Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1903: Dáng vóc khẳng khiu

Chương 1903: Dáng vóc khẳng khiu
“Ta sẽ giải quyết nhanh thôi.” Tô Thị A Thập Lục hạ giọng nói.
Dứt lời, cô thả mình nhảy xuống khỏi chiến xa Hà Long Thần Hành, mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu bay đi để lộ cặp sừng rồng xinh xắn, trên cặp sừng giăng ánh điện lập lòe.
Trên đỉnh đầu cô, có một mảng mây đen đang từ từ ngưng tụ, và sau lưng cô, bảo đao bản mệnh vụt lên như có ý thức, chém thẳng về bóng hình nhỏ bé kia.
Rầm!
Đao chém ra dẫn theo lôi điện cuồng bạo. Một đạo thiên lôi từ mây đen phóng xuống, rơi vào bảo đao của Tô Thị A Thập Lục, ánh điện rít lên xoèn xoẹt, uốn lượn như rắn.
Lực lượng của lôi điện kết hợp với ánh đao bành trướng thành đao khí có phạm vi năm mét, chém mạnh xuống bóng hình nhỏ bé kia.
Bóng hình nhỏ gầy không hề nao núng. Hai tay cô nắm chặt cốt kiếm, vọt thẳng lên đối đầu với ánh đao lôi điện.
Dòng điện đáp xuống người bị lớp áo giáp như lớp vỏ ngăn trở.
Keng!
Cốt kiếm chạm vào bảo đao của Tô Thị A Thập Lục, phát ra tiếng kim loại lanh lảnh.
“Đao Hoàng!” Tô Thị A Thập Lục quát khẽ một tiếng.
Lực lượng tiềm ẩn trong bảo đao bản mệnh của cô bộc phát với mức độ cao nhất.
Bóng người nhỏ bé phát ra tiếng rên cố nén, cả người bị chém văng ra xa, ngã nhào về phía sau.
Cô ta lộn mèo một cú trên không, toan giảm lực trùng kích đang phải chịu.
Nhưng chưa kịp mượn lực xong thì đã lao thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to.
Cái hố to thế này thì chắc phải dùng Bình Thổ Chú của Bạch tiền bối để lấp mất thôi.
Mặt khác, đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng nhìn thấy Tô Thị A Thập Lục ra tay toàn lực chính diện như vậy, ngầu chết đi được!
Đao pháp của Tô Thị A Thập Lục được Tô Thị A Thất đích thân truyền thụ. Thực tế thì đao pháp này không thích hợp cho con gái tu luyện, nhưng sau khi huyết mạch long tộc của Tô Thị A Thập Lục thức tỉnh thì cô thi triển nó lại hợp vô cùng, siêu mạnh mẽ!
Bóng người nhỏ bé nhảy ra khỏi hố, khôi giáp đen tuyền vỡ nát, để lộ da thịt trắng trẻo bên trong, cốt kiếm trong tay đã thủng lỗ chỗ và cháy đen thui.
“Phì.” Hình như cô ta định nhổ nước miếng, nhưng lại đang đội cái mũ giáp kín như bưng, nếu nhổ nước miếng thật thì có khi sẽ nhổ thẳng vào trong mũ giáp ấy chứ.
Cô ta giật phăng cái vỏ áo giáp tơi tả trên người mình xuống, ném qua một bên.
Bên dưới áo giáp là một chiếc áo mỏng bó sát người.
Dáng vóc khẳng khiu.
Đúng lúc này, bạch long tỷ tỷ nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Ơ? Sao bạch long tỷ tỷ lại chạy ra đây vậy?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ hoài nghi.
Trạng thái của bạch long tỷ tỷ cũng tương tự với mỹ nhân rắn công đức, theo lý thuyết thì cô là một phần thân thể của Tô Thị A Thập Lục. Tô Thị A Thập Lục không cho người khác nhúng tay vào cơ mà, sao bạch long tỷ tỷ lại ra đây?
“Ta cũng sẽ không nhúng tay vào.” bạch long tỷ tỷ chậm rãi nói.
Tống Thư Hàng: “Cô nàng vóc người như que củi này là ai? A Thập Lục biết cô ta sao?”
Hắn vừa mới dứt lời thì thiếu nữ nhỏ nhắn và Tô Thị A Thập Lục đang trong trận đấu lại đồng loạt dừng khựng lại.
Đang đánh thì lag, không nhìn cũng biết.
Đáng lẽ ra lúc này bọn họ phải nhân cơ hội đối phương bị lag mà ra một tràng liên kích, nhưng cả A Thập Lục và thiếu nữ nhỏ nhắn kia đều lag, thế là cơ hội tốt bị bỏ qua.
“Ngươi vào Điện Công Đức chữa trị cho những người nhiễm bệnh đi, để ta trông coi A Thập Lục là được rồi.” bạch long tỷ tỷ dịu dàng nói. Cô cảm thấy cần phải tạm thời đẩy Tống Thư Hàng ra chỗ khác mới được.
“Không sao, không cần phải phiền toái như vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Thế giới hạch tâm là địa bàn của hắn mà.
Hắn chỉ cần hơi chuyển động ý niệm là hình chiếu hoa sen đã được triệu hoán phía trên Điện Công Đức , vô số sợi rễ cắm sâu vào thể nội của nhóm người nhiễm bệnh thứ hai, nhanh chóng hút hết tà năng Cửu U trên người họ.
Khi nhìn thấy những xúc tu trong suốt đâm vào người mình, nội tâm của những người nhiễm bệnh kháng cự cật lực.
Nhưng bọn họ không sao né tránh được. Hàng ngàn hàng vạn sợi rễ bao trùm cả tòa Điện Công Đức thì biết trốn vào đâu?
Đám người nhiễm bệnh tuyệt vọng nhìn xúc tu đâm vào cơ thể, sau đó tà năng Cửu U xói mòn như thác lũ, cả cơ thể trở nên yếu ớt, chẳng còn chút sức lực nào.
Thậm chí còn chẳng còn sức để mà rên rỉ.
Cuối cùng, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, cả đám lần lượt chìm vào hôn mê.
Ngoại lệ duy nhất là cái người trúng Cường Giả Giám Định thuật kia. Hắn cũng muốn hôn mê lắm, ấy thế mà lại bị ép phải tỉnh táo cho bằng được, bởi vì nỗi đau sinh nở truyền tới từ bụng dưới khiến cho hắn không thể mê man đi, tuyệt vọng đến đau lòng.
Giống như lần trước, sau khi bị hút ra thì tà năng Cửu U biến hóa thành bốn phần.
Trong suối nguồn sự sống không ngừng có nước suối mới tuôn trào, linh khí trong thế giới hạch tâm càng thêm dồi dào, tốc độ phát triển của những quả bảo thạch mới gieo lại tăng thêm một bậc.
Linh hồ trong thể nội của Tống Thư Hàng lại bành trướng thêm một vòng.
Bạch long tỷ tỷ không nhịn được mà cúi đầu nhìn Tống Thư Hàng một chút. Tên nhãi này chỉ đứng im đó thôi mà năng lượng trong cơ thể lại tăng lên vùn vụt.
“Lại sắp chạy nước rút để tăng cảnh giới đấy à?” bạch long tỷ tỷ thầm nghĩ trong lòng. Cô cảm thấy mỗi lần Tống Thư Hàng tăng cảnh giới chẳng khác nào thi chạy, cứ như tăng chậm một chút thì không kịp vậy.
Hắn đang đuổi theo cái gì cơ chứ?
Bạch long tỷ tỷ lắc đầu, đuổi cái bi rồng, có ai thúc mông bắt hắn tấn cấp nhanh đâu!
“Sảng khoái ghê.” Tống Thư Hàng thở phào một hơi.
Cảm giác này dễ khiến người ta nghiện.
Nhưng không biết giữa cảm giác sảng khoái mà thế giới hạch tâm phản hồi lại cho hắn và cảm giác sảng khoái do Dưỡng Đao thuật tạo thành thì cái nào kích thích hơn?
Đồng thời, hắn lặng lẽ vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công, ôn dưỡng lực lượng vừa được tăng cường trong tiểu linh hồ bản mệnh. Bây giờ thì hắn đã dày dặn kinh nghiệm đối phó với lực lượng tăng vọt trong thể nội rồi.
Mỗi lần năng lượng tăng vọt trong thể nội, hắn chỉ cần vận chuyển công pháp mấy vòng là có thể thích ứng được ngay.
Sau đó hắn vung tay lên, nhóm người bệnh thứ hai đã gầy như que củi được chuyển ra ngoài.
Thanh Loan Tiên Tử ở bên cạnh phối hợp vô cùng ăn ý, chuyển bọn họ về Thú giới, sau đó đón nhóm người lây bệnh thứ ba từ Thú giới đến.
Thông qua thông đạo không gian, nhóm người nhiễm bệnh thứ ba lên sàn.
Bọn họ vừa mới hiện thân, còn chưa kịp gây sự, Tống Thư Hàng đã quay phắt đầu lại, giáng ngay cho người to con và mạnh mẽ nhất trong số họ một phát thuật giám định cường giả mà không hề do dự mảy may.
Nếu có một đám người muốn gây sự thì phải bắt tên to con nhất, mạnh mẽ nhất, đánh cho một đòn phủ đầu. Khả năng cao là hành động này sẽ tạo ra hiệu quả uy hiếp để dẹp yên toàn cõi, trừ khi tên to con này chỉ mập giả mà thôi.
Tống Thư Hàng chọn cách làm này, hiệu quả vô cùng tốt.
Sau một tràng tiếng rên la “Bá… Bá Tống”, nhóm người nhiễm bệnh thứ ba xếp hàng nhảy vào Điện Công Đức với tác phong nhanh chóng, trật tự và vô cùng ngoan ngoãn.
Lần này không xảy ra chuyện rối loạn nào hết.

Tống Thư Hàng chuyển ánh mắt về chiến trường, nơi Tô Thị A Thập Lục và thiếu nữ nhỏ con kia đang quần nhau.
Hai bóng dáng nhỏ xinh không ngừng va chạm và di chuyển.
Ánh kiếm, ánh đao, ánh điện và ánh lửa liên tục lóe lên, nhịp độ cuộc chiến càng lúc càng nhanh, tốc độ di chuyển và va chạm càng lúc càng cao, chỉ kéo giãn một khoảng cách nhỏ nhoi là cả chuỗi đòn công bằng đạo thuật đã nối đuôi nhau bổ tới.
Trong mấy phút ngắn ngủi, hai người đã đánh qua đánh lại gần một ngàn chiêu.
Quanh người A Thập Lục càng ngày càng có nhiều luồng điện ngưng tụ, mơ hồ tạo ra hình dáng chân long sau lưng cô.
Mà cô nàng nhỏ thó kia thì chẳng biết đã ngưng tụ ra gần một trăm thanh cốt kiếm có kích thước ngắn và nhỏ từ lúc nào.
“Phì!” Cô nàng nhỏ thó lại nhổ nước miếng. Lần này có thể thấy cô ta phun nước miếng ra từ khe hở phần cằm của mũ giáp.
Sau đó cô ta lại vung tay lên, gần một trăm thanh đoản kiếm phóng vèo vèo về phía Tô Thị A Thập Lục.
“Chiêu này đã từng là chiêu thức mà ta tha thiết ước ao đấy.” Tống Thư Hàng cảm thán.
Vung tay lên phóng ra hàng trăm bảo kiếm, thế tấn công như chẻ tre.
Vạn vật hóa thành tro bụi giữa cơn mưa phi kiếm trong tiếng nói câu cười, đẹp trai khôn xiết!
“Thiên Đao Táng Tinh Hà!” Tô Thị A Thập Lục cầm bảo đao bằng cả hai tay rồi nhẹ nhàng vung xuống. Lôi long sau lưng cô bám vào bảo đao, nhất loạt chém ra.
Đao kia là đao của đế vương, có lôi long gầm thét trợ uy.
Phía sau đao khí lôi long là hư ảnh tinh hà rực rỡ.
Đao kia là bản đơn giản được Tô Thị A Thập Lục cải biên từ Thiên Đao Táng Tinh Hải của Tô Thị A Thất, nhưng lôi long phối hợp lại làm tăng sức mạnh cho đao ý của cô, khiến uy lực của nhát đao này vẫn mạnh không tả xiết.
Thiên Đao Táng Tinh Hà sầm sập đổ tới, một trăm thanh cốt kiếm của cô nàng nhỏ thó bị nghiền vỡ vụn dưới dòng đao khí như hồng thủy…
Đao khí lôi long chưa dư ba, tiếp tục đánh thẳng vào thân mình nhỏ thó nọ.
Tiếng nổ vang lên nuốt chửng cô ta.
Một lát sau.
Giữa ánh sáng chói mắt của vụ nổ, một bóng người văng ra, rơi xuống chân Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vô thức vươn tay ra đón lấy cô ta.
Nhẹ quá… nhẹ như thể không có trọng lượng vậy.
Cô gái này mềm oặt người, treo vắt vẻo trên cánh tay hắn như không có xương.
Keng!
Chiếc mũ giáp còn sót lại rơi xuống để lộ mái tóc ngắn màu bạc và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
“A Thập Lục?” Tống Thư Hàng nhìn thấy gương mặt này thì ngây ra như phỗng.
Trên thế gian này không có hai chiếc lá cây giống hệt nhau, cũng không có hai người giống hệt nhau. Ấy thế mà cô nàng nhỏ nhắn đang nằm trong tay Tống Thư Hàng lại giống Tô Thị A Thập Lục y như đúc, chỉ trừ mỗi màu tóc.
Cứ như là được đúc ra cùng một khuôn với A Thập Lục.
“ Hóa thân tâm ma ư?” Tống Thư Hàng nghĩ ngay tới hóa thân kì lạ mà Vũ Nhu Tử nghiên cứu ra.
Không đúng không đúng.
Hóa thân tâm ma phải có da đen. A Thập Lục tóc bạc đang treo vắt vẻo trên cánh tay hắn lại có làn da mỏng manh mịn màng và trắng như tuyết.
“Không phải.” bạch long tỷ tỷ sau lưng hắn chậm rãi nói: “Đây cũng là Tô Thị A Thập Lục.”
Tống Thư Hàng: “…”
Một lát sau.
Tống Thư Hàng: “A Thập Lục two à?”
Sao đầu năm nay các vị đại lão thích hàng two thế nhỉ?
Bạch tiền bối two, Sở Các Chủ two, đại lão quả cầu béo two, Tồng Đốm two.
Chính Tống Thư Hàng cũng có một phiên bản two, nhưng đã bị Bạch tiền bối chỉnh thành phân thân rồi.
Từ từ đã… có vấn đề lớn rồi!
Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nếu đây là Tô Thị A Thập Lục two, thế thì chẳng phải thân hình cô ấy giống A Thập Lục y hệt hay sao?
Thế thì ban nãy mình nói “dáng người khẳng khiu” là chê luôn cả A Thập Lục rồi còn gì nữa?!
Nhanh mồm nhanh miệng thật quá bi ai.
Phải nghĩ cách bù đắp một chút mới được.
Ví dụ như “A Thập Lục à, thực ra cô vẫn còn không gian rất lớn để phát triển đó” chẳng hạn.
Khi Tống Thư Hàng còn đang suy tư, Tô Thị A Thập Lục ở phía xa đã xách đao đi về hướng này.
“Phải xử lý cô ta thế nào đây?” Tống Thư Hàng nhìn A Thập Lục two đang vắt người trên tay mình rồi hỏi.
“Xong rồi.” A Thập Lục lắc đầu, nói khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận