Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3033: Đến lúc giết một Trường Sinh Giả tế thiên rồi?

Chương 3033: Đến lúc giết một Trường Sinh Giả tế thiên rồi?
Một sợi ý thức của Bá Tống bản thể bị triệu hoán tới lại vô cùng bình tĩnh.
“Bá Mai, thì ra là thế… Là ý này à, đây là lời chúc phúc vô cùng tốt đẹp.” Ý thức của Tống Thư Hàng thong dong nói.
Đạo Tử đần mặt ra: “? ? ?”
Chúc phúc?
Là chúc phúc đến từ tiểu sư muội ư?
Nhưng mà, hoàn toàn xem không hiểu, ta căn bản không nhìn ra đây rốt cuộc là chúc phúc gì.
Nếu không… trở về ta đi móc tròng mắt của chúa tể ba mắt thử xem? Nhỡ đâu có ích thì sao?
“Thánh hiệu Bá Mai này là chúc phúc của Thánh Nhân với Nho gia, có ý nghĩa vô cùng tốt đẹp. Cho nên, nếu như dùng Bá Mai này làm thánh hiệu, ta cũng không có ý kiến gì.” Tống Thư Hàng hòa nhã nói.
“Thật sự không định đổi ư?” Đạo Tử nhắc nhở: “Phải biết rằng chúc phúc và ý nghĩa trong từ Bá Mai này chỉ có bản thân ngươi biết, người khác xem không hiểu. Thậm chí có thể sẽ ngộ nhận là Bá ngốc ngốc.”
“Nó thật có ý nghĩa là Bá ngốc ngốc.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Đạo Tử ngẩng đầu nhìn trời: “…”
“Có điều, Đạo Tử tiền bối ngươi nói cũng có lý. Người khác xem là Bá ngốc ngốc, cảm thấy có lẽ có chút kỳ quái… Ừm, vậy đổi cái khác đi. Đổi thành Bá Yan đi.” Tống Thư Hàng mở miệng nói.
“Bá Nhãn (yǎn: thanh 3 trong thanh điệu tiếng Trung)? Nhãn cầu? Ngươi xác định muốn cái này?” Đạo Tử nghi hoặc nói.
Tùy tiện như vậy thật sự không thành vấn đề ư?
“Không, không phải nhãn trong nhãn cầu, là Ngôn (yán) trong ngôn ngữ (yǔyán).” Tống Thư Hàng nói: “Là thanh 2.”
Đạo Tử: “…”
Lúc ngươi đọc ra chữ Yan căn bản không phân biệt thanh 2 và thanh 3.
“Bá Ngôn, vì sao đột nhiên nghĩ tới đạo hiệu này?” Đạo Tử vừa hỏi vừa duỗi tay nhanh chóng thao tác phía sau đài, dùng chữ “Ngôn” bao lấy chữ “Mai”.
“Ban nãy lúc ta giao lưu cùng chư vị đại lão Trường Sinh Giả, lại lĩnh ngộ ra hình thức ban đầu của một “trường sinh chi pháp”. Trường sinh chi pháp này có quan hệ với “pháp tắc văn tự ngôn ngữ nguyên sơ” ta lĩnh ngộ trước đây. Cho nên ta cảm thấy Bá Ngôn rất tốt.” Tống Thư Hàng giải thích.
Tay đang thao tác phía sau đài của Đạo Tử cứng đờ: “…”
Thế thôi đã lĩnh ngộ ra hình thức ban đầu của trường sinh chi đạo mới rồi à?
Trường sinh chi đạo thật sự dễ lĩnh ngộ vậy sao?
Ngay lúc thao tác của Đạo Tử cứng lại, thánh ấn của Tống Thư Hàng đã triệt để thành hình.
Người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới tiếp thu được thánh hiệu mới của đại lão Bá Tống: [Bá Ngôn]
“Ể? Kỳ quái, trước đó không phải hiển thị Bá Mai sao?”
“Vì sao đột nhiên lại biến thành Bá Ngôn rồi?”
“Đây cũng là thao tác hay ho mới của đại lão Bá Tống ư?” Người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới trưng ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Chờ chút, nhìn kỹ đi, các ngươi nhìn kỹ vào, dưới đáy chữ Ngôn!” Có người đột nhiên nhận ra chân tướng.
Sau khi được đạo hữu bên cạnh nhắc nhở, những người tu luyện cẩn thận nhìn chữ “Ngôn” kia chằm chằm.
Ngay sau đó, tất cả mọi người phát hiện dưới đáy chữ “Ngôn” của thánh ấn Bá Ngôn lại còn có một tầng… là chữ Mai.
Đây là một thánh ấn hai tầng.
Thánh ấn hai thánh hiệu [Bá Mai + Bá Ngôn].
“Thua rồi, chúng ta vẫn thua vào tay đại lão Bá Tống rồi. Ta căn bản không ngờ tới trên “thánh ấn” này, đại lão Bá Tống lại còn có thao tác hay ho hoàn toàn mới.”
“Rốt cuộc chúng ta phải làm sao mới có thể đuổi kịp bước chân của đại lão Bá Tống?”
“Ta thường vì bản thân không đủ hay ho, không có đầu óc thác tác hay ho, mà có vẻ không ăn khớp với đại lão Bá Tống.”
“Lần tiếp theo, lần tiếp theo đại lão Bá Tống còn có thể hay ho hơn nữa không?”
“Tỉnh táo, đây đã là lần giảng pháp cuối cùng của đại lão Bá Tống rồi… Ta tin tưởng đại lão Bá Tống.”
“Nhưng lần này, đại lão Bá Tống không có nói đây là “lần giảng pháp cuối cùng” nhỉ, ta cảm thấy bản thân đại lão Bá Tống cũng đã từ bỏ rồi.”
Trong lời nghị luận sôi nổi của người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới, trên tầng mây, khuôn mặt biết nói chuyện kia của đại lão Bá Tống đột nhiên trở nên sinh động.
Trước đó chỉ là một hình chiếu mà thôi.
Nhưng bây giờ, gương mặt này của đại lão Bá Tống bắt đầu sống lại.
“Phải tới rồi ư?”
“Phải tới, chung quy vẫn phải tới, trốn cũng không thoát.”
“Có thuốc tránh thai không? Ta muốn vị sầu riêng.”
“Thuốc tránh thai vô dụng, lúc này ngươi cần phẫu thuật nạo thai không đau…”
Những người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới cắn chặt răng, có người bắt đầu uống thuốc, có người bắt đầu thuần thục tìm tư thế thoải mái nằm xuống.
Nếu đã không cách nào tránh né, vậy cũng chỉ có dũng cảm đối mặt.
Trốn tránh là biểu hiện của sự hèn yếu.
“Khụ khụ ~” Lúc này, trong hư không, gương mặt biết nói kia của đại lão Bá Tống ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu phát biểu: “À thì, không ngờ lại gặp mọi người dưới tình huống như vậy. Lần này thật sự vô cùng ngoài dự liệu… Ta cũng không biết nói gì cho phải, bèn chúc mọi người năm mới vui vẻ vậy?”
[Vui vẻ, vui vẻ ~ đại lão Bá Tống ngươi nói vui vẻ, bọn ta bèn vui vẻ, ngươi nói cái gì thì là cái đó.]
“Lần này kỳ thực là ngoài dự liệu thật sự, bởi vì độ kiếp không phải bản thân ta, là kim đan do ta và các vị tiền bối tạo ra. Chính ta cũng không ngờ rằng ngay cả kim đan cũng chạy đi độ kiếp. Có điều mọi người có thể yên tâm, ta sẽ không tạo ra kim đan mới nữa, cho nên… sẽ không còn có lần sau. Các ngươi có thể tin tưởng ta.” Đại lão Bá Tống chân thành nói.
[Tin mà, bọn ta tuyệt đối tin tưởng. Bọn ta tin rằng đây là lần độ kiếp cuối cùng của đại lão Bá Tống ngài trong tháng này.]
[Bọn ta cũng tin kim đan của đại lão Bá Tống sẽ không chạy đi độ kiếp nữa, lần sau bọn ta chờ mong độ kiếp giảng pháp của cọng tóc ngố nhà đại lão Bá Tống.]
[Đại lão Bá Tống đừng hoảng, cầu đại lão giảng pháp thêm một vạn năm.]
[Mỗi tháng giảng pháp một lần cũng rất tốt, đây là một luồng đánh giá tốt tặng công đức cuối cùng còn sót lại của ta, xin đại lão Bá Tống vui lòng nhận cho ~] Đạo hữu đã bị ép khô hai lần, quả thực là ép ra một luồng đánh giá tốt tặng công đức từ trong xương tủy ra ủng hộ Bá Tống.
“Lần này chưa chuẩn bị lời phát biểu, cho nên… mọi người bận gì cứ đi làm đi. Ta đón kim đan xong rồi về, hẹn gặp lại mọi người.” Trên tầng mây, bên cạnh gương mặt đại lão Bá Tống xuất hiện một bàn tay, vẫy tay chào mọi người.
[Kết thúc rồi? Thật sự kết thúc rồi ư?]
[Thứ phải tới vậy mà lại không tới? Chúng ta tránh thoát một kiếp à?]
[Cung tiễn đại lão Bá Tống ~~]
Trong lòng người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới lập tức cảm động quá xá, dùng thái độ nhiệt liệt nhất cung tiễn Bá Tống.
Trong hư không, hình ảnh Huyền Thánh giảng pháp dần thu lại.
Kim đan cá voi mập + kim đan Thánh Nhãn đều bị đại lão Bá Tống thu hồi.
“Bá Thiện.” Trong hư không, giọng đại lão Bá Tống vang lên trong hình ảnh vẫn chưa biến mất.
Tựa như sau khi livestream xong lại quên tắt camera vậy.
Sau khi đại lão Bá Tống kết thúc Huyền Thánh giảng pháp thì còn có một đoạn hình ảnh phát sóng trong Chư Thiên Vạn Giới.
“Bản thể, ta đây.” Bóng dáng tam thi Bá Thiện hiện ra.
Móc ~
Đại lão Bá Tống duỗi tay móc tròng mắt lưu ly của bản thân ra, giao cho Bá Thiện: “Ngươi mang theo nó, độn vào trong phòng tối Thiên Đạo đi.”
Trong tròng mắt lưu ly này cô đặc “trường sinh pháp tìm đường sống trong chỗ chết” của Tống Thư Hàng.
Tam thi Bá Thiện duỗi tay móc một con mắt của mình xuống, sau đó lắp tròng mắt lưu ly lên.
Tiếp đó, dưới hộ tống của “phi kiếm dùng một lần phiên bản phá phòng tối”, thân hình hắn độn vào phòng tối Thiên Đạo, biến mất không thấy, biến mất cùng nó còn có “pháp khí bạn sinh” của thiếu niên ba mắt tiền bối.
Sau khi Bá Thiện biến mất, Tống Thư Hàng duỗi tay lấy ra một viên kim đan Thánh Nhãn, lắp nó vào hốc mắt của mình.
“Là lúc hiến tế một Trường Sinh đạo rồi.” Tống Thư Hàng nói.
Người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới nghe đến đó thì chấn kinh đến trợn mắt há mỏ.
Hiến tế một Trường Sinh đạo?
Thứ như trường sinh chi đạo, mỗi vị Trường Sinh Giả đều chỉ có một.
Cho nên, đại lão Bá Tống chắc chắn sẽ không hiến tế đại đạo Trường Sinh của mình.
Như vậy ý nghĩa trong lời nói của đại lão Bá Tống là muốn hiến tế một đại lão Trường Sinh Giả ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận