Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 304: Con tim thẹn thùng của thiếu nữ ngày xưa

Chương 304: Con tim thẹn thùng của thiếu nữ ngày xưa
Thông Nương co lại thành một đoàn nhỏ, mặc cho Cửu Đăng ra sức chọt cô, căn bản không dám phản kháng —— hành ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhưng có một câu nói thế này: chớ khi dễ hành lá non, một ngày kia thần công của cô đại thành, chắc chắn sẽ trả thù gấp trăm lần. Mục tiêu của cô chính là ngày nào đó có thể đè Cửu Đăng sư thái xuống đất, quất cô ấy một phát cho sướng. Chết tiệt!
Vì vậy trong đầu Thông Nương bắt đầu tự sướng cảnh tượng mình có thể dẫm Cửu Đăng ở dưới chân, còn cô thì cười lớn ba tiếng tựa như nữ vương.
Tưởng tượng một lúc, cách dùng trí tưởng tượng của cô đã chiến thắng hiện thực. Mặc kệ Cửu Đăng chọt cô ra sao, cô cũng không thèm để ý.
Mà sau khi Cửu Đăng cô nương kia chọt Thông Nương một hồi thì lại cầm quyển sổ nhỏ kia ra, gạch ngang một đường trên đó.
1.Làm đồ ăn một lần, tận mắt nhìn hắn ăn hết từng miếng. (gạch chéo)
2.Cùng hắn đi mạo hiểm một lần vừa vừa (gạch chéo)
3.Cứu hắn một lần (gạch chéo)
4.Cùng nhau xem rất nhiều sách. (Mới gạch xong)
5: ...
Điều thứ năm, vốn là một chuỗi các ký tự đã được dùng pháp thuật che dấu.
Khi Cửu Đăng gạch điều thứ 4 xong, thì chữ viết ở điều thứ 5 đã tự động tổng hợp lại.
5.Múa một khúc cho hắn xem ở giữa biển hoa nơi non núi thơ mộng.
Múa?
Sắc mặt Cửu Đăng cô nương lập tức tái mét, từ xưa tới giờ cô chưa từng học múa có được hay không, nếu thật sự phải múa thì lẽ nào lại đi biểu diễn một bộ quyền pháp à?
Hơn nữa, vì cái quần gì mà phải múa trong biển hoa nơi non núi thơ mộng chứ?
Lại nói ... năm đó trước khi xuất gia, rốt cuộc mình đang suy nghĩ thứ quỷ gì trong đầu thế này? !
Làm đồ ăn, đọc sách còn chưa tính, cùng mạo hiểm, lại còn mỹ nữ cứu anh hùng... toàn là mấy nguyện vọng tào lao gì không là sao?
Vất vả lắm cô mới làm xong bốn mục nấu ăn (canh thịt). mạo hiểm (xông vào khu rừng tìm kiếm hai anh em Gia Cát), mỹ nữ cứu anh hùng và đọc sách.
Hiện tại đối mặt với điều thứ năm này, cô thực sự có cảm giác bất lực!
Múa gì gì đó, hiện tại Cửu Đăng thật sự không làm được.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô nhất định phải quay về đè bản thân trước lúc xuất gia ra, xé bản ‘Chuyện mà Cửu Đăng muốn làm’ này đi —— đúng vậy, bản ‘Chuyện mà Cửu Đăng muốn làm’ này là do Cửu Đăng cô nương lén lút viết lại trước khi bị đưa đến Thiên Long Tự xuống tóc, xuất gia tu hành. Là tâm nguyện đơn thuần nhất của một ‘thiếu nữ’.
Đây là tâm nguyện ngây thơ, thuần khiết nhất của một thiếu nữ. Bởi vì thiếu nữ tình hoài luôn nên thơ như thế, trong lòng vẫn luôn ôm biết bao nhiêu mơ mộng về tương lai, luôn mong chờ người sẽ yêu thương mình xuất hiện.
Còn tại sao bút ký lúc đó lại đặt tên là ‘Chuyện Cửu Đăng muốn làm’ ấy à, bởi vì Cửu Đăng là pháp danh tục gia của cô.
Trước khi cô tu hành thì đã là đệ tử tục gia của Thiên Long Tự.
Thôi được rồi... nghĩ kỹ lại, hình như nguyện vọng được ra đời lúc mình gặp được một biển hoa đẹp trong khi du ngoạn hồi trẻ, nên mới sinh ra ảo tưởng này thì phải?
“Nếu như múa, thì phải múa như thế nào cho tốt đây?”
Cửu Đăng cô nương buồn muốn chết.
Sau đó, cô đột nhiên thấy được Thông Nương lắc lư theo gió trên Ngộ Đạo thạch.
Ồ... lại nói. Lúc cô gặp mặt gốc hành tinh này, không phải gốc hành tinh này đã múa một điệu rất đẹp, khiến cho người ta không cầm lòng nổi đấy à? Điệu múa kia nhảy kiểu gì nhỉ?
Chà, không được không được, tuyệt đối không thể nhảy điệu vũ kia. Nếu không thì sẽ chết người đấy.
Như vậy thì nhảy cái gì đây nhỉ?
Cửu Đăng cô nương gõ gõ bút trên quyển sổ.
...
Mà ở trước mắt cô, Tống Thư Hàng xem kinh phật, bất tri bất giác liền xem mê mẩn luôn —— Tống Thư Hàng thích xem sách, bất kể là sách gì. Hắn đều thích xem cả.
Hơn nữa, dù là sách khô khan đến mấy, chỉ cần là thể loại mình chưa từng xem qua thì hắn có thể ôm sách có thể đọc cả ngày.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong quá trình đọc sách, bất tri bất giác, thân thể của Tống Thư Hàng đã khôi phục lại như cũ.
Có lẽ là thói quen ngồi xổm ở trong tiệm sách coi cọp mà ra.
Vốn là Tống Thư Hàng ngồi xem sách trong đống kinh phật, không biết từ lúc nào đã chuyển đến trong góc rồi, sau đó dùng tư thế ngồi xổm, yên lặng đọc sách.
Cửu Đăng cô nương nhìn thấy Tống Thư Hàng ngồi xổm xem sách trong góc bộ dáng lén lén lút lút như thế thì cũng cảm thấy khá thú vị.
...
Chẳng bao lâu sau, Tống Thư Hàng đã xem hơn hai mươi quyển kinh phật, hắn duỗi lưng một cái, bỏ quyển kinh phật trong tay xuống, trên mặt ra chiều hưởng thụ lắm.
“Tống Thư Hàng.”
Lúc này, thừa dịp lúc hắn buông sách xuống, Cửu Đăng cô nương lên tiếng hỏi dò:
“Ngươi có thích xem múa không?”
“Múa ấy à?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn Cửu Đăng, không biết cô ta đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì. Có điều hắn vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi trả lời:
“Không rõ lắm, ta không có mắt thưởng thức vũ đạo gì cả. Có điều chỉ cần đẹp thì chắc là ta cũng thích xem. Ta khá thích mấy tiết mục múa trong các bữa tiệc hàng năm.”
Nghe được câu trả lời này xong, Cửu Đăng cô nương đau đầu xoa xoa thái dương.
Trả lời kiểu ba phải như Tống Thư Hàng mới là phiền phức nhất đấy.
Giống như là hỏi một người: buổi sáng muốn ăn cái gì?
Trả lời: gì cũng được.
Nghe thì giống như ăn cái gì cũng được, nhưng người làm bữa sáng thì lại nhức đầu.
Thế rốt cuộc gì cũng được là cái gì? Là bánh mật à? Hay là mì? Hay là bánh bao? Hay là sủi cảo? Nếu là mì thì nước hay là xào? Nhiều lựa chọn để mà cân nhắc lắm đấy.
Thở dài xong, Cửu Đăng cô nương nở nụ cười, nói:
“Thư Hàng, xem sách có mệt không? Muốn đi ra ngoài đi dạo một chút không?
“Được”
Tống Thư Hàng dụi dụi mắt theo thói quen.
Nhưng kỳ thật từ sau khi nhãn khiếu mở ra tới nay, theo khí huyết không ngừng vận chuyển bên trong nhãn khiếu, mắt của hắn rất ít khi mỏi vì phải xem sách nhiều.
Cửu Đăng cô nương đặt Ngộ Đạo thạch trên bàn, lại vẽ nên mấy cái trận pháp đơn giản ở bên cạnh, bao vây Ngộ Đạo thạch, tránh cho Thông Nương trên đó đào tẩu.
Một lát nữa cô phải đi ra ngoài khiêu vũ, nhưng tuyệt đối không muốn để cho Thông Nương nhìn thấy.
Thực ra, Thông Nương căn bản không cách nào thoát ra khỏi Ngộ Đạo thạch cả, thậm chí cô ấy đã mất năng lực hóa thân thành hình người. Hiện tại cô chính là một cọng hành lá có miệng có ý thức mà thôi.
...
Cửu Đăng cô nương mang theo Tống Thư Hàng rời khỏi ngôi miếu, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, non xanh, nước biếc, chỉ thiếu mỗi biển hoa mà thôi.
Bất quá không sao cả, đối với tu sĩ có tu vi cường đại mà nói thì biển hoa gì đấy rất đơn giản.
Chỉ thấy Cửu Đăng cô nương nhẹ nhàng vẩy ngón tay một cái, nơi xa có một loại linh thú họ bướm bị cô gọi tới. Linh thú họ nhà bướm kia nhẹ nhàng nhảy múa ở bên người cô, bộ dạng cùng rất thân mật.
“Tống Thư Hàng, muốn xem biển hoa không?”
Cửu Đăng cô nương đột nhiên hỏi.
“Biển hoa?”
Mặc dù Tống Thư Hàng không biết Cửu Đăng đột nhiên nhắc biển hoa làm gì, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Ngón tay Cửu Đăng cô nương nhẹ nhàng vảy một cái, rót linh lực vào trong linh điệp.
Sau khi linh điệp nhận được linh lực cường đại thì bắt đầu uyển chuyển nhảy múa ở trong một cái sân cỏ trước mặt Tống Thư Hàng và Cửu Đăng.
Đây cũng là Linh Điệp chi vũ, mặc dù chỉ có một con Linh Điệp, nhưng lúc nó lấy tốc độ phi hành cực nhanh, tạo ra vô số đạo tàn ảnh, không chỉ như thế, bụi phấn rơi xuống từ trên thân bướm, hoá ra từng đạo ảo ảnh phân thân của Linh Điệp.
Trước mắt Tống Thư Hàng lập tức xuất hiện hình ảnh vô cùng xinh đẹp, hàng ngàn con Linh Điệp đang nhẹ nhàng nhảy múa, khiến cho người ta cảm thấy như mình đang ở trong Hồ Điệp Cốc.
Hình ảnh xinh đẹp nhường ấy, chỉ cần dùng điện thoại quay lại, không cần dùng photoshop chỉnh gì, thì cũng thành bức ảnh nền tuyệt đẹp rồi.
Mười giây sau sau, những ảo ảnh Linh Điệp phân thân kia biến mất, Linh Điệp kia cũng vỗ cánh bay trở lại bên người Cửu Đăng cô nương.
Cửu Đăng cô nương duỗi ngón tay ra, Linh Điệp đậu ở trên đầu ngón tay của cô.
“Phù!”
Cửu Đăng nhẹ nhàng thổi một hơi về phía Linh Điệp, một hơi này phảng phất như gió xuân thổi qua.
Sau một khắc, trên bãi cỏ thêng thang mọc lên rất nhiều mầm thực vật. Những loại thực vật này có rất nhiều hoa, hạt giống đều là Linh Điệp rải xuống, lại dùng linh lực thúc đẩy chúng nó nảy mầm vươn cao.
Chỉ trong mấy giây, nơi vốn là mặt cỏ đã biến thành một biển hoa xinh đẹp, muôn ngàn sắc màu, trăm hoa đua nở, đẹp đến chói mắt.
“Đẹp quá!”
Tống Thư Hàng cảm thán nói, đây chính là một biển hoa cực lớn, đủ loại hoa, không hề giống nhau, phần lớn đều là những chủng loại mà Tống Thư Hàng chưa từng thấy qua.
Đang lúc Tống Thư Hàng đắm chìm trong vẻ đẹp của biển hoa ở trước mắt, Cửu Đăng đứng bên cạnh hắn hít sâu một hơi.
Sau đó, cô cứng ngắc đi vào bên trong biển hoa.
“??”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn về phía Cửu Đăng cô nương đang đứng cứng còng.
Ở trong biển hoa nở rộ, cái đầu bóng láng của Cửu Đăng cô nương phản xạ ánh sáng chói lóa, trên người cô mặc tăng y màu xám.
Sau đó, chỉ thấy sau khi Cửu Đăng tiến vào biển hoa thì dựng thẳng hai ngón trỏ hai và ngón giữa của hai tay lên, giả bộ như tai thỏ, đứng lắc lư trong biển hoa.
“????”
Tống Thư Hàng lại càng nghi hoặc nhiều hơn.
Hắn cảm giác từ khi gặp nhau đến giờ, kiểu tư duy nhảy vọt không giới hạn của Cửu Đăng thật sự khiến hắn đuổi theo kiểu gì cũng không kịp.
Bây giờ cô định làm gì thế này? Nhảy kiểu thỏ à? Nhưng tại sao phải nhảy kiểu thỏ ở trước mặt mình chứ? Có ý nghĩa gì đây?
Có khi nào đây là sở thích của cô ấy không nhỉ?
Như vậy thì chắc mình nên phối hợp vỗ tay mới đúng chứ nhỉ?
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Cửu Đăng cô nương làm động tác thỏ này trông đáng yêu đến bất ngờ luôn.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, Cửu Đăng cô nương đột nhiên lại giống như động kinh, múa tùm lum ở trong biển hoa. Bởi vì thực lực của cô cường đại, nên dù chỉ tùy tiện vung tay một cái thôi thì cánh hoa trong biển hoa này cũng bị chưởng phong đánh bay. Sau đó, vì thân thể cô múa may không ngừng, nên những cánh hoa này cũng xoay tròn quanh người cô theo.
Trong lúc nhất thời, Cửu Đăng cô nương quả thật có vài phần giống như hoa tiên tử —— chỉ tiếc, đây là hoa tiên tử phiên bản động kinh.
Cứ múa may như thể cả buổi trời, có vẻ như Cửu Đăng cô nương mệt mỏi nên rốt cuộc cũng ngưng lại.
Mà lúc này, biển hoa xinh đẹp nọ đã nát bét giống như đã bị chà đạp thê thảm lắm, đông trụi một mảnh, tây thiếu một mảnh.
Đợi đến khi Cửu Đăng cô nương trở về, Tống Thư Hàng đành phải làm trái lương tâm mà vỗ tay.
“Cảm giác không tệ chứ!”
Cửu Đăng cô nương ha ha cười nói.
“Rất... tốt”
Tống Thư Hàng dốc hết khí lực toàn thân mà nói ra.
“Hài lòng là được rồi.”
Cửu Đăng cô nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm —— cô đã phải gạt bỏ hết cảm giác xấu hổ, khiến đầu óc của mình trở nên trống rỗng.
Nhảy đến cuối cùng, chính bản thân cô cũng không biết mình đang làm cái gì.
Cũng may là Tống Thư Hàng nói ‘Rất tốt’.
Mặc kệ hắn nói thật hay xạo, dù sao... có lời bình luận này thì xem như cô đã làm được rồi, cũng coi như đã hoàn thành nguyện vọng thứ năm.
“Xả hơi xong rồi, chúng ta quay về thôi.”
Cửu Đăng cô nương lắc lư quay về trong tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận