Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 457: Nằm im đừng nhúc nhích, thăng cấp cái đã!

Chương 457: Nằm im đừng nhúc nhích, thăng cấp cái đã!
Đối với Thất Sinh Phù Phủ Chủ mà nói, tuy rằng chủ trì cái đại trận này tốn rất nhiều tinh lực, nhưng nó lại là một cơ duyên cực lớn.
Tạo nghệ của Bạch Tôn Giả ở phương diện phù văn và trận pháp cực kỳ cao, mà Thất Sinh Phù Phủ Chủ chủ trì cái phù bảo đại trận này thì có thể tự mình lĩnh ngộ lý giải của Bạch Tôn Giả về phù văn.
Trong quá trình chủ trì phù bảo đại trận này, Thất Sinh Phù Phủ Chủ cũng cảm ngộ ra được rất nhiều thứ.
Đây là giúp đỡ cực lớn cho lần tấn cấp sắp tới của hắn.
Bây giờ cái nhiệm vụ dạy một vạn người học chữ Hán đã hoàn thành gần xong.
Tiếp theo, đợi cuộc đua xe kéo này kết thúc, giao dịch lấy huyết thần toản từ chỗ của Thư Hàng tiểu hữu xong là hắn có thể trùng kích vào cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm được rồi.
Đến lúc đó, một khi hắn tấn cấp thì ít nhất có thể có được kim đan bảy long văn đổ lên!
Kim đan bảy long văn, chắc chắn có thể tấn thăng thành Chân Quân lục phẩm, chỉ cần không xúi quẩy bỏ mạng hoặc bị trọng thương ảnh hưởng tới đạo căn thì cũng sẽ có cơ hội tấn cấp lên thành Tôn Giả thất phẩm.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn chính là cần phải có kim đan bảy long văn đổ lên thì mới có tư cách tấn cấp lên huyền thánh bát phẩm, nhân tiền hiển thánh.
Dược Phàm nhất phẩm, Chân Sư nhị phẩm, Chiến Vương tam phẩm, Tiên Thiên tứ phẩm, Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm, Linh Quân lục phẩm gọi là Chân Quân, Linh Tôn thất phẩm có tôn hào là Tôn Giả, nhân tiền hiển thánh bát phẩm là Huyền Thánh, Kiếp Tiên cửu phẩm.
Con đường tu chân, mỗi bước đều phải vững vàng.
Mỗi khi bước ra một bước thì đều phải đặt nền móng, chuẩn bị cho cảnh giới về sau.
Chỉ có bốn cảnh giới trước đó đặt được căn cơ đủ vững chắc, thì lúc ngưng tụ kim đan ngũ phẩm, số lượng long văn của kim đan mới có thể được nhiều hơn. Số lượng long văn đó đại biểu cho tiềm lực của một vị tu sĩ. Đại biểu cho hắn có thể đi được bao xa trên con đường tu chân này!
“Tạo căn cơ đúng là một quá trình vừa dài dòng lại nhàm chán.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Mà hôm nay, hắn rốt cuộc cũng đã tạo được căn cơ khiến mình vừa ý!
“Khai trận!”
Hai tay của hắn kết thành pháp ấn, song chưởng khép lại thật mạnh.
Vạn phù đại trận cuối cùng biến thành một hư ảnh cánh cửa đá khổng lồ, cánh cửa kia vừa xuất hiện thì lập tức khiến cho người ta sinh ra cảm giác hoang cổ của năm tháng đằng đằng.
Quỷ dị hơn chính là các tu sĩ có mặt ở đây đều cố gắng nhớ kỹ bộ dạng của cánh cửa đá này.... Nhưng lại không thể nào nhớ được nó.
Cho dù dùng đủ kiểu như pháp thuật chụp ảnh lại, hay dùng điện thoại để chụp, vẽ lại... thì cũng không thể chép lại bộ dạng của cánh cửa đá này được.
Pháp thuật chụp ảnh hay lấy điện thoại chụp xong thì cũng chỉ nhận được một cánh cửa mờ ảo.
Còn những tu sĩ muốn hạ bút vẽ lại bộ dạng của cánh cửa đá thì chỉ cần vừa nhấc bút lên thì sẽ cảm thấy cánh cửa kia bất chợt biến ảo đủ kiểu, căn bản không thể nào vẽ lại được.
“Thần kỳ quá đi mất, ở đích đến của cuộc đua xe kéo này, Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã ra tay tạo nên một cái vạn phù đại trận. Đại trận này đã hóa thành một cánh cửa đá vô cùng thần kỳ... rốt cuộc cánh cửa đá này là gì đây? Là cái bẫy cuối cùng hay là kinh hỉ?”
MC Giang Sơn kêu to.
Cho dù hắn là cỗ máy thu thập tin vịt của nhật báo tu sĩ đi nữa thì cũng không thể nào quay lại bộ dạng của cánh cửa này được.
Nói cách khác, tất cả các tu sĩ đang xem trực tiếp thông qua các loại pháp khí tương tự như tivi không thể nào nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của cánh cửa đá này, chỉ có thể nhìn thấy một hư ảnh mờ mờ màu xám hình cánh cửa mà thôi.
Trực giác của Giang Sơn nói cho hắn biết, cánh cửa đá này sẽ là một kinh hỉ cực lớn.

Giang Sơn vừa mới nói xong thì Giao Bá Chân Quân luôn giữ vững vị trí dẫn đầu đã xuyên qua cánh cửa đá.
Trong nháy mắt, trên cánh cửa đá có một luồng sáng giáng xuống, bao phủ toàn thân của Giao Bá Chân Quân.
Đầu tiên Giao Bá Chân Quân thoáng nhíu mày, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc... Mấy năm trước hắn tu luyện một bộ công pháp cổ, trong lúc tu luyện xảy ra chút sai lầm, nên để lại chút bệnh căn vặt vãnh. Tuy rằng căn bệnh vặt này không nghiêm trọng lắm, nhưng mãi mà vẫn không khỏi hẳn. Giao Bá Chân Quân đoán chừng chỉ khi nào hắn tấn cấp lên thành Tôn Giả thất phẩm thì mới có thể chữa khỏi chứng bệnh này hoàn toàn.
Nhưng lúc này, khi được luồng sáng của cánh cửa đá kia bao phủ, căn bệnh vặt trong cơ thể hắn đã biến mất hoàn toàn. Hơn nữa, hắn cảm giác dường như thể chất cơ thể của mình ẩn ẩn được tăng cường một chút.
“Đây chính là phúc lợi của quán quân sao?”
Giao Bá Chân Quân nghĩ thầm trong lòng.
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn thử thì phát hiện trên người của Giáng Trần Chân Quân, Thông Huyền đại sư, Tuyết Lang Động Chủ chạy theo ngay sau lưng hắn đều được một luồng sáng bao phủ.
Xem ra đây không phải độc quyền của riêng quán quân rồi nhỉ?
Bạch đạo hữu lần này chịu chơi thật đấy! Giao Bá Chân Quân nghĩ thầm trong lòng.
Bố trí được một cái vạn phù đại trận thế này, nhất định là phải tiêu hao một lượng lớn thiên tài địa bảo mà những tu sĩ bình thường không thể nào tưởng tượng ra nổi ấy chứ.
... Chắc cũng chỉ có tồn tại đặc biệt như Bạch đạo hữu mới có thể tiêu tốn biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, để tạo ra một đại trận tầm cỡ như thế cho một trận đua xe kéo mà phần lớn chỉ để chơi cho vui thế này thôi nhỉ?
Cũng không biết cánh cửa đá này có bao nhiêu vị trí đây?
Trong lúc Giao Bá Chân Quân đang suy nghĩ thì Vũ Nhu Tử cũng vượt qua Bắc Hà Tán Nhân ở ngay thời khắc cuối cùng, chạy vào trong vạch đích.
Một luồng sáng chiếu xuống người của Vũ Nhu Tử.
“Ơ ơ ơ? Lợi hại quá đi mất!”
Vũ Nhu Tử lắc lắc nắm đấm nhỏ:
“Luồng sáng này mới chiếu xuống thì ta đã lập tức tăng lên một tiểu cảnh giới rồi. Chỉ còn một tiểu cảnh giới cuối cùng nữa thôi là ta có thể trùng kích vào cảnh giới Tiên Thiên tứ phẩm được rồi, tới lúc đó là có thể ngự kiếm phi hành rồi, hì hì hì!”
Sau khi vui mừng xong, Vũ Nhu Tử lại vẫy tay nói với Bắc Hà Tán Nhân:
“Bắc Hà tiền bối ~~ cảm ơn ngài!”
Cô đương nhiên biết rõ khúc cuối hoàn toàn là do Bắc Hà tiền bối nhường cho cô.
Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười, cũng nhận được chỗ tốt mà luồng sáng kia mang tới.
...
Sau đó là mấy người Tạo Hóa Pháp Vương, Nam Hồ Đạo Nhân, Phá Dương Kích Quách Đại lần lượt chạy qua vạch đích.
Đạo hư cảnh cửa đá kia cực kỳ hào phóng và sảng khoái, từng luồng sáng chiếu xuống liên tục, ập lên người của từng đạo hữu chạy qua vạch đích.
Sau đó, Cuồng Đao Tam Lãng kêu la oai oái chạy cán đích.
Chiếc xe kéo của hắn bây giờ chỉ còn lại có mỗi mình đầu xe kéo với chỗ ngồi mà thôi... Đằng sau lưng hắn chính là Túy xx cư sĩ mặt mày lạnh tanh.
Cư sĩ lái chiếc xe kéo có mũi khoan đáng sợ kia, cứ thế đẩy Tam Lãng trong hình dạng con khỉ chạy thẳng vào bên trong cánh cửa đá.
Cũng có hai luồng sáng chiếu lên người của Tam Lãng và cư sĩ ~~
“Xem ra đúng là mọi người đều có phần.”
Giao Bá Chân Quân cảm thán —— mình ngàn dặm xa xôi tới đây hưởng ứng lời mời tham gia cuộc đua xe kéo này của Bạch đạo hữu đúng là rất đáng giá.
...
Từng vị từng vị tuyển thủ lần lượt xuyên qua vạch đích, nhận được tẩy lễ của luồng sáng bắn ra từ cánh cửa đá kia.
Rốt cuộc, chiếc máy kéo của Bạch Tôn Giả cũng chạy xình xịch vượt qua vạch đích.
Ba luồng sáng chiếu xuống.
Luồng sáng chiếu lên người Bạch Tôn Giả chỉ thoáng qua một cái mà thôi... Loại luyện thể cỡ này không có hiệu quả với Bạch Tôn Giả? Hay là nói thể chất của Bạch Tôn Giả đã không cần phải luyện thể nữa rồi?
Tống Thư Hàng khống chế thân thể của Diệt Phượng Công Tử tiếp nhận luồng sáng này chiếu rọi, sau đó, hắn chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đi, lực lượng hơi nhích thêm được một chút. Nhưng bởi vì đây không phải là thân thể của hắn, cho nên hắn không thể cảm ứng rõ ràng được.
Mà khi thân thể của chính Tống Thư Hàng tiếp xúc với luồng sáng do cánh cửa đá kia chiếu xuống thì đột nhiên lại bộc phát ra một cỗ ánh sáng thủy tinh bảy màu lóa mắt.
“Ơ? Xảy ra chuyện gì thế này? Sao công suất luồng sáng chiếu lên ta lại tăng lên thế?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi thử.
Trong đầu mới nghĩ thế... Tống Thư Hàng đột nhiên cảm giác có một cỗ lực hấp dẫn cực mạnh phát ra từ trên cơ thể của mình, trực tiếp kéo ý thức của hắn về từ bên trong thân thể của Diệt Phượng Công Tử.
Trước mắt tối sầm.
Sau khi khôi phục lại ánh sáng thì ý thức của hắn đã quay lại với thân thể của mình.
Đã quay lại rồi sao? Mình khôi phục rồi à?
Không còn đếm ngược ba giây nữa rồi...
Không cần lo lắng thân thể sẽ có thần khí vải quấn ngực đáng sợ kia nữa...
Không cần lo lắng lỡ như tới lúc mắc tè thì phải ngồi xuống để xi xi...
Tuyệt vời quá đi mất!
Đây là thân thể của mình!
Tống Thư Hàng thậm chí còn có cả cảm giác thân thiết bùi ngùi tựa như xa xứ bao năm nay mới được quay về nữa.
Nhưng loại cảm giác thân thiết tuyệt vời này chỉ duy trì không tới hai giây, toàn thân của Tống Thư Hàng đột nhiên rùng mình một cái thật mạnh.
Từ sâu bên trong linh hồn của hắn đang truyền tới cảm giác lạnh lẽo tột cùng.
Đây chính là cảm quan cộng hưởng của linh quỷ!
Tống Thư Hàng lập tức sờ lên chỗ lồng ngực của mình, nhưng lại không cảm ứng được linh quỷ.
Linh quỷ không có ở trong cơ thể mình sao? Vậy nó đi đâu rồi?
Hơn nữa, tại sao linh quỷ lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo như thế? Nó chạy đến tận Bắc Cực luôn à?
Tống Thư Hàng đang chuẩn bị lợi dụng công năng cảm quan cộng hưởng này để tìm kiếm vị trí của linh quỷ.
Linh quỷ đã ký kết khế ước với hắn, cũng đã hoàn thành đồng bộ cảm quan, cho nên hai bên đã nối liền thành một thể, cho dù là đi tới tận nơi chân trời góc bể thì hai bên vẫn có thể cảm ứng được nhau.
Nhưng ngay lúc Tống Thư Hàng định cảm ứng linh quỷ thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên trán của hắn.
“Đừng có lộn xộn, chuẩn bị tấn thăng một tiểu cảnh giới đi đã.”
Giọng của Bạch Tôn Giả vang lên.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm giác được chân khí trong đan điền của mình đang bốc lên.
Đó là chân khí tu vi những chín năm ẩn chứa bên trong ba miếng tuế nguyệt thủy tinh căn, chúng đã lấp căng cứng đan điền của Tống Thư Hàng.
Lại thêm luồng sáng của cánh cửa đá kia chiếu lên người của Tống Thư Hàng, kết hợp cùng với dược lực của ba miếng tuế nguyệt thủy tinh căn kia, sinh ra hiệu quả 1+1>2.
Đạo quang mang thủy tinh bảy màu phát ra từ trên người của Tống Thư Hàng ban nãy cũng là bởi vì dược lực của tuế nguyệt thủy tinh căn đang bộc phát.
“Ta lại sắp thăng cấp rồi à?”
Tống Thư Hàng hỏi với vẻ không dám tin:
“Bạch tiền bối, thế này liệu có nhanh quá hay không?
Hắn chỉ vừa mới đột phá cảnh giới, tấn cấp từ nhất phẩm lên thành Chân Sư nhị phẩm.
Bây giờ lại sắp sửa tấn cấp thêm tiểu cảnh giới thứ hai của nhị phẩm rồi, có khi nào vì đột phá nhanh quá mà khiến cho căn cơ không ổn định không?
Cơm phải ăn từng đũa, đường phải đi từng bước. Ăn quá nhanh thì sẽ nghẹn, đi bước lớn quá thì sẽ cọ đau trứng.
“Nếu như là lúc trước thì ta sẽ không ủng hộ ngươi tấn cấp tiểu cảnh giới đâu. Nhưng bây giờ ngươi không cần phải lo lắng mấy vấn đề này.”
Bạch Tôn Giả cười khẽ rồi nói.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cho việc tấn chức quá nhanh sẽ tạo thành căn cơ không ổn định là gì?
Cái này bị ảnh hưởng bởi rất nhiều nhân tố, có nguyên nhân là vì tấn cấp quá nhanh, khiến cho tu sĩ không thấu hiểu công pháp của mình đủ kỹ càng, tạo thành tình trạng phần mềm và phần cứng của máy tính không đồng bộ.
Cũng có người là đạo tâm tu dưỡng không theo kịp cảnh giới, đột nhiên sinh ra tâm ma gì đấy.
Còn có người thì do tinh thần lực không đủ cường đại, kinh nghiệm không đủ, khiến cho tinh thần lực không thể nào dẫn đường và khống chế lực lượng bất chợt tăng vọt trong cơ thể.
Nhưng Tống Thư Hàng tạm thời không cần phải lo lắng mấy vấn đề này.... Hắn mới vừa ở trên người của mỗ đại yêu Diệt Phượng xong, kiếm được không ít điểm kinh nghiệm đây.
Nhờ phúc của đại yêu Diệt Phượng, trình độ thấu hiểu của Tống Thư Hàng đối với công pháp của mình đã đạt tới tiêu chuẩn đại thành cả rồi.
Tinh thần lực của Tống Thư Hàng vốn không tệ, có lẽ là bị đủ loại cảnh trong mơ kỳ lạ chà đạp hành xác các kiểu, cho nên tinh thần lực của hắn đã vượt xa cảnh giới của hắn rồi.
Về phần đạo tâm ấy à.... Đã từng có một vị tiểu hữu tên Tống Thư Hàng biến thành một cọng hành suốt mấy trăm năm. Kiếp sống ‘hành non nơi núi thẵm’ buồn tẻ nhàm chán khiến cho đạo tâm của vị tiểu hữu này được rèn luyện rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận