Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1105: Ngươi Nói Ngươi Muốn... Thử Ư?

Chương 1105: Ngươi Nói Ngươi Muốn... Thử Ư?
Ngay khi Tống Thư Hàng kết thúc cuộc trao đổi với Bạch tiền bối, tiết học cũng vừa hết giờ.
Em gái Sở Sở kia vẫn chưa về, đến giờ mà cô ấy vẫn còn nấu cháo điện thoại với Đậu Đậu à? May mà anh đây có nhiều tiền điện thoại, nếu là trước kia thì làm gì có đủ tiền cho Đậu Đậu và cô em Sở Sở này chim chuột với nhau lâu như vậy chứ.
“Thư Hàng, có cần tao mua cơm hộ mày không?”
Thổ Ba lên tiếng hỏi, nhưng mới vừa hỏi xong, cậu lại tự trả lời luôn:
“À đúng rồi, xem ra hôm nay cũng không cần mua cơm cho Thư Hàng, thằng này còn phải chiêu đãi đến mấy cô em kia mà.”
Cao Mỗ Mỗ:
“Ha ha ha ha.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Mày nói huỵch toẹt thế rồi, tao còn biết nói gì nữa?
Dương Đức:
“Thư Hàng, vậy bọn tao đi ăn cơm trước nhé, có gì thì cứ gọi điện thoại cho bọn tao.”
“Ừ, gần đây bận nhiều chuyện quá, ngày khác tao mời bọn mày một bữa.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Gần đây hắn không về kí túc xá ngủ, thời gian ăn cơm chung với đám bạn cùng phòng cũng ít. Để hôm nào xem thử có thể đặt một bàn tiên trân yến mà người bình thường cũng ăn được ở chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ không, dành thời gian mời đám bạn đến đánh chén một bữa.
...
Sau khi tan lớp, Tống Thư Hàng lần theo khí tức của Sở Sở để đi tìm cô ấy.
Đối với Tống Thư Hàng bây giờ, muốn tìm một người bình thường chẳng có gì khó, thậm chí không cần sử dụng kỹ năng truy tìm khí tức, chỉ dựa vào khứu giác cực nhạy của hắn cũng có thể tìm thấy Sở Sở một cách dễ dàng.
Bàn về khứu giác, Thư Hàng còn nhạy hơn cả chó nghiệp vụ gấp mấy lần, hơn nữa hắn còn có thể khống chế khứu giác tự nhiên như không.
Tống Thư Hàng đi theo khí tức của Sở Sở, phát hiện cô ở trong một phòng học trống kế bên. Lúc này cô đang ngồi xổm ở cuối phòng, vẫn còn nói chuyện điện thoại với Đậu Đậu.
Tống Thư Hàng xoa ấn đường, thôi vậy, cứ để cô ấy trò chuyện với Đậu Đậu thêm lát nữa đi. Nói thật là hắn chẳng thể nào hiểu nổi, không biết Đậu Đậu và cô em Sở Sở này nói chuyện gì với nhau nữa, buôn đến giờ vẫn chưa hết.
Nghĩ xong, Tống Thư Hàng xoay người đi lên tầng thượng của tòa nhà dạy học, giờ lên mang Phù Sinh Tiên Tử xuống trước đã.
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang đi lên tầng thượng, thân hình hắn đột nhiên sững lại.
Hắn cảm ứng được có một luồng khí tức mạnh mẽ đáp xuống bên cạnh Phù Sinh Tiên Tử, khí tức trên thân người này đã đạt đến cấp bậc thất phẩm.
Cách đây không lâu Tống Thư Hàng vẫn luôn sống chung với Bạch Tôn Giả, vậy nên hiểu rất rõ về khí tức cấp bậc Tôn Giả thất phẩm, không thể nào cảm ứng sai được.
Tại sao vị Tôn Giả thất phẩm này lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Lẽ nào là trưởng bối hay bạn bè gì đó của Phù Sinh Tiên Tử?
Không đúng, khí tức mà vị Tôn Giả thất phẩm này phát ra không hề thân thiện, trái lại còn có chút âm lãnh nữa.
Sau khi sững người trong giây lát, Tống Thư Hàng lập tức tăng nhanh tốc độ, vội vàng đi lên tầng thượng.
...
Lúc này, trên tầng thượng của tòa nhà dạy học
Phù Sinh Tiên Tử cảnh giác nhìn thân ảnh cách đó không xa.
Người kia mặc áo bào trắng to rộng bao phù toàn thân, trên mặt mang một chiếc mặt nạ bằng kim loại lạnh lẽo, cả người tản ra hơi thở hàn băng.
Đây là một vị Tôn Giả thất phẩm, cô không biết đối phương nhưng đối phương lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đứng cách xa chừng năm mét, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi vị Tôn Giả này hiện thân, không khí xung quanh bắt đầu ngưng kết lại. Rõ ràng là thời tiết tháng chín, thế mà trong hư không lại ngưng tụ ra vụn băng, trên mặt đất còn xuất hiện một lớp băng mỏng.
Những hiện tượng này không phải do vị Tôn Giả thất phẩm kia cố ý làm ra, mà là do khi hắn đứng ở đó, khí tức của công pháp tu luyện tự thân tự động tản ra, tác động đến hoàn cảnh xung quanh.
Vị Tôn Giả thất phẩm nọ không nói gì cả, chỉ dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phù Sinh Tiên Tử.
Nhưng chính sự im lặng này lại càng khiến người ta bất an hơn.
Phù Sinh Tiên Tử cảm thấy toàn thân rét lạnh, cô chỉ là một tu sĩ ngũ phẩm còn người trước mắt đã là Tôn Giả thất phẩm, đối phương chỉ cần vươn tay ra là có thể đập chết cô.
Cô không biết thân phận cũng như ý đồ của đối phương, mà cũng không dám hỏi, chẳng qua là theo bản năng che chở cái rương ở bên dưới, trong đó có chứa đệ tử hồ yêu của cô.
Lúc này đây Phù Sinh Tiên Tử hy vọng vị Tôn Giả thất phẩm này chỉ tiện đường đi ngang qua thôi... Nhưng bây giờ xem ra, hình như đối phương đến đây với dụng ý không tốt.
Song từ sau khi hiện thân, đối phương cứ nhìn chằm chằm cô với vẻ lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng động đậy gì cả, rốt cuộc là có ý gì đây?
Muốn chém muốn giết gì thì làm đại luôn đi!
Hay là đối phương đang chờ điều gì đó?
Đột nhiên trong đầu Phù Sinh Tiên Tử chợt hiện lên một ý nghĩ. Nếu như nói trong tòa nhà dạy học này có ai đáng để một vị Tôn Giả thất phẩm chờ, hình như chỉ có mỗi nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống tiền bối thôi thì phải?
Lẽ nào đối phương đang chờ Bá Tống tiền bối hiện thân ư?
Vừa nghĩ tới đây, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ chỗ cầu thang truyền tới.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, vững vàng mạnh mẽ.
Đồng thời có một loại uy nghiêm không thể khinh nhơn phủ xuống, đó là uy áp của Huyền Thánh bát phẩm.
Là Bá Tống tiền bối, hắn đã tới rồi!
Ngay lúc này, vị Tôn Giả thất phẩm kia đột nhiên lên tiếng:
“Dư nghiệt của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, không ngờ ngươi còn dám hiện thân.”
Phù Sinh Tiên Tử vừa nghe thấy mấy lời này, con ngươi lập tức co rút lại.
Chẳng lẽ... đối phương có quan hệ với thế lực đã hủy diệt Tam Thập Tam Thú Thần Tông?
“Nếu đã bị lão phu tìm được, vậy thì hôm nay ngươi hãy để mạng lại đi.”
Dứt lời, vị Tôn Giả thất phẩm kia đột nhiên ra tay.
Một luồng hàn khí tấn công về phía Phù Sinh Tiên Tử, hàn khí kia đủ sức đóng băng cô lại.
Phù Sinh Tiên Tử bị hàn khí ảnh hưởng, toàn thân cứng đờ, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hàn khí bao phủ thân thể. Nếu cứ thế này thì cô sẽ bị đóng băng, chết không có chỗ chôn mất.
Thế nhưng ngay lúc này, một đoàn ánh sáng màu vàng rực rỡ kịp thời bao bọc cô lại. Ánh sáng màu vàng xua tan đi hàn ý trên người, nhanh chóng sưởi ấm, giúp thân thể cô không còn cứng đờ nữa.
Tiếp đó ánh sáng màu vàng khẽ động, hóa thành một vị mỹ nhân rắn màu vàng.
Chỗ khóe mắt của mỹ nhân rắn có một nốt ruồi lệ, trông quyến rũ vô cùng. Cô nghiêng đầu nhìn vị Tôn Giả thất phẩm kia, hiếm thấy là lần này lại không lăn ra giả chết.
“Vị đạo hữu này, nể mặt ta được không?”
Tống Thư Hàng chậm rãi bước ra, trầm giọng nói.
Vị Tôn Giả thất phẩm kia không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng:
“Không ngờ Bá Tống Huyền Thánh cũng là dư nghiệt của Tam Thập Tam Thú Thần Tông.”
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
“Dù ngươi có là nghìn năm đệ nhất thánh, nhưng thân phận dư nghiệt của Tam Thập Tam Thú Thần Tông đã quyết định kết cục của ngươi rồi.”
Vị Tôn Giả thất phẩm kia lạnh lùng nói:
“Nghìn năm đệ nhất thánh sẽ trở thành quá khứ, tương lai của ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Chết em gái ngươi ấy!
“Huyền Thánh thì thế nào, năm đó Tam Thập Tam Thú Thần Tông cũng có Huyền Thánh nhưng vẫn bị san bằng sau một đêm.”
Dứt lời, Tôn Giả thất phẩm từ từ uốn cong thân thể:
“Ta thật sự không hiểu nổi, Bá Tống Huyền Thánh ngươi mới vừa tấn thăng bát phẩm thế mà không chịu bế quan củng cố cảnh giới, lại đi tiến hành hồng trần lịch luyện trong khi còn suy yếu. Nhưng thế này cũng tốt, vừa nghĩ đến công lao và danh tiếng đạt được sau khi giết chết nghìn năm đệ nhất thánh thì máu nóng trong người ta lại sôi trào.”
Đã biết thân phận Huyền Thánh bát phẩm của Tống Thư Hàng thế mà vẫn muốn đánh, hẳn là trong tay vị thất phẩm Tôn Giả này có lá bài tẩy gì đó giúp hắn không hề sợ Huyền Thánh bát phẩm.
Tống Thư Hàng híp mắt lại, con ngươi càng trở nên tối màu. Trước tiên hắn vung tay mở thế giới hạch tâm ra, thu Phù Sinh Tiên Tử và cái rương lớn chứa hồ yêu vào trong đó.
Kế tiếp mỹ nhân rắn công đức trở về, bao bọc Tống Thư Hàng lại.
“Ngươi muốn đánh với ta à?”
Tống Thư Hàng trầm giọng hỏi.
“Có đánh được hay không phải thử mới biết.”
Vị Tôn Giả thất phẩm kia lạnh lùng đáp.
Tống Thư Hàng dùng một cánh tay ôm ngực... nhưng tư thế này rất không được tự nhiên, vì vậy hắn đổi sang tư thế đút tay vào túi.
Tiếp đó thế giới hạch tâm lại mở ra ở sau lưng hắn.
Một loạt đầu đạn của tên lửa thiên kiếp chậm rãi chui từ trong thế giới hạch tâm ra... Tên lửa thiên kiếp không hiện thân toàn bộ mà chỉ lộ phần đầu đạn, nhắm ngay vào vị Tôn Giả thất phẩm kia.
Tổng cộng mười quả tên lửa, đủ mọi chủng loại.
“Ngươi nói ngươi muốn... thử ư?”
Tống Thư Hàng lạnh lùng nói.
Mỗi một quả tên lửa thiên kiếp đều có uy lực cấp bậc thất phẩm +, hơn nữa còn có khí tức của thiên kiếp. Đối với tu luyện giả thì lực sát thương của nó sẽ tăng gấp đôi.
Khi vị Tôn Giả thất phẩm kia thấy mười quả tên lửa thiên kiếp nhắm thẳng vào mình, con ngươi dưới mặt nạ co rút lại.
Nhắc tới uy lực của tên lửa thiên kiếp, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới cũng chẳng xa lạ gì. Do có một đoạn hình ảnh phát sóng trực tiếp cảnh Bạch Tôn Giả độ kiếp lúc trước, vậy nên tu luyện giả trong chư thiên vạn giới cũng cảm nhận được phần nào uy lực của một đợt tên lửa thiên kiếp.
“Thứ này không uy hiếp được ta đâu.”
Vị Tôn Giả thất phẩm kia cắn răng nói.
Tuy mỗi một quả tên lửa thiên kiếp đều có lực tàn phá cấp thất phẩm+ nhưng chỉ cần hắn cẩn thận một chút, cùng lắm thì mười quả tên lửa thiên kiếp này chỉ khiến hắn bị trọng thương đôi chút thôi.
Chỉ có điều hắn không thể hiểu nổi, tên lửa thiên kiếp cũng chính là thiên kiếp kia mà? Tại sao vị Bá Tống Huyền Thánh này lại có thể khống chế thiên kiếp chứ?
“Chỉ là một thất phẩm nho nhỏ nhưng khẩu khí lại không nhỏ chút nào nhỉ.”
Tống Thư Hàng hơi ngửa đầu.
Ngay sau đó lại có một đầu đạn chậm rãi chui từ trong thế giới hạch tâm ra.
Khác với những đầu đạn của tên lửa thiên kiếp trước đó, trên đầu đạn này tản mát ra uy lực và sức tàn phá cấp bậc bát phẩm+.
Đây là bom nguyên tử thiên kiếp.
Chỉ cần một phát bom nguyên tử là có thể giải quyết tất cả mọi thứ, nếu như có thứ không giải quyết được... vậy nhất định là do sức nổ chưa đủ.
Bị đe dọa bằng vũ khí hạt nhân, đây cũng không phải chuyện đùa đâu nhé.
Bom nguyên tử thiên kiếp khóa chặt vị Tôn Giả thất phẩm kia, uy áp cấp bát phẩm+ đè lên người khiến hai chân hắn như nhũn ra.
“Bá Tống Huyền Thánh, ngươi định cho nó nổ ở đây sao?”
Tôn Giả thất phẩm trầm giọng nói:
“Ngươi không dám! Nếu cho nó nổ ở đây, chính ngươi cũng không gánh nổi hậu quả!”
“Hậu quả? Ha ha ha ha.”
Tống Thư Hàng cười to sau đó đưa tay rạch một đường, phần thân của bom nguyên tử thiên kiếp dần chui ra khỏi thế giới hạch tâm:
“Chỉ là một thất phẩm nho nhỏ lại cả gan suy đoán tâm tư của bản thánh à?”
“Chết đi.”
Tống Thư Hàng giơ tay phải lên cao, bom nguyên tử thiên kiếp đã chui hẳn ra khỏi thế giới hạch tâm. Sau đó dưới thao tác của Tống Thư Hàng, một vòng phong ấn trên bom nguyên tử thiên kiếp bắt đầu mở ra.
“Đệch mợ!”
Vị Tôn Giả thất phẩm kia không nhịn được mở miệng mắng.
Sau đó hắn lập tức tung người phóng lên cao, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng ngay lúc hắn nhảy lên thật cao, trong hư không đột nhiên xuất hiện một khe nứt, vậy nên hắn đã nhảy thẳng vào trong khe nứt kia.
Đó là cửa vào thế giới hạch tâm do Tống Thư Hàng mở ra, vị trí tiến vào là một góc trong Điện Hàn Đông.
Tôn Giả thất phẩm vừa nhảy vào đã bị thế giới hạch tâm kéo đi.
Tiếp đó hắn đã rơi vào phạm vi của Điện Hàn Đông.
“Lực lượng không gian?”
Tôn Giả thất phẩm thốt lên.
Trong lúc còn đang suy tư, thân thể hắn lại bị dịch chuyển. Tống Thư Hàng chỉ khẽ động ý niệm, hắn đã bị chuyển vào trong một tòa cung điện có hình thức khép kín ở Điện Hàn Đông.
Điện Hàn Đông chính là cung điện của Bắc Phương Đại Đế ở thời Thiên Đình viễn cổ. Chỉnh thể là một món pháp bảo, cấp bậc từ cửu phẩm trở lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận