Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1645: QR code khổng lồ

Chương 1645: QR code khổng lồ
Nếu như Bạch tiền bối này chỉ là pho tượng bình thường thì đắng lòng lắm.
Có một khoảnh khắc, Tống Thư Hàng bị động kinh, định bụng nói với pho tượng thế này: Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài…
Cũng may vào thời khắc cuối cùng, lý trí đã áp chế được xúc động tự tìm đường chết của hắn.
“Bạch tiền bối vạn năng, xin hãy giúp ta một tay.”
Cuối cùng Tống Thư Hàng chỉ yên lặng cầu nguyện, sau đó xoay người rời khỏi miếu tiên quân.
Đợi đến cuối tháng lại tới một chuyến nữa vậy, lúc đó chắc Bạch tiền bối cũng xuất quan.
Trong thời gian một tháng tới hắn nên làm gì nhỉ?
Có nên đi đến ‘Qủy Đăng tự’ xem thử không nhỉ? Ở đó, hắn và Vũ Nhu Tử cùng có được con linh quỷ đầu tiên trong đời, đó cũng là một nơi rất quan trọng.
Nói không chừng bây giờ hai con linh quỷ vẫn đang ở trong đó. Nhưng nếu như không có Vũ Nhu Tử, cho dù hắn tìm được ‘Qủy Đăng tự’ thì cũng không thể tiếp xúc với linh quỷ được.
Hay là đi dạo xung quanh thôn Lâm Dao?
Hắn còn nhớ lúc Bạch tiền bối sắp xuất quan, sức quyến rũ quỷ dị của hắn không thể khống chế được mà thoáng truyền ra ngoài, sau đó pho tượng liền bị người ta cướp đi… Hình như là một gã thiếu gia cướp thì phải, đó cũng là một ‘mốc thời gian’, rất có thể cũng là mấu chốt để phá cục.
“Đợi chút, hóa ra là thế.”
Tống Thư Hàng vỗ đầu mình.
Còn tận 30 ngày nữa mới đến lúc Bạch tiền bối xuất quan, nên trong trạng thái bế quan thì ‘sức quyến rũ trí mạng’ của hắn vẫn chưa lộ ra ngoài, thế nên khi mình nhìn pho tượng thì không thể thấy được ảo ảnh chân thân của hắn.
Chắc là như thế rồi.
Hay là mình nhân thời gian một tháng này để tới Qủy Đăng tự dạo một vòng, nếu như không có thu hoạch gì thì một tháng sau lại quay lại?
“Bạch tiền bối, chúc ta mọi việc thuận lợi đi.”
Tống Thư Hàng thông suốt điểm mấu chốt.
Hắn sải bước đi ra khỏi miếu.


Lúc này, bên ngoài miếu tiên quân vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Bốn chiếc xe tải cỡ nhỏ lái tới bên ngoài miếu tiên quân.
Một gã thiếu gia nhảy từ trên xe xuống.
Sau lưng hắn là hơn 60 người đàn ông cao to vạm vỡ.
“Lên, đào tượng tiên quân ra cho tôi! Cẩn thận đấy, đừng làm hư hại tượng tiên quân.”
Gã thiếu gia kia lớn giọng nói.
Cảnh tượng quen thuộc như đã từng nhìn thấy.
Tống Thư Hàng: “???”
Đợi đã, không phải hôm nay mới là ngày 2 tháng 6 à? Còn lâu mới đến lúc Bạch tiền bối xuất quan mà, sao đã xảy ra chuyện này thế?
Chẳng lẽ… thế giới giả tưởng này đảo lộn thời gian của tất cả mọi sự kiện à?
Nếu như mình làm y theo trí nhớ, đến ngày 30 mới trở lại đây, có khi nào tượng tiên quân đã bị đào đi từ lâu rồi không.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang trầm ngâm suy tư, sáu mươi người đàn ông vạm vỡ kia đã cầm theo công cụ xông vào trong miếu tiên quân, mặc kệ những tiếng mắng mỏ và phản kháng của khách hành hương mà cưỡng chế đào tượng tiên quân lên.
Một chiếc ‘xe nâng chuyển hàng’ được lái tới, nâng tượng tiên quân lên rồi phóng tới chiếc xe vận chuyển bên ngoài một cách lưu loát.
Cả quá trình vô cùng trôi chảy.
“Đợi đã!”
Tống Thư Hàng chạy tới.
“Thằng nhãi này đừng làm loạn.”
Một người đàn ông cao lớn chặn Tống Thư Hàng lại, từng khối cơ bắp trên người hắn ta nổi lên cuồn cuộn.
Gã thiếu gia ở đằng sau gọi:
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi.”
Tống Thư Hàng nhìn tên thiếu gia đó một cái.
Mà đối phương cũng cùng lúc nhìn sang Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Tôi nói này…”
“Mang luôn tên này đi cho tôi, tôi thấy tên này rất thuận mắt!”
Tên thiếu gia kia vung tay lên, nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Nhìn ta thuận mắt là ý gì hả!


Ngay lập tức, Tống Thư Hàng bị mấy người đàn ông vạm vỡ bắt lại, đưa lên xe tải.
Tống Thư Hàng vốn định phản kháng lại nhưng nghĩ kỹ lại thì hắn vốn đang nghĩ xem làm thế nào để làm quen với vị ‘Cậu Cố’ này, bây giờ đối phương đột nhiên bắt hắn đi, đúng là hợp ý hắn.
Vì thế Tống Thư Hàng rất phối hợp để mấy người đàn ông cao to đó túm mình đi.


Xe tải nhỏ đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới khu trang viên sang trọng mà Tống Thư Hàng quen thuộc.
Cánh cửa sắt nặng nề của trang viên khiến Tống Thư Hàng không nhịn được mà chìm vào hồi ức… Nhớ lại năm đó, con gà bệnh như hắn không thể mở được cánh cửa lớn thế này.
“Không hay rồi, cậu Cố. Cô chủ ngồi trước cửa đợi chúng ta, nhìn có vẻ tức giận lắm. Hình như cô chủ đã biết chúng ta ra ngoài làm gì rồi.”
Một người đàn ông vạm vỡ kêu lên.
“Hả? Sao nó lại biết chúng ta ra ngoài đào tượng thần được? Là ai mách lẻo với nó thế hả?”
Khí thế của cậu Cố yếu hẳn đi, không còn dáng vẻ hăng hái, chỉ điểm giang sơn như trước miếu tiên quân nữa.
“Lần này ra ngoài chúng ta mang theo tới hơn 60 người, rầm rộ như thế, lý nào cô chủ lại không biết được.”
Người đàn ông đó cười khổ đáp.
“Mau lấy vải che tượng tiên quân lại trước đã.”
Cậu Cố kêu lên.
Người đàn ông vạm vỡ nhắc nhở:
“Lần này chúng ta còn mang một thiếu niên về đấy ạ.”
“Trước tiên cứ đánh ngất cậu ta rồi cho đeo mặt nạ gì đó vào để giấu đi.”
Cậu Cố vội vàng nói.
Tống Thư Hàng:
“Đợi chút đã, chúng ta có thể thương lượng mà… đậu má.”
Chưa kịp nói xong, Tống Thư Hàng đã cảm thấy người mềm oặt cả đi, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Trước khi hôn mê, Tống Thư Hàng nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ kia móc ra một chiếc mặt nạ Ultraman đeo lên mặt hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
***********
Khi khôi phục lại ý thức, Tống Thư Hàng phát hiện ra mình đang nằm ở trên bàn đá, trên người còn đúng một chiếc quần đùi.
Hơn nữa hắn còn có cảm giác lành lạnh và ngứa ngáy.
Tống Thư Hàng: “???”
Đây là tình tiết quái quỷ gì thế này?
Hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một thiếu nữ da dẻ tái nhợt ngồi trên xe lăn. Cô cầm một bảng pha màu, tay phải nhấc bút vẽ, nghiêm túc vẽ gì đó lên người hắn.
Tống Thư Hàng muốn ngồi bật dậy nhưng lại phát hiện ra mình chẳng còn chút sức lực nào, không nhúc nhích được.
“Đừng cử động.”
Thiếu nữ da dẻ tái nhợt nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng thở dài hỏi:
“Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Trong khi nói chuyện, hắn nhận ra mình vẫn còn đeo chiếc mặt nạ kia.
“Để ta vẽ xong trước đã, được không ân nhân tiên sinh.”
Thiếu nữ da dẻ tái nhợt nghiêm túc nói.
n nhân tiên sinh?
Tống Thư Hàng mỉm cười… Không ngờ mấu chốt phá cục lại ở đây.
Thiếu nữ da dẻ tái nhợt ngồi trên xe lăn này chính là em gái của cậu Cố kia.
Trạng thái hiện tại của cô rất kỳ lạ.
Nhưng sự kỳ lạ của cô lại đúng là thứ mà Tống Thư Hàng mong muốn.
“Yên tâm đi, ta đã vẽ thử mấy chục lần trong mơ rồi, lần này chắc chắn sẽ vẽ được.”
Thiếu nữ lên tiếng an ủi.
Tống Thư Hàng: “…”
“Từ sau khi gặp được ân nhân vào năm tháng trước, cơ thể của ta lại dần dần hồi phục. Chắc khoảng nửa tháng nữa ta có thể đứng dậy khỏi xe lăn, tự mình đi lại được rồi.”
Thiếu nữ vừa nghiêm túc vẽ lên cơ thể Tống Thư Hàng vừa thong thả nói.
Tống Thư Hàng chỉ yên lặng lắng nghe.
Trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại phần ký ức này.
Lúc hắn và Đậu Đậu mang tượng của Bạch tiền bối về, trước khi đi, Đậu Đậu đột nhiên bảo hắn cho thiếu nữ ngồi trên xe lăn này uống một giọt ‘Thối Thể dịch’, xem như kết thiện duyên.
Sử dụng Thối Thể dịch sẽ khiến cơ thể chịu kích thích rất lớn. Cho dù có là thanh niên huyết khí phương cương, cơ thể khỏe mạnh thì cũng phải cẩn thận khi uống Thối Thể dịch.
Khi đó thiếu nữ ngồi xe lăn này nom rất ốm yếu, khí huyết hư nhược, chẳng có vẻ gì là có thể chịu đựng được dược hiệu của ‘Thối Thể dịch cả.
Nhưng Đậu Đậu lại khăng khăng muốn Tống Thư Hàng tặng cho cô một giọt Thối Thể dịch.
Lúc đó Tống Thư Hàng còn nghi ngờ, không biết có phải cô gái này có tên là ‘Sở Sở’ không.
Đậu Đậu hình dung đây là một ‘thiện duyên cực lớn’.
Lúc đó Đậu Đậu đã nhìn ra được điều gì ư?
“Sau này, cứ cách vài ngày, ta lại có một giấc mơ. Trong mơ có người dạy ta vẽ các hình xăm lên cơ thể người, những đồ án hình xăm mà ta vẽ luôn khác nhau. Sau mỗi lần nằm mơ, ta lại cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi.”
Thiếu nữ tiếp tục nói.
Thiếu nữ này đã mở được ‘hệ thống học bá’, có được khả năng học tập trong mơ rồi ư?
Khụ, chắc là thứ gì đó như kiểu huyết mạch truyền thừa nhỉ?
“Cứ như thế, ta vẽ liên tục suốt hai tháng. Trước kia khi nằm mơ đều là vẽ hình xăm trên một tế đàn cổ xưa. Nhưng giấc mơ hôm nay lại khá kỳ lạ, ta vừa nằm mơ liền phát hiện ra người mà ta vẽ lên lại là ân nhân. Ừm, vẽ xong rồi.”
Thiếu nữ bỏ bảng pha màu và bút vẽ xuống, gật đầu đầy vẻ hài lòng.
Tống Thư Hàng:
“Cô vẽ gì lên người ta thế?”
“Đương nhiên là hình xăm rồi, ta dựa vào hình xăm mơ thấy trước kia rồi tự cải tiến đấy.”
Thiếu nữ cười híp mắt, đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
“Ồ, sư phụ của ta gọi tôi rồi.”
Thiếu nữ đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng:
“Hả?”
“Sư phụ của ta là bạn thân của Thất Tu Thánh Quân, cổ vu Elise nữ sĩ, Elise là phát âm, là âm hiệu của ngài ấy. m hiệu cũng giống như đạo hiệu, pháp hiệu vậy. n nhân, ta cũng tiếp xúc với thế giới này rồi.”
Thiếu nữ nhếch môi nói:
“Chờ đến ngày ta xuất sư thì sẽ có cơ hội gặp lại ân nhân.”
Cô trầm tư chốc lát, từ từ vươn tay ra định tháo mặt nạ của Tống Thư Hàng xuống.
Nhưng được nửa đường thì lại dừng tay:
“Ừm, tháo mặt nạ trong mộng thì cũng chỉ nhìn thấy gương mặt giả thôi. Cứ đợi đến khi có cơ hội rồi lại nhìn diện mạo thật của ân nhân trong hiện thực vậy.”
Trong mơ? Bây giờ cô ấy đang mơ ư?
“Đến lúc tỉnh lại rồi.”
Cô vỗ tay, nói:
“Ta rất hy vọng có thể được gặp ân nhân ở hiện thực. Thật đáng tiếc, nếu ban đầu ân nhân không đeo mặt nạ, để ta nhìn thấy gương mặt thật thì tốt biết bao. Như thế ta cũng dễ tìm được ngươi để trả lại món nợ ân tình lúc đó, hoàn thành tâm nguyện của mình.”
Tống Thư Hàng: “…”
Ta nên thấy may mắn vì lúc đó không cho cô thấy gương mặt thật của ta, nếu không hình tượng ‘ân nhân’ vĩ đại trong lòng cô sẽ vỡ tan tành mất.
Trong lúc suy tư, thiếu nữ trước mặt đột niên ngẩng đầu tựa vào ghế rồi ngủ mất.
Mà Tống Thư Hàng cũng khôi phục khả năng hành động.
Hắn từ từ bò dậy khỏi bàn đá, nhìn xung quanh.
Nơi đây nhìn giống như một phòng vẽ tranh khổng lồ, chắc hẳn là nơi bình thường thiếu nữ kia dùng để vẽ tranh.
Quần áo của hắn được đặt ở bên cạnh.
Nhưng chỗ đó còn có một cái gương.
Tống Thư Hàng nhặt quần áo của mình lên, đi tới trước gương, muốn nhìn xem thiếu nữ kia đã vẽ hình gì lên người mình.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một hình vẽ… QR code khổng lồ.
Tống Thư Hàng dụi mắt.
Là QR code thật, không trật đi đâu được.
Lật bàn!
Chẳng phải đã nói trước là hình xăm à? Tại sao lại là QR code cơ chứ?
Một lúc sau…
Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động của mình ra, thử quét mã QR.
Bạn cần đăng nhập để bình luận