Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 357: Nút tạm dừng ở đâu thế?

Chương 357: Nút tạm dừng ở đâu thế?
Sau khi nghe những lời Bạch Tôn Giả nói, biết được không phải thân thể của mình có dị trạng gì rồi, Tống Thư Hàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đồng thời trong lòng hắn xuất hiện cảm giác không chân thực.
Cảnh giới Chân Sư nhị phẩm? Mình sắp tiến vào cảnh giới nhị phẩm rồi ư?
Khí huyết chi lực của ngũ đại khiếu huyệt trong cơ thể mình đã nối liền thành một thể, mở ra đan điền, hóa thành chân khí, chính là Chân Sư nhị phẩm —— Tu vi của kẻ địch đầu tiên trong trí nhớ của Tống Thư Hàng là "Đàn chủ" cũng có cấp bậc Chân Sư nhị phẩm.
Thư Hàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, khi đó cho dù bản thân đàn chủ đã trúng kịch độc của Dược Sư tiền bối, nhưng khi hòa thượng tây, người đạt đến cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm, đối mặt với đàn chủ cũng không thể nào kháng đỡ được. Đàn chủ chỉ vung ra một chưởng nhẹ nhàng, trên chưởng ngưng tụ chân khí là đã có thể đánh vỡ toàn bộ lớp phòng ngự của Hòa thượng Tây, khiến Hòa thượng Tây phải bỏ chạy thục mạng ở trong xe.
Mặc dù Tống Thư Hàng có phù bảo mà Thất Sinh Phù tiền bối tặng ở trong tay, nhưng hắn vẫn phải dùng đến hai tờ kiếm Phù và phá tà phù mới có thể giải quyết được đàn chủ. Giữa tu sĩ Nhất phẩm và Nhị phẩm có sự khác biệt rất rõ ràng!
Vậy mà hôm nay hắn cũng đã bước vào cảnh giới Nhị phẩm rồi ư?
Trong lúc suy tư, khí huyết chi lực của ngũ đại khiếu huyệt trong cơ thể Tống Thư Hàng rót vào bụng cuồn cuộn không ngừng, dựng lên hình thái ban đầu của một cái “ đan điền”. Tiếp theo chỉ cần chờ khí huyết toàn thân rót hết vào " đan điền" đó, khí huyết chi lực hóa hư thành chân, chuyển hóa thành chân khí là Tống Thư Hàng coi như đã chính thức bước vào cảnh giới Chân Sư nhị phẩm!
Khi cảnh giới nhất phẩm tấn thăng thành nhị phẩm, thiên kiếp sẽ không xuất hiện.
Hay có thể nói rằng, long môn do khí huyết chi lực của ngũ đại khiếu huyệt kia hiển hóa thành chính là thiên kiếp.
Mà từ sau nhị phẩm, mỗi khi tấn thăng lên một đại cảnh giới, căn cứ vào thuộc tính cá nhân của từng tu sĩ, thiên kiếp mà từng người phải chịu cũng sẽ có những thuộc tính khác nhau. thiên kiếp, không chỉ là một dạng khảo nghiệm, mà cũng là một loại tôi luyện. Thậm chí lực lượng ẩn chứa bên trong thiên kiếp còn là trợ lực giúp cho tu sĩ đi lên cảnh giới cao hơn.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang đắm chìm trong nỗi vui sướng thi thể nghiệm quá trình cảnh giới được đề thăng, Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh lại lên tiếng mà rằng:
“Thư Hàng này, nhân lúc ngươi chưa hoàn toàn tấn thăng lên thành Chân Sư nhị phẩm, có muốn cân nhắc đến chuyện tạm dừng tấn thăng, đẩy lùi quá trình tấn thăng lại một chút không?”
“Tạm dừng tấn thăng?”
Tống Thư Hàng quay sang nhìn Bạch tiền bối với vẻ mặt rất đỗi nghi hoặc.
Dù trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn biết, nếu Bạch tiền bối đã đề nghị như vậy thì việc đó nhất định sẽ có lợi với hắn, vì thế hắn hỏi lại:
“Bạch tiền bối, chẳng lẽ là do tốc độ tấn thăng của ta gần đây nhanh quá, ‘đạo tâm’ gì đó vẫn chưa được hoàn mỹ, tâm cảnh không theo kịp cấp bậc cảnh giới à? Cho nên cần phải rèn luyện tâm cảnh thêm một khoảng thời gian nữa rồi mới tấn thăng lên nhị phẩm đúng không?”
Bạch Tôn Giả:
“...”
Một lát sau, Tôn Giả dở khóc dở cười nói:
“Thư Hàng này, tiểu thuyết với phim ảnh tu chân, tiên hiệp gì đó đọc cho vui là được rồi. Xem xong thì quên đi, đừng có cho rằng nội dung của nó là thật nhé.”
“...”
Tống Thư Hàng.
“Ha ha ~~”
Cô nàng Ngư Kiều Kiều ở bên cạnh bật cười. Nếu như nửa người trên của cô ấy cũng hóa thành người thì, nhất định có thể tăng tiếng cười này lên thành một trăm điểm.
“Khụ khụ.”
Bạch Tôn Giả ho nhẹ một tiếng, rồi mới giải thích:
“Không phải trước đây ta đã nhắc đến Tam Thập Tam Thú Thần Tông và tuyệt học tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công của tông môn bọn chúng cho ngươi rồi sao.”
Mắt Tống Thư Hàng đột nhiên sáng lên:
“Cái công pháp mà dù đã lỡ bỏ qua thời điểm vàng để tu luyện, vẫn có thể khiến trong cơ thể sinh ra một đạo tiên thiên chân khí giả đó sao?”
Bạch Tôn Giả khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
“Thư Hàng ngươi đã bỏ qua độ tuổi tốt nhất để tu luyện, đạo tiên thiên chân khí mang theo từ trong cơ thể mẹ đã bị mất đi, sau này trước khi ngươi tấn thăng lên cảnh giới Tiên Thiên tứ phẩm ngươi vẫn sẽ chậm hơn những tu sĩ sở hữu tiên thiên chân khí rất nhiều, hơn nữa còn phải tiêu hao nhiều tài nguyên hơn bọn họ nữa. Nhưng nếu như có thể tìm được cách ngưng tụ ra đạo ngụy tiên thiên chân khí này, thì sự chênh lệch giữa ngươi và những tu sĩ sở hữu tiên thiên chân khí kia sẽ được thu nhỏ lại rất nhiều. Mài đao không phí công đốn củi, vậy ngươi chọn cái nào đây?”
“Ta lựa chọn tạm dừng tấn thăng!!!!”
Tống Thư Hàng hét lớn không chút do dự. Chỉ cần không phải là kẻ ngu thì nhất định sẽ không tham cái nhanh nhất thời mà bỏ lỡ cả đời, nhất định phải lựa chọn tương lai tốt đẹp hơn chứ.
“Nhưng Bạch tiền bối, ta không biết làm thế nào mới có thể tạm dừng tấn thăng được. Nút tạm dừng ở đâu thế?”
“Không vội.”
Bạch Tôn Giả cười ha hả:
“Ngoài ra ngươi cũng không cần phải lo lắng, tối đa chỉ cần mười ngày là ta có thể lấy được tuyệt học của Tam Thập Tam Thú Thần Tông kia về, sẽ không bắt ngươi phải chờ quá lâu đâu.”
Thư Hàng tràn đầy tự tin như thế, xem ra hắn đã có hơi tin tức về cái công pháp của Tam Thập Tam Thú Thần Tông rồi đúng không? Đây chính là chỗ đáng sợ của Tôn Giả thất phẩm đấy!
Ngư Kiều Kiều ở bên cạnh đưa mắt nhìn Tống Thư Hàng, thầm than vận may của hắn đúng là tốt thật —— Đây chính là cái lợi khi có quan hệ với một vị Tôn Giả đấy.
“Sắp xong rồi.”
Vừa nói, Bạch Tôn Giả vừa vươn bàn tay ra, có một tầng khí tức đại địa mờ ảo bốc lên từ trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó, Bạch Tôn Giả vỗ một chưởng vào bụng của Tống Thư Hàng.
Trong nháy mắt, mối liên hệ giữa khí huyết chi lực bên trong Ngũ đại khiếu huyệt và “ đan điền mới thành hình" lập tức bị cắt đứt, quá trình tấn thăng lên nhị phẩm đã bị Bạch Tôn Giả cắt đứt. Có điều loại phong ấn pháp này rất đặc biệt, dù có cắt đứt quá trình tấn thăng nhưng cũng sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn gì đối với thân thể của Tống Thư Hàng.
“Ý, đây là phong ấn Súc Khí Khuếch Chân Pháp sao?”
Ngư Kiểu Kiều ở một bên nhìn thấy thủ pháp mà Bạch Tôn Giả vừa mới đánh ra thì nghĩ thầm trong lòng.
Thủ pháp mà Bạch Tôn Giả lựa chọn để tạm dừng quá trình tấn thăng của Tống Thư Hàng chính là "Súc Khí Khuếch Chân Pháp", đây là thủ pháp mà một vài môn phái tu sĩ thời cổ dùng cho những đệ tử quan trọng có thiên tư bất phàm khi tấn thăng lên nhị phẩm.
Lợi dụng tính chất đặc biệt của thủ pháp để cắt đứt quá trình tấn thăng lên nhị phẩm của các đệ tử. Sau đó nhân lúc phong ấn "Súc Khí Khuếch Chân Pháp” còn chưa biến mất, các đệ tử có thể làm đầy lại khí huyết chi lực ở bên trong ngũ đại khiếu huyệt của mình lần nữa.
Đợi sau khi phong ấn "Súc Khí Khuếch Chân Pháp" biến mất, các đệ tử có thể rót khí huyết chi lực mới của ngũ đại khiếu huyệt vào " đan điền mới hình thành" thêm một lần nữa.
Như thế sẽ khiến cho dung lượng của đan điền mới tạo thành của các đệ tử được phong ấn "Súc Khí Khuếch Chân Pháp" lớn hơn một vòng so với các đệ tử đã hoàn thành tấn thăng.
Đáng tiếc là loại thủ pháp phong ấn này chỉ có thể sử dụng được một lần, bởi vì khi nhóm khí huyết chi lực thứ hai được rót vào đan điền sẽ lập tức bắt đầu chuyển hóa thành chân khí, hoàn thành tấn thăng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, hình như trước khi muốn thi triển "Súc Khí Khuếch Chân Pháp" này dường như cũng phải tốn cả ngày trời để chuẩn bị trước chứ nhỉ? Chẳng lẽ Bạch Tôn Giả đã chuẩn bị phong ấn "Súc Khí Khuếch Chân Pháp" này từ sớm, chỉ đợi khoảnh khắc Tống Thư Hàng tấn thăng là phong ấn thêm một cái cho hắn à?
Sao mà đãi ngộ của người tên Tống Thư Hàng này được nhận lại tốt như thế kia chứ?
Hắn là đệ tử chân truyền của Bạch Tôn Giả tiền bối sao? Đáng giá để Bạch Tôn Giả đối đãi với hắn tốt tới như vậy ư? Hết "Súc Khí Khuếch Chân Pháp" rồi lại đến "Ngụy tiên thiên chân khí" ... Chẳng lẽ là hậu nhân trực hệ của Bạch Tôn Giả à?
Trong lúc Ngư Kiều Kiều đang thả hồn nghĩ lung tung thì Bạch Tôn Giả đã búng tay một cái thật nhẹ, thực tại ảo được giải trừ.
Ba người lại trở về hoang đảo kia lần nữa.


Khi ba người vừa trở lại đảo, Đậu Đậu lập tức quay đầu lại nhìn về phía ba người, sau đó nó thấy được Ngư Kiều Kiều mình người đầu cá: ...
Sau đó nó lặng lẽ quay đầu lại —— Đậu Đậu có hai loại thẩm mỹ quan, nó có thẩm mỹ quan trọn vẹn của con người, và thẩm mỹ quan của loài chó.
Nhưng bất kể là loại thẩm mỹ quan nào thì trong mắt nó, Ngư Kiều Kiều lúc này chẳng có chút liên quan nào với "Cô em người cá xinh đẹp" cả.
Đây chính là bán nhân ngư trong truyền thuyết sao? Ảo tưởng trong lòng nó đã sụp đổ hoàn toàn!!!
Tiểu hòa thượng đang ở bên cạnh Đậu Đậu, nghiêm túc trông chừng đám người Lang Nhất, chỉ sợ đám người Lang Nhất chạy mất. Nó đang chăm chỉ thi hành nhiệm vụ mà Bạch Tôn Giả giao cho.
Mà ở bên cạnh tiểu hòa thượng còn có một cô gái tóc ngắn ngang vai, dáng người thon nhỏ, bên trong đôi mắt xinh đẹp của cô thỉnh thoảng lại có hồng quang lóe lên. Mặc dù dáng người thon nhỏ nhưng trên người cô lại có khí thế tựa như mãnh hổ tuần núi.
“Ý? Giang Tử Yên cô nương?”
Lúc Tống Thư Hàng nhìn thấy người đó thì lập tức kêu lên.
Người đến chính là Giang Tử Yên cô nương, đệ tử của Dược Sư —— Mặc dù cô ấy vẫn luôn muốn trở thành bạn gái của Dược Sư.
Giang Tử Yên cũng quay lại nhìn về phía Tống Thư Hàng. Lúc đầu khuôn mặt cô đanh lại, không chút cảm xúc... Nhưng khi thấy quả đầu trụi lủi láng o của Tống Thư Hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng kia nhất thời không nghiêm được nữa.
“Phì ~~ Thư Hàng, ngươi xuất gia rồi đấy hả?”
Giang Tử Yên không nhịn được bèn bật cười.
“Ta có xuất gia đâu chứ!”
Tống Thư Hàng kêu to:
“Chỉ vì một vài nguyên nhân, nên ta đổi kiểu tóc khác cho mát mẻ hơn chút thôi!”
“Ừ, kiểu tóc đẹp lắm, đặc biệt là vào mùa hè nóng bức thế này.”
Giang Tử Yên che miệng lại cười, đồng thời đôi mắt ánh đỏ chớp chớp —— Hay là khi nào về mình cũng làm một quả đầu trọc như thế cho Dược Sư nhỉ? Chỉ cần Dược Sư biến thành đại hòa thượng thì xác suất bị những nữ tu khác để mắt đến sẽ thấp hơn. Đúng rồi, có thể đổi quần áo hàng ngày của Dược Sư thành tăng bào cũng được, chặt đứt ý niệm của những nữ tu khác luôn.
Tống Thư Hàng hoàn toàn không biết trong lúc nhìn hắn, Giang Tử Yên lại nghĩ suy nhiều như vậy, hắn lên tiếng hỏi:
“Tử Yên cô nương, sao cô lại chạy đến đây thế?”
“Ta đến đưa thuốc trị thương mới cho cô nương của thế gia họ Sở kia. Ngươi cầm lấy, hướng dẫn sử dụng thuốc mới đều ở trong đó, mặc dù không thể rút ngắn thời gian khôi phục nhưng lại có thể thanh trừ toàn bộ những tai họa ngầm ẩn chứa bên trong thương thế của cô ấy. Ngoài ra lúc về ta phải thuận tiện cầm vật thí nghiệm mà Dược Sư cần đi luôn —— Nghe Bạch tiền bối nói, vì một vài lý do mà Đồng Quái đạo hữu phải đi làm ông mai cho người ta, nên nhiệm vụ vận chuyển vật thí nghiệm này sẽ chuyển qua cho ta lo liệu.”
Giang Tử Yên cười một cách tự nhiên.
Vừa nói, cô vừa nhớ tới lúc Dược Sư nhận được cái tin nhắn kia.
[Bạch Tôn Giả: Dược Sư, Đồng Quái đạo hữu đã "biu~", đổi người khác tới nhận vật thí nghiệm đi.
Dược Sư: Đã biết!]
Mà nói mới nhớ, đã "biu~" nghĩa là gì, Giang Tử Yên vẫn còn đang tò mò lắm.
Tống Thư Hàng đưa tay cầm lấy loại thuốc mới.
“Đúng rồi, trước khi sử dụng loại thuốc này thì phải kích hoạt dược tính rồi mới dùng được nhé. Tìm đại một nam tu sĩ lấy chút máu để kích hoạt dược tính đi.”
Giang Tử Yên thuận miệng nói thêm một câu.
Máu của nam tu sĩ?
Tống Thư Hàng lập tức đưa mắt nhìn sang tiểu hòa thượng, nhưng rồi hắn lại lắc đầu ngay lập tức. Tiểu hòa thượng vẫn còn nhỏ, sao có thể lấy máu của nó được chứ?
Sau đó hắn lại đưa mắt sang nhìn đám người Lang Nhất đang la liệt đầy đất.
"Ừm, lắm máu thật. Chọn đại một tên để lấy máu chứ nhỉ?"
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
“Thư Hàng, lấy máu của ngươi đi.”
Lúc này, Bạch Tôn Giả vẫn luôn đứng ở bên cạnh đột nhiên nói:
“Thân thể của những kẻ trên đất này có vấn đề, không nên dùng máu của bọn chúng đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận