Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1263: Sau Đó Ta Chết, Ngay Cả Thân Thể Cũng Hòa Vào Lò Rèn

Chương 1263: Sau Đó Ta Chết, Ngay Cả Thân Thể Cũng Hòa Vào Lò Rèn
Tống Thư Hàng sống lại!
Đúng vậy, hiện hắn đang trong quá trình sống lại.
Điểm phục sinh nằm ngay bên cạnh suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm.
Một nửa mệnh phù kia của hắn được chôn nơi suối nguồn sự sống, đây là điểm phục sinh của hắn.
Trong lúc sống lại Tống Thư Hàng đần thối mặt ra.
“Định mệnh, chuyện gì thế này, sao ta lại chết chứ?”
Tống Thư Hàng nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Sở các chủ ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn. Hiện tại Sở các chủ đang thả trôi trong suối nguồn sự sống, trông cứ như cô đang ngâm suối nước nóng vậy.
Tóc dài xõa tung trên bờ suối.
Quả là cảnh mỹ nhân tắm rửa tuyệt đẹp.
Đáng tiếc, mỹ nhân này chỉ còn lại mỗi cái đầu.
“Ngươi chết rồi à?”
Sở các chủ bình tĩnh hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu với vẻ ngu ngơ.
Vừa rồi hắn nhớ được, ký ức cuối cùng của bản thân chính là chân đạp hoa sen đen, dùng một tư thế ngầu lòi tránh khỏi luồng thánh quang kỳ dị kia.
Sau đó… không có sau đó.
Hắn không có ký ức về chuyện phía sau, kế đó hắn đã đến điểm sống lại mà chả hiểu ra sao cả.
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
“Ngay cả chết như thế nào ta cũng không biết.”
Cũng may hắn có mệnh phù trên người, hơn nữa nhờ công hiệu của suối nguồn sự sống, hắn mới sống lại được với trạng thái đầy máu như này.
Sở các chủ:
“Bị người ta ám sát?”
“Không có.”
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Trước đó có một luồng thánh quang âm u muốn ám sát ta, có điều bị ta chặn lại rồi. Ký ức cuối cùng của ta là né nó rất điêu luyện, kết quả lại chẳng hiểu tại sao lại đi đời nhà ma. Lát nữa ta đi hỏi Xích Tiêu Kiếm tiền bối xem mình chết kiểu gì mới được.”
“Đòn tấn công suýt chút nữa đã phá hủy thế giới của ngươi lúc nãy là sao thế?”
Sở các chủ lại hỏi.
Khi đó cô còn cho là mình chết chắc rồi.
Dưới đòn tấn công kia, nói không chừng ngay cả cặn bã cô cũng không còn. Đến lúc đó, dù Tống Đầu Gỗ muốn dùng trường sinh chi đạo của Trình Lâm để hồi sinh cô thì cũng chẳng có nguyên vật liệu mà làm.
Tống Thư Hàng nói:
“Là một tồn tại đáng sợ, tinh cầu đó mọc ra một con mắt rồi cách không phát động tấn công ta. Đó đúng là công kích cấp diệt thế, cũng may thế giới hạch tâm của ta đã hoàn thành việc thăng cấp. Về sau không cần sợ sẽ bị nó định vị nữa.”
Về sau, dù là gặp phải công kích cùng loại thì thế giới hạch tâm cũng có thể tiến vào lĩnh vực đặc thù kia trong nháy mắt, tránh khỏi việc bị phong tỏa không gian và công kích.
Sở các chủ im lặng chốc lát rồi nói:
“Bản lĩnh gây họa của ngươi không kém gì Tống Đầu Gỗ đâu.”
“Việc này không thể trách ta được.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
“Lần này ta chỉ là cá trong chậu đáng thương bị vạ lây. Nói tóm lại là do hôm nay ấn đường của ta bị đen nên mới xui xẻo như thế.”
Hơn nữa hắn tự cho rằng có đôi lúc mình bị mất não cũng sẽ tìm chết một chút, nhưng lúc bình thường thì hắn rất lý trí, không tìm đường chết bậy bạ đâu.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời rồi thở dài:
“Mặc dù đến ngũ phẩm thì mệnh phù sẽ mất đi hiệu lực, nhất định phải sử dụng nó trước tứ phẩm mới không lãng phí. Nhưng ta cũng không cần phải dùng đến nó mà!? Dù tương lai ta thăng đến ngũ phẩm không dùng mệnh phù được nữa thì ta cũng có thể truyền nó lại cho đệ tử của mình.”
Trong lúc nói chuyện, thân thể hắn đã được tái tạo lại.
Sau khi phục sinh thân thể có phần suy yếu, nhưng nhờ suối nguồn sự sống thẩm thấu vào mà bắt đầu khôi phục nhanh hơn.
Tống Thư Hàng kiểm tra thân thể của mình lần nữa.
Hư đan cá voi mập, tiên cốt cá voi, thậm chí ngay cả ngón tay vàng trên tay trái đều khôi phục lại. Ngoại trừ pháp bảo trên người bị rớt lại, sau khi sống lại hắn vẫn giống y hệt trước đó, không khác gì cả.
Không đúng, vẫn có chỗ khác.
Đầu tiên, trạng thái hóa lỏng mà Diệt Phượng tiền bối tặng cho hắn đã không còn, đáng tiếc thật đấy, trạng thái hóa lỏng đã giúp hắn rất nhiều trong Thú giới.
Mặc khác, dường như thể chất của hắn đã mạnh hơn một chút.
Hơn nữa sau khi trải qua cái chết, có vẻ như đạo tâm lại càng trở nên kiên định hơn.
“Vừa rồi ta có chú ý tới mệnh phù này của ngươi. Đây không phải bùa sống lại bình thường, nó đã dính đến trường sinh chi đạo của Trường Sinh Giả. Ngươi lấy loại mệnh phù này từ đâu thế?”
Sở các chủ hỏi.
Nếu như…
Nếu như năm đó trong tay các thành viên Bích Thủy Các của cô cũng có mệnh phù cường đại như vậy thì chắc sẽ có nhiều thành viên sống sót hơn chăng?
“Đạo trường sinh? Mệnh phù này khủng tới vậy ư?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc.
Thảo nào mệnh phù có hiệu quả thần sầu như vậy.
Kinh ngạc qua đi, một loạt các dòng chữ viết hoa gồm ĐAU LÒNG + XÓT CỦA ập đến.
Lòng đau như dao cắt.
Ban đầu lúc đối mặt với thiên kiếp hiện đại hóa trong không gian thiên kiếp, hắn chống đỡ được nên không hề dùng đến tấm mệnh phù quý giá này.
Lúc đối mặt với khiêu chiến của Đông Qua Thánh Quân, hắn vẫn chống đỡ được, nên cũng chẳng dùng đến nó.
Thậm chí vừa rồi, lúc đối mặt với công kích đáng sợ của tinh cầu mắt to kia, hắn vẫn bình an vượt qua kiếp nạn, không hề dùng đến mệnh phù.
Nhiều sóng to gió lớn như vậy hắn đều chống đỡ được, không ngờ lại lật thuyền trong mương.
Mệnh phù ngầu lòi như thế mà không được dùng trong lúc quan trọng mà lại tốn vào sự cố dở hơi này.
Vô số chữ ĐAU LÒNG in hoa tổ hợp thành một chữ [NHỊN] siêu to.
Dao cắm thẳng vào tim.
Sau khi thở dài một hơi thật sâu, Tống Thư Hàng đáp lời Sở các chủ:
“Mệnh phù này là do một vị tiền bối cho ta, lúc đó hắn dùng mất một mảnh lá măng hồi sinh của ta, nên bồi thường cho ta tấm mệnh phù này.”
“Thì ra là thế.”
Sở các chủ lặng lẽ gật đầu.
Tống Thư Hàng duỗi lưng, hắn cảm giác trạng thái của mình đã khôi phục hoàn toàn.
“Sở tiền bối, cô tiếp tục ở trong này nghỉ ngơi đi nhé, ta đi hỏi xem mới vừa rồi mình chết như thế nào cái đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Hiện tại mệnh phù đã không còn, hắn cũng chẳng còn cơ hội sống lại nữa.
Vì bảo đảm an toàn tính mạng của mình dưới tiền đề ấn đường biến thành màu đen, kế tiếp hắn phải cẩn thận hơn nữa mới được.
“Đi đi.”
Giọng Sở các chủ hơi trầm.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Thư Hàng nhận thấy cảm xúc của Sở các chủ có phần sa sút.
Hắn quay đầu nhìn Sở các chủ. Sau đó hắn phát hiện Sở các chủ đã vùi nửa cái đầu dưới mặt nước, hai mắt đờ đẫn.
“Sở tiền bối, cô có tâm sự à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Vừa rồi ta đột nhiên nghĩ đến một việc.”
Sở các chủ nói:
“Tống Đầu Gỗ bảo hắn đã nắm giữ đạo trường sinh của Trình Lâm, có thể sử dụng loại loại đó để hồi sinh ta. Ban đầu ta rất giật mình, bởi vì bình thường thì căn bản không thể dạy phương pháp trường sinh của mình cho người khác, đạo của mỗi người đều là độc nhất vô nhị. Nhưng Tống Đầu Gỗ lại có thể học được phương pháp trường sinh của Trình Lâm như thế khiến ta rất giật mình. Hơn nữa Tống Đầu Gỗ nói hắn bằng lòng dùng loại phương pháp trường sinh đặc thù này hồi sinh ta, khiến ta cảm thấy vui vẻ nên không nghĩ thêm điều gì.”
Tống Thư Hàng:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta lại nghĩ đến, Trình Lâm thế mà lại bằng lòng dạy đạo trường sinh của mình cho Tống Đầu Gỗ, đây là bí mật lớn nhất của cô ta, ngoại trừ quan hệ đạo lữ song tu ra, ta thật sự không nghĩ ra loại quan hệ nào có thể thân mật đến mức dạy cho kẻ khác bí mật lớn nhất của mình như thế. Chắc chắn giữa cô ta và Tống Đầu Gỗ có gian tình, nên ta lại thấy buồn.”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
Hắn không phải phải tiếp lời thế nào cho phải.
Hắn rất hối hận vì sao mình lại lắm miệng đi hỏi Sở các chủ làm gì.
“Cho nên, Sở các chủ thích Tống Đầu Gỗ à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngươi nói xem?”
Sở các chủ thở một hơi thật dài, lại rút nửa khuôn mặt vào trong suối nguồn sự sống, bắt đầu thổi bong bóng.
Tống Thư Hàng trầm tư.
“Sở các chủ, đạo trường sinh tuyệt đối không thể dạy cho người khác ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở các chủ gật đầu:
“Trên lý thuyết mà nói, đạo trường sinh giống như vân tay vậy, nó là một loại pháp tắc. Ngươi đã nắm giữ loại pháp tắc này tức là người khác sẽ không cách nào nắm giữ được.”
Ánh mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Như vậy có hai khả năng!”
Sở các chủ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thứ nhất, Tống Đầu Gỗ mà Sở các chủ cô gặp kia là hàng giả!”
Tống Thư Hàng nói với vẻ nghiêm túc:
“Nói không chừng hắn là do Trình Lâm Tiên Tử giả dạng thành, bởi vì trước lúc Diệp Tư độ kiếp, Trình Lâm Tiên Tử đã từng xuất hiện.”
Sở các chủ lắc đầu.
“Không thể nào là giả được, tuy rằng ngoại hình không giống, thế nhưng loại khí tức và tính cách đó, trừ hắn ra sẽ không còn ai khác nữa.”
Sở các chủ nhẹ giọng nói.
Lúc quan trọng nhất, Tống Đầu Gỗ phá không mà đến, sao cô có thể nhận lầm được chứ?
“Vậy thì khả năng thứ hai.”
Tống Thư Hàng dựng thẳng ngón tay thứ hai lên:
“Tống Đầu Gỗ đã khế ước với Trình Lâm Tiên Tử.”
“Hả?”
Sở các chủ trừng to mắt.
Tống Thư Hàng:
“Bởi vì Trình Lâm Tiên Tử là linh quỷ, nếu như Tống Đầu Gỗ khế ước với Trình Lâm Tiên Tử, lấy tính chất chung giữa linh quỷ và chủ nhân, nói không chừng Tống Đầu Gỗ có thể mượn dùng lực lượng trường sinh của Trình Lâm Tiên Tử!”
“Điều ngươi nói rất có khả năng, nhưng vấn đề là, không phải Trình Lâm Tiên Tử đã có chủ nhân rồi ư?”
Sở các chủ hỏi ngược lại.
Cô nhớ rõ Trình Lâm đã có chủ nhân, sở dĩ cô ta trở lành linh quỷ tổ truyền nhà Diệp Tư chính là vì chủ nhân của cô ta dùng đại thần thông thu xếp cho cô ta sống trong cơ thể của tổ tiên Diệp Tư.
Tống Thư Hàng nói:
“Theo tin tức ta biết thì chủ nhân của Trình Lâm Tiên Tử rất đặc thù. Có điều ta không cách nào nói ra tin tức về chủ nhân của cô ấy được, sẽ bị tiêu âm.”
Chủ nhân của Trình Lâm Tiên Tử chính là Thiên Đạo thứ ba, Thiên Đạo Rồng Đốm đó!
“Trạng thái của chủ nhân cô ấy rất đặc thù, nếu như Trình Lâm Tiên Tử quyết định khế ước linh quỷ cùng Tống Đầu Gỗ thì ta cũng không thấy lạ.”
Tống Thư Hàng nói.
“Thật ư?”
Ánh mắt Sở các chủ sáng lên.
“Chắc cú luôn.”
Tống Thư Hàng nói.
Sở các chủ cúi đầu trầm tư.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên nhìn về phía Tống Thư Hàng:
“Vậy Tống Thư Hàng tiểu hữu. Sau khi Diệp Tư thành linh quỷ của ngươi, ngươi còn có thể chấp nhận nữ tu khác làm đạo lữ song tu không?”
Tống Thư Hàng:
“…”
Nhìn trời, tại sao trọng tâm câu chuyện lại chuyển sang ta thế này?
“Trả lời không được ư? Xem ra, ngoài Diệp Tư ra thì ngươi cũng có những nữ tu khác rồi. Có điều giữa ngươi và Diệp Tư không hề xác định quan hệ đạo lữ song tu, dù ngươi có quen nữ tu khác cũng không sao cả.”
Sở các chủ lại lặn xuống nước thổi bong bóng.
Sau khi thổi chốc lát, cô lại nổi lên, cười gian:
“Thế nhưng Diệp Tư đã thành linh quỷ của ngươi. Dù ngươi muốn tìm nữ tu khác làm đạo lữ song tu thì cũng phải qua được ải của cô ấy. Linh quỷ và chủ nhân có cảm quan tương thông, nhưng chủ nhân cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng từ linh quỷ. Diệp Tư lại khác với linh quỷ bình thường, cô ấy có tư duy độc lập của bản thân mình.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Tống Thư Hàng, tâm trạng của Sở các chủ tốt hẳn lên.


Bên kia, bên trong phòng chế tạo vũ khí của Điện Hàn Đông.
Trên găng tay được làm từ xương Kình Thánh có một bãi chất lỏng đang ngọ nguậy liên tục.
“Thư Hàng, đừng đùa nữa, mau xuống khỏi găng tay đi!”
Xích Tiêu Kiếm ở bên cạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận