãng: “Thư Hàng tiểu hữu, ta đắc tội với ngươi à? Đừng có động một tí là lại lôi ta ra hứng đạn thế chứ.”
Bắc Hà Tán Nhân thở dài: “Thực ra Bạch tiền bối hoàn toàn không cần Huyền Thánh giảng pháp làm gì, hắn chỉ cần đứng yên bất động thì tu chân giả trong chư thiên vạn vật đã thỏa mãn rồi.”
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời: “Chuyện mà ta lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra. Từ nay về sau, trong chư thiên vạn giới lại có thêm bao nhiêu kẻ thành tình địch của ta nữa đây? Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy mệt tim rồi.”
Dược Sư dùng chat voice: “Mấy tên các ngươi hết thuốc chữa rồi, Thư Hàng tiểu hữu, đừng hỏi nữa làm gì, cứ để Bạch tiền bối giảng thứ hắn muốn là được. Nếu không ngươi có hỏi tới mai thì chủ đề cũng đi lệch chửa thấy đường về đâu.”
Cứ nói tới Bạch Tôn Giả là mãi không đi vào chuyện chính được…
Tống Thư Hàng thấy mệt tim hết sức.
Hắn viết giấy trả lời Bạch tiền bối: “Bạch tiền bối, ngươi cứ giảng những gì mình muốn là được, các vị tiền bối trong nhóm không có ý kiến gì hết.”
Hắn đang cố gắng hết sức để giữ gìn hình tượng cho các tiền bối trong nhóm đấy.
“Được, thế ta sẽ viết bản thảo Huyền Thánh giảng pháp theo sở thích của mình vậy. Vậy ngươi thì sao, ngoại trừ phi kiếm dùng một lần ra thì ngươi còn muốn biết gì nữa không?
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời không nghĩ ra mình muốn biết gì nữa: “Ta cũng không có ý kiến gì cả, Bạch tiền bối cứ làm theo ý mình đi.”
Sau khi ngẫm nghĩ, hắn đột nhiên nhớ tới vấn đề mà Đông Phương Tĩnh Tuyết tiền bối nói… Rốt cuộc thì tóc của Bạch tiền bối dài tới đâu rồi nhỉ?
Tống Thư Hàng thấy lòng mình ngứa ngáy, hắn cố gắng hồi tưởng lại độ dài mái tóc của Bạch tiền bối, nhưng lại cảm thấy trí nhớ và thực tế không khớp nhau.
Có nên hỏi không nhỉ?
Chỉ cần không liên quan gì tới “tóc dài tới eo, gả cho ta được không” thì chắc là chẳng có chuyện gì đâu nhỉ?
Tay của Tống Thư Hàng mất khống chế mà viết lên giấy: “Bạch tiền bối, lúc nãy Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử đột nhiên muốn hỏi tóc của ngươi bây giờ dài tới đâu rồi?”
Ừm, đẩy họa cho người khác gánh trước đã, như thế có hỏi ra thì hắn cũng không sao.
Quả nhân đúng là thông cmn minh mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận