Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2153: Lướt sóng giữa lôi hải

Chương 2153: Lướt sóng giữa lôi hải
“Đừng tin lời vớ vẩn của nó!” Tỷ tỷ trong hình hài chiếc khăn quàng cổ dài mảnh lên tiếng nhắc nhở.
Độ kiếp tập thể sướng một phút, thân tử đạo tiêu chết cả bầy.
Độ kiếp làm sao mà mang ra đùa được!
Thế mới biết cái đám khuyên người ta độ kiếp tập thể có lòng dạ độc ác cỡ nào!
Đám này phải bị ghi vào “Tu chân gian vọng lục”!
Quan trọng nhất là cung cách nói chuyện của con ngựa trắng kia khiến bạch long tỷ tỷ cảm thấy nó cực kì không đáng tin. Tin vào lời của đám người đáng ngờ này, rất có thể kết cục là bị hố.
Tô Thị A Thập Lục lựa chọn tin tưởng vào tỷ tỷ khăn quàng cổ, bởi vì cô cảm thấy thân thiết với tỷ tỷ này hơn.
Mà cô cũng không muốn thiên kiếp của mình ảnh hưởng tới việc độ kiếp của Bá Tống. Cô không muốn Bá Tống bị tổn thương vì việc đó.
Thế là Tô Thị A Thập Lục quay người đi ngược lại phía của Tống Thư Hàng với tốc độ cực nhanh, kéo giãn khoảng cách giữa mình và hắn.
Bên ngoài màn sương, bạch mã thở dài.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma lên tiếng an ủi: “Đừng buồn, dù sao ngươi mới gặp bọn họ lần đầu, lòng tin giữa người với người là phải có thời gian mới xây dựng được.”
“Tiếc rằng ta không có thời gian.” Bạch mã đau lòng nói: “Thân thể của ta đã bắt đầu biến mất rồi.”
“Đúng rồi… nói đến chuyện biến mất. Nếu ngươi biến mất thì ta có rơi ra khỏi dạ dày ngươi không?” Xích Tiêu Kiếm tâm ma đột nhiên hỏi.
Thân là tâm ma, tuy đang yêu đương nhưng nó vẫn rất là quan tâm đến bản thân mình, sự sống còn của chính mình mới là quan trọng nhất.
“Ngươi đang ở trong thân thể của ta. Ta biến mất thì đương nhiên ngươi cũng biến mất theo.” Bạch mã nói như lẽ đương nhiên.
“Chờ đã, chờ chút! Thế trước khi biến mất thì ngươi phun ta ra đi!” Xích Tiêu Kiếm tâm ma vội la lên.
Nhưng lần này bạch mã không trả lời vấn đề của nó nữa.
Dù Xích Tiêu Kiếm tâm ma có gào rách cổ họng thì cũng không ai đến cứu nó.

Trong màn sương.
Tô Thị A Thập Lục đang cố gắng kéo giãn khoảng cách của mình và Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chân đạp hắc liên, hai chân run theo nhịp, tay phải nắm chặt.
Vốn dĩ hắn định sống hèn một phen, nhưng phạm vi của Đại Nhật Chân Hỏa kiếp lại vượt quá phạm vi dự đoán của hắn. Để tránh vị tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn kia bị liên lụy, hắn đành chọn cách đón đầu thiên kiếp giữa không trung.
Nhưng ai ngờ Đại Nhật Chân Hỏa kiếp lại tôn thờ chủ nghĩa hình thức, nhìn thì hoành tráng mà thực lực lại chẳng đỡ nổi một chiêu, mới đánh có một trăm hai mươi ba quyền đã nổ banh xác.
Ta muốn sống hèn, ta muốn nhún mình, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải cứng rắn lên một chút chứ!
Chết lãng xẹt như thế thì làm sao mà ta sợ được!
Tống Thư Hàng vô cùng lo lắng.
“Đợt tiếp theo ta nhất định sẽ dè dặt hơn, lúc đánh quyền chỉ xuất ba phần lực thôi.” Hắn thề thốt trong lòng.
“Đừng e dè gì cả.” Giọng nói như gần mà như vô cùng xa xôi của bạch mã vang lên bên tai Tống Thư Hàng, như đang nghe nhạc qua tai nghe mà thoắt cái tai nghe bị kéo ra xa vậy.
Tống Thư Hàng: “???”
“Ta đã chuẩn bị xong sân khấu cho các ngươi rồi, can đảm lên đi!” Giọng nói của bạch mã lại vang lên lần nữa.
“Từ từ, sân khấu là gì?” Tống Thư Hàng nói: “Có kịch bản không?”
Hắn mơ hồ nhớ kĩ thuật diễn xuất của mình rất cao siêu. Nếu có kịch bản…
Khoan đã… kịch bản là cái gì? Ký ức lại bắt đầu hỗn loạn rồi.
“Cứ phát huy tùy thích.” Bạch mã lại nói.
Sau đó, nó bổ sung thêm: “Độ kiếp tập thể vô cùng đặc biệt. Ta đoán nó chính là điểm mấu chốt để phá vỡ cục này. Đạo hữu mà chưa kết phường độ kiếp với nhau thì chưa thể gọi là đạo hữu thực sự. Cho nên tương lai ngươi phải quý trọng đối tượng cùng độ kiếp với mình đấy.”
“Độ kiếp tập thể chết cả bầy đó!” Tống Thư Hàng thốt ra.
Dù có mất trí nhớ, không còn ấn tượng gì về trải nghiệm trước kia, nhưng hắn vẫn muốn hô to những lời này.
“Bắt đầu.” Bạch mã nói.
Một khắc sau, kiếp vân lớn của Tống Thư Hàng áp sát kiếp vân nhỏ của Tô Thị A Thập Lục.
Tuy A Thập Lục đang cố gắng kéo giãn khoảng cách với Tống Thư Hàng, nhưng tốc độ chạy của cô làm sao mà sánh được với tốc độ của kiếp vân.
Đồng thời, tất cả nguyên anh trong thể nội Tống Thư Hàng nhắm mắt lại rồi mở bừng mắt ra.
Uy lực của tám nguyên anh đồng loạt phóng xuất.
Trên bầu trời, kiếp vân thuộc về Tống Thư Hàng phình to, nuốt chửng kiếp vân của Tô Thị A Thập Lục.
Bầu trời sa mạc bị kiếp vân đen đặc phủ kín.
Lôi xà ẩn mình lượn vòng trong mây.
Tựa như ngày tàn của thế giới.
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên tất cả mây đen và kiếp lôi đều biến mất.
Giữa không trung, Tống Thư Hàng nhíu mày. Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến cho dự cảm bất an dâng lên trong lòng hắn.
Thế giới thiên kiếp, không gian độ kiếp của Huyền Thánh.
Hai cụm từ này xẹt qua bộ não của Tống Thư Hàng như sao băng.
Sau một khắc, cả hắn, tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn và tỷ tỷ khăn quàng cổ đồng thời biến mất.
“Ta dùng danh nghĩa của “Bạch” để chúc phúc cho ngươi.” Bạch mã lẩm bẩm.
Lời chúc phúc của nó có độc, nhưng lúc này, lời chúc phúc ấy có thể tăng tỷ lệ sống sót cho Bá Tống.

Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ xuất hiện trong một thế giới hắc ám và hỗn độn.
“Đây là đâu?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Đây là thế giới độ kiếp của Huyền Thánh. Chỉ có thiên kiếp thất tấn bát mới bị kéo vào không gian này.” Tống Thư Hàng đáp.
“Tình cảnh bết bát nhất vẫn đến.” Bạch long tỷ tỷ lòng đắng ngắt.
“Khăn quàng cổ tỷ tỷ chớ sợ. Tuy đã mất đi kí ức nhưng ta cảm thấy vô cùng quen thuộc với không gian này. Chúng ta có thể sống sót.” Tống Thư Hàng an ủi.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Khi họ đang nói chuyện thì thế giới Huyền Thánh đen đặc bỗng xảy ra biến hóa.
“Ầm ầm!” Lôi quang bốn phía sáng rực trời, hóa thành lôi hải xung quanh Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục.
Lôi hải mênh mông tràn đầy sức mạnh hủy diệt, mỗi luồng điện đều mang uy lực có thể xé nát tu sĩ lục phẩm.
Hai người bị vây quanh như đảo hoang giữa biển khơi.
“Shhh” Tống Thư Hàng hít sâu một hơi.
Thế này thì còn chơi đùa vui vẻ thế nào được nữa?
Lôi hải cuồn cuộn. Ở nơi thẳm sâu, dường như có một cú đòn tấn công đáng sợ đang trồi lên.
“Chúng ta phải làm sao đây?” Tô Thị A Thập Lục bất giác ôm lấy cánh tay của Tống Thư Hàng. Cô đang sợ. Cô sợ người thiếu niên xinh trai này sẽ cắm đầu lao vào lôi hải.
Cho nên cô phải kéo tay thiếu niên lại trước, để tránh hắn mất não đi đối đầu trực diện với lôi hải kia.
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn, mỉm cười: “Không cần lo lắng, có ta đây rồi.”
Cười xong, hắn lại nhìn khải ý bảo giáp lóe sáng trên canh tay.
Bảo giáp là thứ tốt.
Có thể bảo vệ chủ nhân ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Nhưng đôi khi nó lại là thứ lạnh lẽo ngăn cách giữa người và người, cản trở đôi người hiểu nhau. Trong cuộc sống mà cứ bọc mình trong bảo giáp thật dày thì làm sao mà kết giao với bạn bè tri kỉ?
Cho nên Tống Thư Hàng rất muốn rút bảo giáp về.
Nhưng cân nhắc đến lôi hải vây quanh tứ phía, hắn chỉ đành từ bỏ ý nghĩ ấy.
“Cô ở lại đây, để ta đi thăm dò xem uy lực của lôi hải này thế nào.” Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nói với tiên nữ nhỏ nhắn.
Sau đó hắn vặn cổ rắc một cái.
Chuẩn bị đi vào lôi hải lướt sóng một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận