Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1483: Ba Mẹ Không Phải Lo Con Không Tìm Được Việc Làm Sau Khi Tốt Nghiệp Nữa Đâu

Chương 1483: Ba Mẹ Không Phải Lo Con Không Tìm Được Việc Làm Sau Khi Tốt Nghiệp Nữa Đâu
Con rối tiên tử đã hoàn thành việc sửa chữa về mặt tổng thể, chỉ còn lại một số vấn đề nhỏ về mặt chi tiết, cần phải tìm khôi lỗi sư chuyên nghiệp hơn đến tu sửa.
Trên người cô ấy có sẵn chức năng sửa chữa, toàn bộ quá trình sửa chữa đều không cần người khác nhúng tay vào.
Tống Thư Hàng chỉ cần đưa số tài liệu lấy được từ chỗ Thất Sinh Phù Phủ Chủ cho cô ấy.
Cộng thêm số tài liệu còn thừa lại sau khi luyện chế pháp khí tổ hợp tam thập tam thú trong tay Tống Thư Hàng, cùng với tài liệu được Bạch tiền bối chia cho lúc đào bảo ở phòng tối Thiên Đạo, cô ấy sẽ tự chọn ra những tài liệu cần cho việc tu sửa.
Con rối tiên tử được thả ra khỏi vòng tay pháp khí.
Lúc này bề ngoài của cô ấy nhìn chẳng khác gì nhân loại bình thường, chỉ là khuôn mặt nhỏ cứng đờ, không cảm xúc.
“???”
Sau khi hiện thân, con rối tiên tử nhìn về phía Tống Thư Hàng với đôi mắt màu cam tỏa sáng lấp lánh.
“Đi dạo phố với ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đôi mắt màu cam của con rối tiên tử chợt lóe như đang gửi tin nhắn gì đó.
“Là sao?”
Tống Thư Hàng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Con rối tiên tử lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó cô xoay người bước về trước.
Có thể là do thân thể chưa được tu sửa hoàn mỹ nên lúc đi đường, con rối tiên tử lại đánh tay cùng bên với chân bước, trông rất quái dị.
Tống Thư Hàng:
“Vẫn chưa sửa xong hẳn à? Còn cần tài liệu gì nữa không?”
Con rối tiên tử lắc đầu, tiếp tục bước đi với tư thế tay đánh cùng bên với chân bước.
Lan Tây đảo rất phồn vinh, trên đường phố bán đủ thứ đến từ trời nam đất bắc, phong phú đa dạng.
Tống Thư Hàng đang nghĩ không biết có nên mang đủ các loại đặc sản về nhà không.
Đi một hồi, con rối tiên tử đột nhiên dừng lại.
Sau đó cô khom người nhặt một cuộn dây thép ở trên mặt đất lên.
Không phải bảo vật gì cả, chỉ là một cuộn dây thép rất bình thường.
Sau khi nhặt dây thép lên, cô đưa tay phủ bụi đất bám trên dây thép rồi tiếp tục sánh vai bước đi với Tống Thư Hàng.
...
Trong lúc đi dạo, Tống Thư Hàng tiện tay mua mấy bộ quần áo.
Gần đây hắn tự bạo khá thường xuyên, quần áo cũng nổ theo nên rất tốn, mua thêm vài bộ để dành trong thế giới hạch tâm phòng hờ sẵn vậy.
“Cô muốn mua gì không?”
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi.
Con rối tiên tử lắc đầu, hai tay cô không ngừng uốn nắn cuộn dây thép kia.
Tống Thư Hàng xách quần áo, hai người tiếp tục dạo phố.
Hôm nay con rối tiên tử chẳng nói câu nào làm bầu không khí dạo phố rất ngột ngạt.
Hắn nhớ hình như cô có chức năng nói chuyện, không biết tại sao lại không nói.
Lúc này, con rối tiên tử lại dừng lại.
Cô khom người xuống nhặt một viên thủy tinh ở trên mặt đất, sau đó hai tay cô lại tiếp tục uốn dây thép với tốc độ rất nhanh.
Một lát sau, cô đưa tay về phía Tống Thư Hàng.
Một tòa tháp nhỏ tinh xảo dùng dây thép uốn thành, tuy đơn giản nhưng rất đẹp. Viên thủy tinh mà con rối tiên tử mới nhặt được đang nằm trên tầng cao nhất, khúc xạ ánh mặt trời, tỏa sáng lấp lánh.
“Đỉnh quá!”
Tống Thư Hàng khen ngợi.
Con rối tiên tử hài lòng gật đầu.
Sau đó cô giơ tay điểm lên tòa tháp thép, miệng nhỏ hé mở, niệm nhanh chú văn.
Tống Thư Hàng nhìn con rối tiên tử với ánh mắt nghi hoặc.
Cô ấy đang làm gì vậy?
Sau khi niệm chú văn xong, con rối tiên tử buông ngón tay xuống.
Ngay sau đó, tòa tháp dùng thép uốn thành bỗng phát ra một tầng linh quang nhàn nhạt chỉ có tu sĩ mới nhìn thấy.
Khai quang!
Sau khi con rối tiên tử khai quang cho tháp thép xong, ánh mắt của người đi đường xung quanh bất giác bị tháp thép thu hút.
Người đi đường cũng chỉ là người bình thường, chưa từng tu luyện nên không thấy được linh quang trên tháp thép. Nhưng sau khi được khai quang, tháp thép dường như có được một sức hấp dẫn đặc biệt làm người khác không thể dời mắt nổi.
Bản năng của con người nói cho bọn họ biết tòa tháp thép này là một bảo vật.
Thật ra nói vậy cũng không sai. Con rối tiên tử là tồn tại cấp bậc bát phẩm, tháp thép được cô khai quang hoàn toàn gánh nổi hai chữ ‘bảo vật’.
Người đi đường cứ nhìn chằm chằm vào tháp thép không chớp mắt, trong mắt lộ ra vẻ khao khát.
Tống Thư Hàng:
“...”
Rốt cuộc có người chủ động đi lên.
Vị nhân sĩ không biết là người nước nào này dùng tiếng anh pha lẫn với giọng địa phương đặc sệt hỏi con rối tiên tử:
“Chào cô gái, xin hỏi tháp thép này có bán không?”
Con rối tiên tử lắc đầu.
Sau khi bị từ chối, người đi đường kia thất vọng rời đi.
Nhưng sau khi người này thất bại, ngược lại càng có nhiều người đi đường tiếp cận con rối tiên tử.
Trong bọn họ có nam có nữ, có người trực tiếp ra giá, có người định dùng đồ quý giá để đổi lấy tháp thép trong tay con rối tiên tử.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn đột nhiên phát hiện một chuyện, tu sĩ kiếm tiền cực dễ.
Con rối tiên tử chỉ tiện tay khai quang cho một tòa tháp thép bình thường, thế mà giá trị của tháp thép đã tăng gấp trăm lần.
Từng người đi đường bị con rối tiên tử từ chối nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ.
Bọn họ đổi đủ loại chiêu trò, dùng đủ mọi cách chỉ nhằm lấy được tháp thép trong tay con rối tiên tử.
Sau đó...
Một cậu trai tóc dựng đứng thành công lấy được.
Con rối tiên tử cảm thấy hứng thú với một chiếc nhẫn trên tay cậu ta nên cậu ta dùng chiếc nhẫn đầu lâu màu bạc kia đổi lấy tháp thép trong tay con rối tiên tử.
Chiếc nhẫn đầu lâu màu bạc này chỉ là một món đồ trang sức rất bình thường, hơn nữa còn là hàng mạ bạc chẳng đáng mấy đồng.
Sau khi đổi được nhẫn, con rối tiên tử vừa dạo phố vừa mân mê chiếc nhẫn.
Một lát sau, cô tháo đầu lâu trên chiếc nhẫn xuống rồi ném qua một bên.
“Là bảo vật à?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Con rối tiên tử lắc đầu, rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với Tống Thư Hàng. Cô dùng phương thức truyền âm nhập mật nói:
[Không phải, chỉ là một chiếc nhẫn mạ bạc rất bình thường, nhưng gần đây khí vận của chủ nhân nó cực tốt, chiếc nhẫn mạ bạc này hắn đeo đã lâu, trên đó cũng ngưng tụ được chút ít khí vận, nếu đeo nó sẽ gặp may mắn.]
“Có chuyện này nữa à? Biết vậy ta đã xin một sợi tóc của Bạch tiền bối để mang theo rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Khí vận của ngươi cũng rất rốt, mặc dù có hơi kỳ lạ.”
Con rối tiên tử trả lời.
Dứt lời, cô lại giơ tay điểm lên trên chiếc nhẫn mạ bạc, bắt đầu khai quang cho nhẫn.
Sau khi được khai quang, chiếc nhẫn này lại trở thành thứ hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Sau đó...
Con rối tiên tử dùng chiếc nhẫn đổi lấy một bình rượu bạc.
Rồi sau đó...
Lại dùng bình rượu bạc đổi lấy một tẩu thuốc nhỏ dài tinh xảo.
Tiếp đó...
Tẩu thuốc tinh xảo biến thành một bình thủy tinh và nước hoa.
Vốn dĩ muốn đi dạo phố nhưng một đường đi tới, kết quả lại biến thành hoạt động ‘lấy đồ đổi đồ’.
Hai tiếng sau.
Tống Thư Hàng buộc phải kết thúc chuyến đi dạo phố.
Lúc này hắn đang ngồi ở quầy thu tiền trong một quán ăn nhỏ, hai tay đan xen chống dưới cằm.
Đến giờ hắn vẫn còn ngơ ngác, bởi vì hắn đã thành ông chủ của quán ăn nhỏ này.
Ông chủ cũ đã đổi quán ăn này với con rối tiên tử, sau đó hớn hở chạy mất.
Thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu cửa hàng trên Lan Tây đảo cực kỳ đơn giản. Hai bên ký kết hợp đồng, sau đó xin đăng ký ở trên mạng. Không lâu sau nhân viên quản lý của Lan Tây đảo tới tiến hành xét duyệt, thu phí.
Mười lăm phút sau, quyền sở hữu cửa hàng và giấy chứng nhận đã được chuyển nhượng sang tên của Tống Thư Hàng.
Cả quá trình hệt như đang giỡn chơi.
Lúc Tống Thư Hàng nhận lấy giấy chứng nhận, trong đầu cứ mơ màng.
Ba mẹ ở thành phố Văn Châu xa xôi, con trai của ba mẹ bỗng nhiên trở thành ông chủ của một quán ăn trên Lan Tây đảo ở nước ngoài, ba mẹ không phải lo con không tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp đại học nữa.
Quán ăn không lớn, chỉ có sáu bàn.
Ông chủ cũ của quán này còn kiêm luôn chức đầu bếp, vợ của ông chủ cũ phụ trách thu ngân.
Bây giờ vợ chồng ông chủ cũ vui vẻ chạy mất, trong quán ăn nhỏ chẳng có ai nấu ăn.
Tống Thư Hàng tiếp tục chống cằm ngẩn người.
Con rối tiên tử ngồi cạnh hắn, hai tay cũng đan xen chống dưới cằm.
“Tiên tử, cô biết nấu ăn không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Con rối tiên tử lắc đầu.
Tống Thư Hàng lại nhìn vào thế giới hạch tâm.
Quy tiền bối? Thôi khỏi bàn, chắc chắn là không biết nấu ăn, cùng lắm chỉ có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn thôi.
Thông Nương? Cô ấy chỉ có thể cung cấp mầm hành.
Sở các chủ? Bây giờ cô ấy chỉ còn mỗi cái đầu.
Lý m Trúc rất đáng yêu, đặt ở trong quán bán manh tuyệt đối có thể hấp dẫn khách nhưng bảo cô ấy nấu ăn thì miễn đi. Hiện giờ ngay cả lúc thở cô ấy cũng thở ra hàn khí.
Cuối cùng chỉ còn lại Sở Sở.
Trong thế giới hạch tâm có rất nhiều sinh vật nhưng cũng chỉ có Sở Sở thoạt nhìn là đáng tin nhất.
Lúc này Sở Sở vừa mới kết thúc tu luyện. Do cô mới thay đổi công pháp, chuyển sang tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công nên gần đây mới thường xuyên bế quan.
“Sở Sở.”
Tống Thư Hàng gọi.
Sở Sở ngẩng đầu:
“Sư phụ, ngài gọi ta à?”
“Ngươi biết nấu ăn không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở Sở:
“???”
“Ta bỗng dưng trở thành ông chủ của một quán ăn, đang thiếu đầu bếp.”
Tống Thư Hàng giải thích.
Sở Sở:
“...”
“Biết nấu ăn không?”
Tống Thư Hàng hỏi lại lần nữa.
Sở Sở thành thật trả lời:
“Ta chỉ biết nấu một số món ăn bình thường thôi.”
“Chính là ngươi! Bây giờ nhiệm vụ thứ nhất mà sư phụ giao cho ngươi là trở thành đầu bếp trong quán của sư phụ.”
Tống Thư Hàng tuyên bố.
Khóe miệng Sở Sở co giật:
“Đệ tử tuân lệnh.”
Nhân lúc trong quán ăn chưa có khách, Tống Thư Hàng đưa Sở Sở ra khỏi thế giới hạch tâm.
“Mà này, tu luyện giả chúng ta có thủ đoạn đặc biệt gì kiểu như thêm đan dịch vào món ăn, hoặc là biến món ăn trở nên ngon miệng hơn không?
Tống Thư Hàng hỏi.”
“Có thưa sư tôn.”
Sở Sở đáp.
Tống Thư Hàng kinh ngạc:
“Có thủ đoạn thần kỳ như vậy thật à? Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thử không ngờ có thật.”
“Tiên trù có thủ đoạn tương tự, bọn họ sẽ điều chế ra một ít đan dịch đặc biệt dùng làm gia vị trong lúc chế biến nguyên liệu nấu ăn.”
Sở Sở đáp.
“Đan dịch thì chúng ta không có là cái chắc rồi nhưng chúng ta có mầm hành, có muốn thử thêm vào một chút?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thông Nương trong thế giới hạch tâm đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run.
“Sư tôn, ta không phải tiên trù, không thể xử lý yêu khí trong mầm hành của Thông Nương. Nếu không trừ sạch yêu khí trong mầm hành, người bình thường ăn vào sẽ chết đấy.”
Sở Sở cười khổ nói.
Tống Thư Hàng lập tức nhớ lại chuyện hắn từng vô tình ăn nhầm hành tinh.
“Tiếc thật, vậy Sở Sở ngươi biết nấu món gì cứ ghi ra đi, chúng ta phải đổi menu trong quán, giá cả cũng phải định lại.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ta biết rồi thưa sư phụ.”
Sở Sở đáp, sau đó lấy giấy bút trên quầy thu ngân rồi nhanh chóng viết tên những món ăn mình biết nấu ra, đồng thời hỏi:
“Sư phụ, ngài định ‘hồng trần lịch luyện’ nên mở quán ăn này à?”
“Khụ, đúng vậy, chính là hồng trần lịch luyện.”
Tống Thư Hàng đáp.
Đành phải nhận bừa vậy thôi chứ chẳng lẽ lại nói cho đệ tử biết quán ăn này là do con rối tiên tử đổi lấy, mà vừa lúc hắn lại rảnh rỗi không có gì làm nên định kinh doanh quán ăn này giết thời gian trước khi Bạch tiền bối hoặc Điền Thiên đảo Chủ sai người đến đón hắn?
...
Sở Sở là một cô nương tốt rất có tài.
Cô không chỉ viết menu mới mà còn viết bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau, sau đó lại in menu ra, mọi chuyện đều do một tay cô bao hết.
Nhiệm vụ của Tống Thư Hàng là giữ nguyên tư thế hai tay đan xen chống dưới cằm giống như con rối tiên tử, tiếp tục ngồi ngẩn người ở quầy thu ngân.
Tống Thư Hàng chán quá bèn mở tờ báo trên quầy thu ngân ra đọc.
Báo này có tên là ‘Tuần san hoàn giới’, là báo tiếng Trung.
Tống Thư Hàng lật bừa ra xem, sau đó hắn thấy được tin tức mới nhất.
Tin sốc: Trên đảo nhỏ thần bí cách biệt với thế giới bên ngoài lại lưu truyền văn hóa Hoa Hạ.
Theo nguồn tin nhận được, vào ngày 3 tháng 10 năm 2019, do một tai nạn bất ngờ mà nhà hàng hải Thor và đội tàu của ông vô tình lạc vào một đảo nhỏ thần bí bị sương mù dày đặc bao phủ quanh năm.
Đảo nhỏ này chưa từng bị ai phát hiện ra, trên thế giới không hề có bất kỳ ghi chép hay báo cáo nào có liên quan đến đảo nhỏ này.
Cư dân trên đảo vẫn sống cuộc sống nguyên thủy. Bọn họ dùng mâu đá, tên xương, trên người mặc đồ da thú. Cuộc sống của bọn họ nguyên thủy đến mức khiến người ta hoài nghi không biết có phải bọn họ xuyên không tập thể từ thời đại nguyên thủy đến đây không.
Nhưng mà không ngờ một đám người nguyên thủy này ai cũng nói được mấy câu tiếng trung. Hơn nữa có không ít dân đảo còn đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh cùng với một số đoạn trong sách Luận Ngữ. Trước mắt, nước ta đã phái đội thuyền đi đến đảo nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài này.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn lặng lẳng lấy điện thoại di động ra, chụp đoạn tin này lại rồi đăng lên nhóm Cửu Châu số 1.
Bá Đao Tống Nhất:
“@Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thất Sinh Phù tiền bối, cho ngài xem một tin chấn động.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Ha ha, ta còn kéo dây điện ngầm trong lòng đất bên dưới đảo nhỏ. Còn xuyên không từ thời đại viễn cổ đến nữa chứ, đúng là nhà báo nói láo ăn tiền mà.”
Bắc Hà Chân Quân:
“Thư Hàng tiểu hữu, tin này đã được đăng từ nhiều ngày trước rồi, ta có tin mới nhất đây... Nghe nói ngoài đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh và Luận Ngữ, cư dân trên đảo còn biết một bộ võ thuật Hoa Hạ tên ‘thời đại vẫy gọi’ siêu mạnh. Ngày nào cư dân trên đảo cũng tập trung lại, xếp hàng chỉnh tề luyện công.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Hình như là lỗi của hắn với Joseph Joe Mobosan.
Lúc ấy Joseph kêu gọi cư dân trên đảo đoàn kết lại, luyện tập thần công chống lại Thất Sinh Phù Phủ Chủ, cũng âm thầm truyền thụ thần công ‘thời đại vẫy gọi’ cho bọn họ.
Tính ra nhóm dân đảo này cũng coi như là đồ tử đồ tôn của Tống Thư Hàng, bởi vì Joseph là đệ tử ký danh của hắn.
“À Thư Hàng tiểu hữu, Bạch tiền bối vẫn chưa tới tìm ngươi à?”
Lệ Chi Tiên Tử hỏi.
Bá Đao Tống Nhất:
“Vẫn chưa, trước đó ta có gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không liên lạc được. Sợ là Bạch tiền bối vẫn còn ở trong hải vực hỗn loạn, chắc ngài ấy lại tìm được chuyện gì đó thú vị rồi.”
Điền Điềm Phó Đảo Chủ:
“Bá Tống đạo hữu~~ bên ta vẫn đang rất bận, tạm thời không dứt ra được. Ta sai người đặt khách sạn ở Lan Tây đảo cho các ngươi nghỉ ngơi trước được không?”
Tống Thư Hàng:
“Điền Điềm tiền bối cứ tập trung làm việc đi, ta có chỗ ở rồi. Lúc nãy ta bỗng dưng trở thành ông chủ của một quán ăn ở trên Lan Tây đảo, bây giờ đang chờ khai trương đây.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng lại giơ điện thoại lên chụp hình quán ăn nhỏ của mình rồi đăng lên nhóm.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ vừa liếc mắt đã thấy được con rối tiên tử ngồi cạnh Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, vị con rối tiên tử kia đã tu sửa xong rồi à?”
Hắn có thể độ kiếp thành cộng, ngưng tụ ra tám long văn đều là nhờ phúc của vị con rối tiên tử này. Mặc dù độ kiếp với tư thế ôm đầu sợ hãi khá là mất mặt, nhưng giữa mạng sống với mặt mũi thì đương nhiên cái mạng quan trọng hơn rồi.
“Về mặt tổng thể thì đã tu sửa xong, chỉ có một số vấn đề chi tiết nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến hành động của cô ấy.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời:
“Thấy con rối tiên tử cạnh Thư Hàng tiểu hữu, ta chợt nhớ tới một tin tức mới nghe được gần đây, không biết các đạo hữu có nghe chưa. Nghe nói gần đây có nước nào đó đang nghiên cứu kỹ thuật ‘nhân thể cơ giới hóa’, nhằm mục đích tạo ra chiến sĩ cơ giới.”
Lúc chat trong nhóm Cửu Châu số 1 là vậy đấy, chuyển đề tài cực nhanh.
“Nhân thể cơ giới hóa? Ta nhớ đạo trường sinh của vị tuyệt thế thiên tài kia ở Mặc môn cũng tương tự như kỹ thuật này. Hắn biến thân thể của chính mình thành con rối, tạo ra đạo của bản thân. Một cái là con rối hóa bên tu chân, một cái khác là cơ giới hóa bên khoa học kỹ thuật.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Bạch Hạc Chân Quân:
“Đúng vậy, thế nên lúc nhìn thấy con rối tiên tử, ta chợt nhớ tới tin này. Cũng không biết bây giờ kỹ thuật nhân thể cơ giới hóa này đã đạt đến mức nào rồi.”
“Nói thật, cơ giới hóa thân xác, biến xác thịt thành máy móc đúng là chuyện không thể chấp nhận được. Không có thân xác sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.”
Giao Bá Chân Quân nói.
Không có thân xác, dù mấy em gái người máy có xinh đẹp đến đâu cũng không thể mang thai, không thể sinh ra một đội bóng đá, thế thì đời còn gì vui nữa?
“Nếu kế hoạch của bọn họ thành công, có lẽ sức chiến đấu sẽ rất mạnh. Chỉ cần có thể đạt đến trình độ của các chiến sĩ người máy trong phim ảnh, chiến lực cũng mạnh ngang với tu sĩ nhị tam phẩm rồi.”
Bắc Hà Chân Quân nhận xét.
“Mà hình như ‘nữ võ thần’ của Chân Vũ đảo đã dùng một phần kỹ thuật con rối của Mặc gia, lại kết hợp với khoa học kỹ thuật để hoàn thiện thì phải?”
Giao Bá Chân Quân nói.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Khà khà khà, thật ra ta tò mò về sản phẩm của kế hoạch chiến sĩ cơ giới hơn lực chiến. Không biết bọn họ ăn cơm, uống xăng, hay là sạc điện, dùng pin nhỉ?”
Bắc Hà Chân Quân:
“Lúc nào Tam Lãng cũng nghĩ đến những điều mà chẳng ai ngờ tới.”
“Không biết có chức năng biến hình không? Cứ nhắc đến người máy cải tạo lại nhớ tới transformers.”
Linh Điệp đảo Vũ Nhu Tử hiện thân.
Vũ Nhu Tử đã trở lại Linh Điệp đảo.
“Chức năng biến hình ư? Đột nhiên ta tưởng tượng ra một số hình ảnh không tốt lắm.”
Cuồng Đao Tam Lãng tiếp lời.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Hình ảnh gì?”
Diệt Phượng Công Tử:
“Lẽ nào là hình ảnh 18+? Cẩn thận đó nha, đừng gây rắc rối cho Hoàng Sơn tiền bối [icon cười nham hiểm].”
“Nếu trong các chiến sĩ người máy cải tạo có chiến sĩ nữ, trong lúc đang chiến đấu, một nữ chiến sĩ xinh đẹp đột nhiên bắt đầu biến hình, thân thể biến hóa không ngừng, sau đó biến thành một chiếc xe tăng... vừa nghĩ tới cảnh này bỗng cảm thấy thật tuyệt vọng.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Tô thị A Thất cho ý kiến:
“Ngươi cứ đổi nữ chiến sĩ thành nam chiến sĩ là được rồi, lúc đó sẽ thấy bình thường lại ngay thôi.”
“À đúng rồi Thư Hàng này, ngươi đã khống chế năng lực của thánh ấn thành thạo chưa thế? Còn ảnh hưởng đến người bình thường nữa không?”
Hoàng Sơn tiền bối đột nhiên hỏi một câu.
Tống Thư Hàng:
“Lần này có thể là do tác dụng của đồng vàng hồi sinh + thành Thời Quang, chỉ cần ta không sử dụng thánh ấn, hiệu ứng ‘nhân vật thiên hạ ai cũng biết’ sẽ không xuất hiện, người bình thường cũng không bị ảnh hưởng.”
Dù sao nếu tính theo thời gian của Thời Quang thành thì thời gian hắn cần để sống lại đã qua mười năm rồi.
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Hoàng Sơn tiền bối đáp.
***********
Quán ăn nhỏ buôn bán rất ế ẩm.
Cũng có thể là do chưa đến giờ dùng bữa, đến giờ vẫn không có vị khách nào ghé vào.
Tống Thư Hàng, con rối tiên tử và Sở Sở cùng ngồi xếp hàng ngẩn người.
“Biết vậy thà cứ thám hiểm hải vực hỗn loạn lâu hơn một chút, không chừng lại có thu hoạch.”
Tống Thư Hàng nói.
Dù sao chỗ đó rất có thể là cấm địa Trường Sinh Giả.
“Hay là nhân lúc rảnh rỗi, đi tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi thử cô ấy có cách nào loại trừ yêu khí trong mầm hành hay không?”
Tống Thư Hàng lại mở điện thoại.
Trong nhóm Cửu Châu số 1, đề tài tám chuyện đã thay đổi.
Tống Thư Hàng tìm trong nhật ký nhắn tin bạn bè hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được tên của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị nhắn tin cho Biệt Tuyết Tiên Cơ, rốt cuộc cũng có khách ghé vào quán ăn ế ẩm của hắn.
Một thiếu nữ tóc vàng mặc quần áo hơi xốc xếch, nhìn như mới ngã nhào trên đất đi vào quán ăn.
“Xin chào, xin hỏi quán có bán không?”
Thiếu nữ hỏi bằng tiếng Anh, giọng nói dễ nghe, rất trong trẻo, nghe như đã được thiết bị điện tử xử lý qua.
Ngoài hình của thiếu nữ này rất đẹp, hệt như búp bê.
“Đương nhiên là bán, bán suốt 24 giờ, quý khách muốn ăn món gì?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu trả lời.
Sở Sở đứng dậy, đưa menu mới cho khách.
Thiếu nữ tóc vàng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó nhận lấy menu, cúi đầu xem kỹ.
Tống Thư Hàng híp mắt nhìn.
Hắn cúi đầu, vào lại nhóm Cửu Châu số 1.
Bá Đao Tống Nhất:
“@Cuồng Đao Tam Lãng, Tam Lãng tiền bối, rốt cuộc người máy cải tạo uống xăng, sạc điện, dùng pin, hay là ăn cơm... Có lẽ lát nữa ta có thể trả lời cho ngài biết về vấn đề này rồi.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“???”
“Có một vị khách mới bước vào trong quán ăn nhỏ của ta, có lẽ người này chính là người máy cải tạo nhưng ta vẫn không chắc lắm, khí tức sinh mệnh trên người vị khách này rất kỳ lạ.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Bắc Hà Chân Quân:
“Trùng hợp đến vậy à?”
“Có lẽ… không phải trùng hợp đâu.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn quay qua nhìn con rối tiên tử ngồi cạnh mình.
Con rối tiên tử vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đan xen chống dưới cằm.
Hay là vì con rối tiên tử?
Lúc này, khí tức trên người con rối tiên tử hoàn toàn thu liễm, ngay cả màu cam trong con ngươi cũng rút đi.
Thân thể cô như biến thành một con búp bê cỡ lớn.
Thiếu nữ tóc vàng ngẩng đầu lên, chỉ tay vào menu bắt đầu gọi món:
“Món này, món này, mấy món này nữa, tổng cộng là mười món, tôi muốn hết. Có thể mang thức ăn lên nhanh một chút được không? Tôi hơi đói.”
“Được chứ, sẽ nhanh thôi.”
Sở Sở nhận lại menu, đi vào phòng bếp.
Hình như Sở Sở không hề phát hiện ra điều khác thường ở thiếu nữ tóc vàng này.
Tống Thư Hàng cúi đầu, gửi tin lên nhóm Cửu Châu số 1:
“Đối phương gọi rất nhiều món ăn, xem ra có thể ăn cơm như người bình thường.”
“Hay là vị khách này của người vẫn chưa cải tạo hoàn toàn, chỉ mới cải tạo một phần thân thể thôi?”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận