Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1985: Tống tiền bối, có thể cho ta một lời giải thích không?

Chương 1985: Tống tiền bối, có thể cho ta một lời giải thích không?
Tống Thư Hàng nhìn cơ thể của bốn Kiếp Tiên nhưng không phát hiện ra kim thân ‘toàn thân như thủy tinh, trong ngoài trong suốt’. Vốn hắn còn đang nghĩ không biết mình có cơ hội nhìn thấy bản thể của Thư Sinh Thủy Tinh hay không.
“Đây chính là cơ thể của bốn người trong mười ba Kiếp Tiên Nho gia ư?”
Tống Thư Hàng liếc mắt, nhìn sang Bạch long tỷ tỷ.
Bạch long tỷ tỷ:
“Ta chỉ nhận ra một hai người trong mười ba Kiếp Tiên mà thôi.”
“Ta chỉ miễn cưỡng nhận ra một người.”
Tống Thư Hàng nói.
Hết cách rồi, lúc này chỉ có thể triệu hoán Tạo Hóa Tiên Tử thôi, tuy rằng có lẽ sẽ khiến cô ấy nhìn vật mà đau buồn.
“Ra đây đi, Tạo Hóa Tiên Tử!”
Tống Thư Hàng kêu lên.
Một lúc lâu sau.
Không có động tĩnh gì hết.
Tạo Hóa Tiên Tử từ chối xuất hiện.
Thôi tiêu, thế này thì kiểm hàng kiểu gì đây?
Nếu như biết trước như vậy, hắn nên mang theo một người của Nho gia tới đây mới đúng.
“Yên tâm đi, nhân phẩm của trẫm mà ngươi còn không tin à?”
Thiên Đế bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng nghiêm túc chớp mắt.
Ngươi có tiền án đó.
Sau đó, mái tóc dài của hắn cuốn lên, biến thành một cánh tay, tiếp xúc với bốn kim thân Kiếp Tiên.
Tuy rằng không phải là cánh tay thật sự, nhưng chỉ cần hắn chủ động kích hoạt ‘bí pháp giám định’ thì vẫn có thể dùng được.
Hơn nữa, hắn cũng không cần giám định nội dung chi tiết gì cả.
Thông tin cần xác nhận chỉ có một… đó chính là bốn kim thân Kiếp Tiên này có phải là mười ba Kiếp Tiên của Nho gia hay không.
Chỉ cần biết ‘có’ hoặc ‘không’ thôi.
Cái giá phải trả sẽ không quá lớn.
Bí pháp giám định được kích hoạt.
Ngay sau đó, trên gương mặt của Tống Thư Hàng xuất hiện nhiều vết thương khá nông.
Vết thương rỉ ra một ít máu, nhưng nhanh chóng khép miệng.
Tô thị A Thập Lục lấy một chiếc khăn thơm ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt máu trên gương mặt Tống Thư Hàng.
Kết quả giám định hiện lên trong đầu của hắn.
[Kim thân mười ba Kiếp Tiên Nho gia] x4.
Dưới sự khống chế của Tống Thư Hàng, bí pháp giám định không tiến hành đào sâu hơn nữa… Nguyên nhân chính là do hiện giờ hắn chỉ còn lại đúng một cái đầu, máu quá ít, không dùng được bí pháp giám định cần nhiều máu.
Nếu như cái giá giám định phun máu toafnt hân mà tập trung hết vào phần đầu thì thoáng một cái là đầu của hắn sẽ bị ép khô luôn mất.
Trừ phi hắn sử dụng hóa thân sương mù.
Nhưng hiện giờ cổ của hắn còn đang liên kết với suối nguồn sự sống trong ‘thế giới hạch tâm’ để giảm bớt đau đớn.
Một khi sử dụng hóa thân sương mù, cổ của hắn cũng sẽ bị rút ra. Nếu không có ‘suối nguồn sự sống’ để giảm bớt đau đớn, nỗi đau khi mất đi thân thể có thể khiến cho Tống Thư Hàng bật khóc ngay tức khắc, cái giá đau đớn phải trả sẽ còn lớn hơn, không đáng chút nào.
Thiên Đế im lặng nhìn Tống Thư Hàng.
Gương mặt của cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm lại không giống như những gì đang thể hiện.
.
Vừa rồi đúng là Tống Thư Hàng đã sử dụng… bí thuật liên quan đến thời gian.
Hơn nữa, cảm ứng kỹ thì cô có thể mơ hồ nhận ra ‘bí thuật thời gian’ mà Tống Thư Hàng sử dụng và ‘thời gian chi đạo’ của cô có cùng một nguồn gốc.
“Xác nhận hàng hóa không có vấn đề gì.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Thiên Đế… Nếu như hàng hóa không có vấn đề thì cô ấy chột dạ cái gì chứ?
Tiếp theo, Tống Thư Hàng sử dụng ‘bàn tay tóc’ để thu bốn kim thân Kiếp Tiên Nho gia vào thế giới hạch tâm. Ý niệm lóe lên, hắn dịch chuyển toàn bộ các mảnh vỡ ‘Thiên Đình viễn cổ’ - ngoại trừ Tâm Ma động và Điện Trọng Lực, mà Nho gia đã trao cho hắn ra.
Mỗi một ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ đều bị thần thông pháp thuật Phật gia thu nhỏ thành một quả bóng.
Một đống mảnh vỡ Thiên Đình rơi xuống trước mặt Thiên Đế.
Tống Thư Hàng nói:
“Hàng của Nho gia ở đây, mời Thiên Đế kiểm hàng.”
Thiên Đế liếc một cái, im lặng gật đầu rồi nói:
“Qủa thực đều là mảnh vỡ Thiên Đình, về số lượng… cũng không chênh lệch bao nhiêu.”
Hiển nhiên cô đã điều tra Nho gia từ lâu, biết được số lượng mảnh vỡ ‘Thiên Đình viễn cổ’ mà Nho gia vận chuyển tới.
Nếu như cộng đống mảnh vỡ này với mảnh vỡ mà cô lặng lẽ lấy đi lúc trước thì cơ bản không xê xích là bao.
“Vậy… giao dịch hoàn thành.”
Tống Thư Hàng chắp bàn tay bằng tóc lại rồi nói:
“Cáo từ!”
“Tống tiền bối, đừng đi vội thế chứ.”
Thiên Đế đổi ngược lại hai chân đang vắt chéo, tiếp tục mỉm cười:
“Ta còn chưa đưa phần thưởng cho ngươi mà, chẳng lẽ ngươi không cần nữa à?”
“Suýt chút là quên luôn.”
Tống Thư Hàng cười gượng nói.
Thiên Đế búng tay một cái.
Một gốc bonsai xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.
Đó là một cơ thể giống như tượng gỗ điêu khắc, đầu ngực làm mắt, rốn làm miệng. Trên người nó mọc ra từng phiến lá xanh, chắc là có cả quả, nhưng hình như đã bị hái đi rồi.
“Nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật ấy.”
Tô thị A Thập Lục gật đầu bình phẩm.
Một cơ thể tinh xảo lại còn có khí tức tự nhiên như thế dễ khiến người ta đón nhận hơn.
Nếu không, để Tống Thư Hàng đổi một cơ thể cơ bắp đầy mình thì sẽ làm người ta sẽ khó mà quen được.
“Chỉ cần đặt đầu của ta lên là có thể sử dụng à?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Thiên Đế mỉm cười:
“Tống tiền bối hãy tự mày mò cách sử dụng đi, nếu như muốn ta tặng kèm hướng dẫn sử dụng là phải trả tiền đấy nhé.”
Tống Thư Hàng lắc đầu lia lịa… hướng dẫn sử dụng thì thôi đi vậy.
Hắn duỗi bàn tay tóc ra, chuyển cơ thể gỗ này vào thế giới hạch tâm của mình.
“Vậy thì giao dịch lần này chính thức hoàn thành. Nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại.”
Tống Thư Hàng lại ôm quyền nói.
Tô thị A Thập Lục ôm lấy đầu của hắn, ngự đao phi hành bay ra khỏi thuyền tiên cung điện.
Một lúc sau.
Thiên Đế đứng lên khỏi bảo tọa, đi tới bên cạnh những ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ kia.
Cô khom lưng nhặt một mảnh vỡ lên, vỗ nhẹ một cái.
Ánh sáng của ‘thần thông Phật môn’ bên ngoài mảnh vỡ Thiên Đình biến mất, kích thước của mảnh vỡ phình to ra.
Thiên Đế vươn tay ấn lên mảnh vỡ, dường như muốn lấy thứ gì đó ra khỏi nó.
Nhưng một lát sau thì cô chợt nhíu mày.
Kích thước của mảnh vỡ Thiên Đình trong tay cô càng lúc càng lớn.
Thiên Đế vươn tay vỗ một cái, mảnh vỡ Thiên Đình biến mất hoàn toàn… Cô đã sử dụng thủ đoạn không gian, truyền tống mảnh vỡ đến chỗ ‘Thiên Đình viễn cổ’ đang được xây lại, lắp vào vị trí vốn có của nó.
[Qua bao năm tháng, đạo được nuôi trong một số ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ này đã không còn nữa rồi.]
Thiên Đế cảm thán.
Sau đó cô nhặt ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ thứ hai lên, lặp lại quá trình bên trên.
Đập vỡ.
Nhíu mày.
Mảnh vỡ Thiên Đình to lên.
Sau đó cô lại dịch chuyển mảnh vỡ đi.
[Là trùng hợp ư?]
Thiên Đế thầm nghĩ.
Sau đó cô nhặt lên mảnh vỡ thứ ba… thứ tư.
Lặp lại các bước bên trên.
Sau khi mảnh vỡ thứ tư qua đi, khóe miệng Thiên Đế xuất hiện một nụ cười không rõ.
Một, hai, thậm chí là ba mảnh vỡ đều có thể là trùng hợp.
Nhưng bốn cái liên tiếp, thậm chí là đến cái thứ năm thì đó không còn là chuyện tình cờ nữa, có người đã động tay động chân với các mảnh vỡ Thiên Đình của cô.
Không ngờ cô cũng có ngày bị kẻ khác bẫy.
Thú vị lắm.
Nói thật lòng, Thiên Đế không ghét cảm giác này, cô luôn thích những tình tiết bất ngờ.
Tình tiết như thế sẽ khiến cô vui vẻ hơn.
“Tống tiền bối à.”
Thiên Đế ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thư Hàng đã bay ra khỏi thuyền tiên cung điện.
Giọng nói của cô vang lên bên tai Tống Thư Hàng:
“Ngươi có thể giải thích tại sao trong ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ của ta đều thiếu mất một thứ không?”
“Là Nho gia động tay động chân hay là Tống… tiền… bối đang đứng sau giở trò đây?”
Giọng nói của Thiên Đế chứa đầy đao thương.
[Thiếu thứ gì đó ư?]
Không cần suy nghĩ, Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới một khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận