Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1472: Tống Thư Hàng vững dạ

Chương 1472: Tống Thư Hàng vững dạ
Thế giới hạch tâm có còn sử dụng được không?
Chuyển ta đến Thời Quang thành đi. Ở nơi đó có thể rút ngắn thời gian hồi sinh của ta lại.
Tốc độ thời gian trôi trong Thời Quang thành nhanh hơn thế giới bên ngoài. Ở trong đó một năm thì bên ngoài mới chỉ là một tháng mà thôi.
Thế là thời gian hồi sinh mười năm sẽ chỉ bằng mười tháng ở bên ngoài.
Khi Tống Thư Hàng đang nghĩ như thế thì hắn cảm thấy thân thể của mình được chuyển đến tầng trên của Thời Quang thành.
Lần này thế giới hạch tâm cuối cùng cũng không rớt mạng, nó di chuyển Tống Thư Hàng thành công.
Suy nghĩ kĩ ra thì Thời Quang thành và đồng tiền hồi sinh đúng là một đôi trời sinh.
Có Thời Quang thành thì không phải lo mất đứt thời gian 10 năm để hồi sinh rồi.
“Nhưng thế giới hạch tâm chỉ tăng tốc thời gian được tối đa 12 lần mà thôi. Tính ra thì vẫn phải mất mười tháng… 10 tháng vẫn là quá dài.” Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Hơn nữa một lần vào Thời Quang thành chỉ được ba mươi ngày ở thế giới bên ngoài. Nói cách khác là cứ cách một tháng hắn lại phải chuyển di ra ngoài rồi vào lại, thao tác rất rườm rà.
Có cách nào để thời gian rút ngắn được hơn nữa không?
Lần trước khi hắn độ ma kiếp trong thế giới Cửu U, hình như Bạch tiền bối two đã điều chỉnh Thời Quang thành một chút, để tốc độ của Lục Tu Tiên Tử đang ở trong đó chế tạo pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam tăng lên gấp mấy lần.
Có lẽ Bạch tiền bối two biết cách điều chỉnh tốc độ thời gian trôi trong Thời Quang thành nhỉ?
Nhưng bây giờ Bạch tiền bối two đang chuẩn bị để chơi quả cầu béo một vố, không liên lạc được rồi!
Tiêu rồi, sắp hôn mê.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Xong đời rồi.
“Thế giới hạch tâm, mỗi lần ta bị Thời Quang thành vứt ra ngoài thì nhớ chuyển ta vào lại tầng trên của nó nhé. Chúng ta… mười tháng sau gặp lại!” Tống Thư Hàng hạ chỉ lệnh cho thế giới hạch tâm.
Sau đó ý thức của hắn dần dần chìm vào bóng tối.
“Alo alo ~ tín hiệu không tốt lắm, Bá Tống có đấy không? Chủ nhân tìm ngươi có chút việc, đầu đạn hạt nhân thiên kiếp và các vũ khí thiên kiếp khác đã được bố trí thỏa đáng rồi, nhưng chủ nhân cảm thấy uy lực vẫn còn hơi thấp. Bá Tống, ngươi cung cấp thêm một ít thánh quang và ánh sáng công đức để tăng cường uy lực cho cạm bẫy này đi.” Lúc này, một con Thận Long đi theo thông đạo thế giới Tà Liên, xâm nhập thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Đây chính là tộc trưởng Thận Long bị Bạch tiền bối two bắt đi ở Thực Tiên yến. Nó đã nhanh chóng tiếp nhận thân phận mới của mình, trở thành thú cưng của Bạch tiền bối two.
Tộc trưởng Thận Long tiến vào thế giới hạch tâm rồi cảm ứng một chút.
Một lát sau.
“Móa! Bá Tống tèo rồi. Chủ nhân ơi, người có đó không? Bá Tống chết toi rồi!” tộc trưởng Thận Long mau chóng liên hệ với Bạch tiền bối two.
Bạch tiền bối two: “…”
Lại chết?
Tống Thư Hàng làm cái trò mèo gì thế? Nghiện chết à?
Thể hình chiếu của Bạch tiền bối two ra khỏi thế giới Tà Liên, tiến vào thế giới hạch tâm.
“Đúng là chết thật, đang hồi sinh rồi.” Bạch tiền bối two quan sát Thời Quang thành một chút, ánh mắt xuyên thấu Thời Quang thành, thấy được một đồng tiền trên tầng cao nhất.
Trên đồng tiền là thân thể của Tống Thư Hàng.
“Loại pháp thuật hồi sinh dính đến vận may này thú vị đấy. Thời gian hồi sinh là 10 năm?” Bạch tiền bối two nhíu mày.
Mười năm, dù có được Thời Quang thành rút ngắn thì cũng còn tận mười tháng.
Mười tháng thì còn nói chuyện quái gì?!
Sau mười tháng thì quả cầu béo đã rơi vào bẫy của hắn từ lâu rồi, hắn không thể lấy được thánh quang và sức mạnh công đức từ trên người Tống Thư Hàng được nữa.
“Đã thế thì sửa một chút vậy.” Bạch tiền bối two đưa tay ấn một cái giữa không trung, bắt đầu trực tiếp sửa đổi quy tắc của Thời Quang thành.
“Gia tăng thêm một công năng, đặt tên là “hình thức thời gian siêu gia tốc” đi, tiêu hao sẽ lớn một chút.” Bạch tiền bối two nói.
Pháp tắc của Thời Quang thành không ngừng được sửa chữa và thay đổi.
Trong Hoạt Tuyền.
Sở các chủ mở to hai mắt nhìn về phía Thời Quang thành.
“Vị kia lại tới rồi sao?” Sở các chủ khẽ thở dài.
Đó là khí tức ác độc nhất, đáng sợ nhất trên thế gian, là khí tức hủy diệt vạn vật.
Dù có mất bao lâu thì cô cũng không thể quen nổi với khí tức khiến cho bản thân mình run rẩy này.
Nói thật thì cô không tài nào hiểu nổi… vì sao Tống Thư Hàng lại có thể trở thành bạn bè với một sự tồn tại đáng sợ như thế cơ chứ?
Bây giờ cô đang ở tu vi Trường Sinh cảnh, cách xa như thế mà vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn. Không biết tên tiểu tử Tống Thư Hàng làm thế nào mà thích ứng được với khí tức áp lực khủng khiếp như vậy?
Quan trọng hơn là tồn tại khủng bố này còn rất mực quan tâm săn sóc Tống Thư Hàng.
Ví dụ như hiện tại, Tống Thư Hàng vừa mới tiến vào trạng thái hồi sinh mà vị kia đã đến rồi, còn ra tay trợ giúp hắn rút ngắn thời gian hồi sinh nữa chứ.


Ầm ầm!
Trên Thời Quang thành phát ra tiếng vang như sấm sét. Đây là âm thanh khi Thời Quang thành bị quá tải.
Hình thức thời gian siêu gia tốc tiêu hao một lượng năng lượng cực kì khủng khiếp.
Thời Quang thành vận hành cũng cần có năng lượng, mà năng lượng của Thời Quang thành thì không phải tự nhiên mà có.
Khoảng 10 giây sau.
Tầng trên của Thời Quang thành.
Tống Thư Hàng mở to mắt, thân thể ngồi bật dậy, hồi sinh.
“Đã qua mười năm rồi sao?” Tống Thư Hàng đứng dậy, hoạt động thân thể.
Trong quá trình hồi sinh, hắn không có một chút ý thức nào.
“Thôi thế cũng tốt, chí ít thì ý thức của mình không bị tra tấn bởi thời gian 10 năm dằng dặc.” Tống Thư Hàng nói.
Dù hắn đã sống đời hành cả mấy trăm năm, còn trải qua cuộc sống “vật thí nghiệm của Thiên Đạo” đáng sợ hơn cả đời hành, hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được mười năm nhân sinh. Nhưng mà hắn không phải là M, nếu giản lược được thì giản lược đi là tốt nhất.
Sau khi hồi sinh xong, Tống Thư Hàng vẫy tay một cái, lấy một bộ quần áo trong thế giới hạch tâm ra để mặc.
Từ sau khi có thế giới hạch tâm, hắn đã để rất nhiều vật dụng cá nhân vào đó.
Nếu không thì bây giờ quần áo cũng không có, muốn ra ngoài phải dùng Đao Ý Khôi Giáp hoặc là Hắc Thiết Khôi Giáp để thay thế cho áo quần.
“Ở bên ngoài đã trôi qua một năm rồi nhỉ. Không biết trong một năm nay đã có chuyện gì xảy ra rồi. Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 vẫn mạnh khỏe chứ? Không biết Bạch tiền bối đã lớn lên chưa… ngài ấy có cho Thụ yêu đi học thay mình không nhỉ? A Thập Lục và Vũ Nhu Tử đã thăng cấp chưa? Ngư Kiều Kiều đã ra khỏi Long Vương điện chưa? Trước đó mình hứa sẽ tìm ra bí mật của Long Vương điện cho cô ấy, bây giờ đã qua một năm, chẳng biết cô ấy đã tìm được đầu mối gì chưa nữa? Còn cả Công Tử Hải nữa, không biết hắn đã thăng cấp lên ngũ phẩm chưa. Nếu có cơ hội gặp lại hắn, bây giờ mình có ba hạt nhân, chắc là có thể treo hắn lên mà đánh rồi nhỉ?” Tống Thư Hàng xoa cằm nói.
Nhắc đến ba hạt nhân…
“Bố khỉ! Mình nhớ ra rồi. Trước khi hồi sinh, mình đã sửa đổi Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, sau đó vận chuyển nó một vòng nên mới nổ tung mà.” Tống Thư Hàng hơi động ý nghĩ, tiến vào trạng thái nhìn vào thể nội.
Trong đan điền bản mệnh của hắn, kình đan đang ung dung lượn lờ.
Trong đan điền thứ hai, viên kim đan nhỏ đang lập lờ lên xuống, “Thánh Thành không bao giờ thất thủ” trên đó đang tỏa ra ánh sáng.
Trong đan điền thứ ba, yêu đan bảy màu trở nên sinh động hơn rất nhiều đang không ngừng di chuyển. Hình vẽ thánh kiếm Chung Yên không ngừng lưu động như đang sống, làm cho người ta có cảm giác nó đang động đậy.
Sau đó là trong đan điền thứ tư, một quả cầu vàng trông rất thục nữ đang im lặng lơ lửng.
Ừm, xem tình hình trước mắt thì cả ba hạt nhân đều không có vấn đề gì.
Không… không đúng!
Vật trong đan điền thứ tư của hắn là cái quái gì vậy?
“Đây chẳng phải là quả cầu vàng mà mỹ nhân rắn công đức uống nước nước sông mẫu tử xong sinh ra sao? Sao nó lại chạy vào đan điền thứ tư của mình thế này?” Tống Thư Hàng trợn trừng mắt.
Quả cầu vàng này khác với kim đan nhỏ và yêu đan bảy màu, không hề trải qua khâu hoài thai của kình đan bản mệnh. Có lẽ vì được mỹ nhân rắn công đức sinh ra nên bản thân nó đã đặc biệt rồi.
“Nói cách khác, bây giờ ta có tận bốn hạt nhân sao?” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn rất muốn vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công bản kim đan nhiều hạt nhân thêm một lần nữa.
Nhưng nghĩ lại, thôi quên đi.
Bản công pháp này có vấn đề, lần trước vận chuyển hắn bị nổ banh xác mà.
Trước khi giải quyết được vấn đề này thì hắn tuyệt đối sẽ không vận dụng bộ công pháp đó.
Dù hắn có mười một đồng tiền hồi sinh nhưng không thể lãng phí như vậy được.
Sau này nhờ Bạch tiền bối ra tay hoàn thiện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công rồi tu luyện tiếp vậy.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng rời khỏi Thời Quang thành, về lại thế giới hạch tâm của mình.
Phải xem tình hình tu luyện của các đệ tử sau một năm thế nào mới được.


Khi Tống Thư Hàng ra khỏi Thời Quang thành thì thấy Bạch tiền bối two đan hai tay vào nhau, vểnh chân ngồi bắt chéo trên lưng Thận Long.
Thận Long biến lớn, cuộn mình hóa thành hình chiếc ghế.
“Ô, đã bò ra ngoài được rồi đấy à?” Bạch tiền bối two hỏi.
“Ủa? Bạch tiền bối, sao ngài lại tới đây? Tống Thư Hàng kinh ngạc thốt lên.
“Ừm, ta đang định tìm ngươi để lấy một ít ánh sáng công đức và thánh quang, ai ngờ lúc đến thì ngươi đã tèo rồi. Ngươi thích cảm giác tử vong lắm đấy hả?” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng chết nhiều quá, khiến cho Bạch tiền bối two cảm thấy pháp khí hồi sinh sắp sửa không thỏa mãn được nhu cầu của hắn nữa rồi.
Sợ rằng chỉ có khúc xương bất hủ trong tay quả cầu béo mới có thể thỏa mãn được nhu cầu đi chết liên tục của Tống Thư Hàng thôi.
Tống Thư Hàng giật giật khóe miệng: “Thích là thích thế nào? Ta gặp tai nạn ngoài ý muốn đấy chứ. Tu luyện công pháp có tí sai sót ấy mà.”
“Công pháp có sai sót ư? Chẳng phải ngươi tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công sao? Công pháp đó bình thường mà?” Bạch tiền bối two tò mò đánh giá Tống Thư Hàng.
Với nhãn lực của hắn, chỉ cần liếc một cái đã thấy sự thảy đổi trong cơ thể của Tống Thư Hàng: “Ngươi sửa đổi công pháp hả?”
“Phải, sau đó vận chuyển công pháp mới một lần, thế là nổ tan xác.” Tống Thư Hàng ngửa cổ nhìn trời.
“…” Bạch tiền bối two: “Lần nào ngươi cũng có thể chết một cách mới mẻ thoát tục như thế, thật chẳng dễ dàng gì.”
“Lần này ta hồi sinh mất tận mười tháng, Bạch tiền bối có còn cần ánh sáng công đức và thánh quang nữa không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ha ha ha.” Bạch tiền bối two chỉ vào chính mình: “Ta là chúa tể Cửu U đấy nhé. Ta đã đến đây rồi mà ngươi còn cần tận mười tháng để hồi sinh sao?”
Tống Thư Hàng gật đầu như giã tỏi.
Mỗi khi Bạch tiền bối two đắc ý nói: “Ta là chúa tể Cửu U đấy nhé…”, Tống Thư Hàng luôn thấy vững dạ một cách lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận