Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1275: Duyên Của Phật Môn Thật Đáng Sợ

Chương 1275: Duyên Của Phật Môn Thật Đáng Sợ
Chân Tống Thư Hàng và Lưu Kiếm Nhất ngồi ở bên cạnh Vũ Nhu Tử mà so với cô thì có vẻ khá ngắn.
“Sau lần đóng phim trước đó ấy à... Đã trải qua không ít chuyện. Ta nhớ không bao lâu sau khi đóng phim xong thì ta đi tới cấm địa mà lần trước chúng ta biết được trong mật thất của “Sở gia”, nơi đó chính là “Điện Hàn Đông” của Thiên Đình viễn cổ. Ở đó bọn ta gặp được vài con yêu thú rất thú vị, đồng thời cũng có không ít nguy cơ …”
Tống Thư Hàng tả sơ lại những gì mình gặp phải trong “Điện Hàn Đông”.
Thông tin liên quan tới việc sống lại của “Bắc Phương Đại Đế” thì phải giữ bí mật. Bây giờ Đại Đế đang trong trạng thái lánh đời, do đó phải giấu thông tin tránh việc làm hại ngài ấy.
Vũ Nhu Tử nghe đến mê say, hận không thể tham gia mạo hiểm ở “Điện Hàn Đông” với Tống Thư Hàng. Đáng tiếc lúc ấy cô đang củng cố cảnh giới, luyện ngự kiếm phi hành, nên đã bỏ lỡ một chuyến thám hiểm cấm địa oanh liệt vậy mất rồi.
“Gâu.”
Lúc này, Đậu Đậu bên cạnh Tống Thư Hàng lại nói:
“Tống Thư Hàng, ngươi có cảm thấy chân của mình rất ngắn không? Bây giờ ngươi cũng đã cao hơn một mét tám rồi, mà chân ngươi còn ngắn hơn Vũ Nhu Tử nữa kìa.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Cái này có gì đáng để so sánh nhỉ? Thân là một người đàn ông đi so chân dài với con gái làm gì?
Còn nữa, ngay cả loại thường thức như đừng vạch áo cho người xem lưng này mà Đậu Đậu ngươi cũng không biết à?
“Ha ha, Đậu Đậu làm thế là không được đâu nhé. Nếu như chân của Tống tiền bối mà dài như ta thì sẽ kì lắm. Ngươi thử nghĩ xem, nếu Tống tiền bối cộng thêm chân của ta sẽ như thế nào?”
Vũ Nhu Tử cười nói.
Đầu Đậu Đậu tự động xuất hiện hình ảnh đó, sau đó ôm bụng cười lăn cười bò ra:
“Ha ha ha ha ~~”
Tống Thư Hàng sờ đầu Đậu Đậu, sau đó lại nhấc nó lên bằng một tay, lại đưa tay chỉ vào cặp giò nhỏ đằng sau của Đậu Đậu rồi nói:
“Đậu Đậu, trước khi nói chân người ta ngắn thì ngươi không nhìn lại chân của mình à?”
“Thư Hàng ngươi bị ngu à, ta là chó đấy, so chân dài với nhân loại các ngươi làm gì? Giống loài khác nhau thì so bằng niềm tin à? Hay là ngươi so lông của ai mềm mại hơn nhé?”
Đậu Đậu trợn mắt.
Tống Thư Hàng:
“...”
Đậu Đậu lại nói tiếp:
“Nhưng Thư Hàng này, ta phát hiện chân của Lưu Kiếm Nhất ở bên cạnh so với ngươi...”
Lời vừa nói được một nửa thì Lưu Kiếm Nhất bèn ngắt ngang:
“Các ngươi cứ việc trò chuyện, ta đi ra ngoài hút điếu thuốc trước đã.”
Vũ Nhu Tử tò mò hỏi:
“Sư huynh ngươi biết hút thuốc à?”
Hút thuốc thì cần tốn thời gian để mua thuốc, sau đó còn lấy thuốc ra rồi châm lửa.
Hơn nữa lúc hút thuốc còn phải hít vào thở ra.
Đối với loại người ngay cả thở cũng lười như Lưu Kiếm Nhất thì những chuyện như hút thuốc đúng là quá phiền phức.
Lưu Kiếm Nhất thở dài, muốn nói chút gì đó, nhưng ngập ngừng cả buổi trời rồi ủ rũ nói:
“Đột nhiên lười kiếm cớ quá. Được rồi, chân của ta ngắn đó... Đậu Đậu, lúc nói chủ đề này đừng có lôi ta vào, để ta tiếp tục nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Khóe miệng Đậu Đậu co giật, một con Kinh Ba làm ra nét mặt này cũng không phải là dễ đâu.
“Đúng rồi Tống tiền bối, ngươi có chơi livestream không?”
Vũ Nhu Tử chợt hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Trước kia cũng có xem livestream, nhưng đa phần đều là xem thi đấu game thôi.”
“Bây giờ ta đang chơi livestream, nếu Tống tiền bối ngươi có tài khoản thì hãy Follow ta nhé. Hôm nay ta chuẩn bị bắt đầu buôi livestream quan trọng lần thứ ba này.”
Vũ Nhu Tử lấy điện thoại di động ra.
Tống Thư Hàng nghe vậy bèn giật mình nói:
“Cô muốn livestream buổi hòa nhạc của Tạo Hóa tiền bối ư?”
“Đúng vậy.”
Vũ Nhu Tử gật đầu nói.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra, đăng ký Follow phòng livestream của Vũ Như Tử rồi dặn dò:
“Nhớ là trước khi livestream phải nói với fans một tiếng như “Phía trước có khủng bố, ai yếu thì né lẹ”, kẻo lại ngộ thương chết hàng loạt đấy.”
Vũ Nhu Tử nói:
“Tống tiền bối yên tâm, ta đã thông báo trước là lần này sẽ livestream về buổi hòa nhạc của Linh Hồn Ca Vương. Ngoài ra, người Follow ta tổng cộng mới có mấy trăm mà thôi, chẳng có bao nhiêu đâu, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn gì.”
“Chỉ có vài trăm người thôi ư?
Tống Thư Hàng sờ cằm rồi rơi vào trầm tư —— với khuôn mặt xinh xắn cộng thêm dáng người bốc lửa của Vũ Nhu Tử, sau khi livestream hai lần mà chỉ có mấy trăm fans thôi sao?
Trong này nhất định có âm mưu.
...
...
Lúc này, Cổ Hồ Quan Chân Quân ở hàng ghế sau lại hỏi:
“Buổi hòa nhạc của Tạo Hóa đạo hữu bắt đầu lúc mấy giờ thế?”
“Ta biết, vào lúc bốn giờ chiều.”
Vũ Nhu Tử giơ tay trả lời.
Cổ Hồ Quan Chân Quân nói:
“Vậy còn lâu lắm mới bắt đầu đây, biết vậy thì tới trễ một chút rồi.”
Bình thường chút thời gian đó chỉ cần ngồi tu luyện một chút là xong. Nhưng bây giờ, sắp phải “Lắng nghe” giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương, Cổ Hồ Quan Chân Quân làm gì còn tâm tư tu luyện chứ?
Bây giờ hắn có cảm giác bản thân giống tử tù sắp bị hành hình, cái chết tuy đáng sợ, nhưng thứ khó chịu hơn cả chính là quãng thời chờ đợi trước khi chết.
“Có muốn chơi trò gì một chút hay không, như trò Ma Sói chẳng hạn?”
Giang Tử Yên đề nghị.
“Được đấy, nhưng ta không rành lắm.”
Vũ Nhu Tử nói.
“Phiền lắm, ta muốn nghỉ ngơi, đừng tính ta vào.”
Lưu Kiếm Nhất nói.
Tống Thư Hàng nói:
“Ta chỉ mới nghe thôi chứ chưa chơi bao giờ, ta đứng ở ngoài xem một ván trước đã.”
Đậu Đậu nói:
“Ta biết, cho ta một chân nhé.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân nói:
“Tính ta một chân luôn.”
Thông Huyền đại sư:
“...”
Bế khẩu thiền thật là phiền phức, lúc này không thể chơi trò gì đó không cần nói chuyện sao? Đáng tiếc bây giờ Dược Sư đạo hữu rơi vào trong tâm ma Kiếp, không ai có thể phiên dịch cho Thông Huyền đại sư cả.
Giống hệt các vị đạo hữu trong “Nhóm Cửu Châu Số 1”, những đạo hữu bên cạnh được mời đến cũng nhàm chán nên tụm lại nói chuyện với nhau, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, người thì cúi đầu lướt điện thoại.
Tống Thư Hàng chợt nghe thấy hàng ghế thứ ba bên phải, có hai vị tu sĩ đang nói có game thi đấu nào đó khá thịnh hành.
Ngồi phía bên trái chính là một vị tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc như đạo sĩ, phía bên phải chính là một vị đại sư trung niên của Phật tông.
Lúc này đạo trưởng trẻ tuổi đang chém gió thành quả chiến đấu của mình hôm trước:
“Lại nói vào hôm trước, ta gặp được một đám đồng đội ngu như lợn ở khu số bảy, bị chơi đến thảm luôn. Đến cả người có tuyệt kỹ như thần là ta cũng không thể nào ngăn cơn sóng dữ. Nhưng bên kia cũng có một đồng đội ngu như lợn, bị ta ăn giết năm lần liên tiếp, lúc ấy ta còn quay phum lại đây.”
“Đúng lúc lão nạp cũng chơi trò chơi này, cũng là khu số bảy. Nhưng lão nạp là tân thủ, vừa mới chơi không bao lâu.”
Đại sư cười nói.
“Đại sư ngươi thêm bạn ta đi, lần tới ta sẽ kéo đại sư đi đánh. Đúng rồi, đại sư có muốn xem video giết năm lần của ta không?”
Đạo trưởng trẻ tuổi vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra, mở một đoạn video lên.
Đại sư sáp lại gần cùng nghiên cứu đoạn video này.
Sau khi video chạy hết, đạo trưởng trẻ tuổi nói:
“Đáng tiếc, nếu lúc ấy đồng đội của ta cố gắng thêm chút nữa, hoặc là đội của đối phương đều gà như tên “Túng Vân Trực Thượng” này thì nói không chừng ta đã thành công ngăn cơn sóng dữ thật rồi ấy chứ.”
Đại sư lẳng lặng gật đầu.
“ID trong trò chơi của đại sư là gì, cùng là khu số bảy với nhau, lần tới chúng ta cứ chơi chung đi.”
Đạo nhân trẻ tuổi nói.
Đại sư đưa tay chỉ lên “Túng Vân Trực Thượng” đang bị quất xác trên màn hình nói:
“ID của lão nạp trong trò chơi gọi là Túng Vân Trực Thượng.”
Tay của Đạo nhân trẻ tuổi run lên, điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
“Ngươi là tên Túng Vân Trực Thượng này sao?”
Đạo nhân trẻ tuổi hỏi lại.
Đại sư mỉm cười từ ái, phun ra một chữ:
“Duyên.”
Đạo nhân trẻ tuổi suýt khóc.
Ôi định mệnh, ngại quá đi mất.
Duyên phận của Phật môn thật đáng sợ.
××××××××××
Giang Tử Yên móc ra một bộ bài, các vị đạo hữu trong “Nhóm Cửu Châu Số 1” cộng thêm vài vị đạo hữu bên cạnh bắt đầu ván Ma Sói đầu tiên.
Vũ Nhu Tử quỳ trên chỗ ngồi của mình, quay người sáp lại gần để chơi.
Tống Thư Hàng chưa chơi bao giờ nên định đứng ngoài xem một ván để làm quen với quy tắc của trò chơi.
Đúng lúc này... Thế giới hạch tâm trong tâm khiếu của hắn rung lên một cái.
Thế giới hạch tâm đã hoàn thành giai đoạn mở rộng thứ nhất.
Tống Thư Hàng nhanh chóng đưa ý thức của mình vào trong thế giới hạch tâm.
Diện tích thế giới hạch tâm lại lớn thêm một chút, nhưng vì chưa đủ “Tà năng Cửu U” nên diện tích mở rộng không tính là lớn. Nhưng chẳng cần lo nhiều, chỉ cần “Tà năng Cửu U” đủ nhiều thì sẽ có thể mở rộng tiếp.
Ngoài ra, trong lần mở rộng này, bên cạnh suối nguồn sự sống xuất hiện một vườn thuốc.
Không phải là thảo nguyên của thế giới hạch tâm, mà là một vườn thuốc có quy mô lớn.
“Cái này là để gieo trồng sao?”
Trong lòng Tống Thư Hàng run lên.
Nhắc đến thì đúng là hắn có thứ cần trồng.
Trước đây không lâu, hắn có mua một số linh thực từ “Tiên Nông Tông”, vốn dùng để ngâm tắm thuốc... Nhưng hắn thăng cấp quá nhanh, về sau lại có được “Long Ma dược tề” với hiệu quả hơn, những linh thực này lại không dùng được. Tống Thư Hàng chọn một ít linh thực có hoạt tính, định trồng bọn chúng vào thế giới hạch tâm.
Nhưng bởi vì quá bận nên hắn không có thời gian trồng linh thực. Ngoài ra hắn cũng chưa trồng bao giờ, nên không biết nên trồng thế nào.
Trừ linh thực ra, Chính Đức của Tiên Nông Tông còn đưa hắn một hạt giống của “Thất Hoàng Diệu Quả”. Chỉ mong sau khi Tống Thư Hàng giết Công Tử Hải xong thì báo cho Tiên Nông Tông biết để xoa dịu hận ý trong lòng họ.
Hạt giống này là bảo vật, Thất Hoàng Diệu Quả mà nó mọc ra có thể chữa khỏi thương thế do thiên kiếp gây ra, cũng là thánh dược dùng để độ kiếp.
“Những linh thực này thể trồng thẳng vào trong dược viên không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lúc này rùa biển lớn mới xuất hiện bên cạnh hắn.
“Đây chính là địa bàn mới sau khi thế giới của riêng ngươi thăng cấp sao? Trông có vẻ giống dược viên, nhưng nếu ngươi muốn gieo trồng thứ gì đó thì tốt nhất là nên bón thêm phân cho mảnh dược viên này.”
Rùa biển lớn nói.
“Sao Quy tiền bối ngươi lại tới đây?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Thế giới của ngươi đột nhiên chấn động, ta đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc. Lục Tu Tiên Tử còn đang chế tạo pháp khí, làm phiền cô ấy thì không tốt cho lắm, nên ta đành phải ra ngoài đi dạo.”
Rùa biển lớn đáp.
Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Vậy ta phải kiếm phân bón ở đâu đây?”
“Nhìn trời, đừng có hỏi ta.”
Rùa biển lớn chào thua —— đừng bảo nó ị một bãi để Tống Thư Hàng làm phân bón chứ?
“Đúng rồi, bây giờ ngươi đang làm gì thế? Ta chán quá nên muốn đi ra ngoài chơi một chút.”
Rùa biển lớn lại nói.
Tống Thư Hàng trả lời:
“Ta chuẩn bị nghe buổi hòa nhạc của Tạo Hóa tiền bối, một lát nữa mới bắt đầu.”
Rùa biển lớn nói ngay:
“Ồ? Buổi hòa nhạc à? Là biểu diễn ca hát nhảy múa gì đó đúng không, vậy ta ra ngoài xem thử một chút.”
“Vậy để ta đưa tiền bối ra ngoài.”
Ý thức Tống Thư Hàng trở về.
Lúc ý thức của hắn trở về thì thấy Vũ Nhu Tử nao nao không yên.
“Tống tiền bối, ngươi nhìn chằm chằm vào chân ta lâu lắm rồi... ta thấy ngại lắm đấy.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận