Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1186: Tư Thế Ôm Đầu Sợ Hãi Đúng Chuẩn

Chương 1186: Tư Thế Ôm Đầu Sợ Hãi Đúng Chuẩn
Nơi tương tự như vậy còn có đảo thần bí của Cửu Đăng và đại tiền bối đeo mặt nạ, Thánh Tịch Trì trong Vạn Thư Sơn ở Nho gia, còn có mấy mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ được bảo tồn nguyên vẹn.
Hiện nay Thiên Đạo đang có vấn đề, mà mấy nơi này còn mang năng lực tự động che chắn Thiên Đạo.
Nên ở những nơi này thì không cách nào nhận được hình ảnh nhân tiền hiển thánh.
Thậm chí sau khi đi ra khỏi những nơi này, ngay cả cơ hội xem lại cũng không có, bởi vì bọn họ hoàn toàn mất liên hệ với Thiên Đạo. Lúc ở những nơi này cũng giống như đang ở thế giới Cửu U vậy, Thiên Đạo không cách nào chạm đến được, vậy nên phải chịu mất đi phúc lợi xem nhân tiền hiển thánh thôi.
“Thương hải tang điền, cô có cảm giác chỉ mới vắng mặt mà đã không theo kịp thời đại rồi.”
Bắc Phương Đại Đế thấy mệt tim quá.
“Tới rồi!”
Đúng lúc này, Tiểu Thải bỗng kêu lên.
Ầm~~
Mở đầu thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm là một cột thiên lôi đánh xuống.
Chỉ có điều cột thiên lôi này to quá mức, lạnh lùng tàn nhẫn đánh xuống chỗ Tiểu Thải.
Bắc Phương Đại Đế trầm giọng nói:
“Miệng niệm chân ngôn, phối hợp công pháp!”
Tiểu Thải đã sớm chuẩn bị tình thần, cô bắt đầu niệm chân ngôn, đồng thời vận chuyển bí pháp mà Bắc Phương Đại Đế truyền thụ cho mình.
Sau khi phối hợp với chân ngôn, hiệu quả của bí pháp càng trở nên mạnh hơn.
Lúc đối mặt với thiên kiếp, chân ngôn và bí pháp lại càng ăn khớp với nhau~
Tiểu Thải cảm giác tất cả lực lượng trong cơ thể mình, bao gồm yêu lực, lực lượng công đức, lực lượng thuần túy đạt được do rèn luyện nhục thân đều được đào móc ra hết, hòa làm một thể rồi bám lên người cô.
Đồng thời lúc niệm chân ngôn ra, Tiểu Thải cảm giác dường như chân mình phải chịu áp lực to lớn, cuối cùng ngồi xổm xuống một cách mất khống chế. Cũng may cô là chim tước nhỏ, dù có ngồi xuống thì cũng không thấy có gì khác thường.
Nhưng ngay sau đó hai cánh của cô lại mất khống chế mà dần dần giơ lên.
Ơ? Ngay cả cánh cũng phải giơ lên à?
Nếu như cô là nhân loại thì tư thế này là đang ngồi xổm xuống, giơ tay lên nhỉ?
Tư thế này... hình như hơi quen mắt thì phải?
Đương nhiên là quen mắt rồi!
Đạo môn tam hèn... a, không đúng, là Đạo môn tam thánh độ kiếp cùng sư phụ đã bày ra tư thế này trong lúc nhân tiền hiển thánh.
Tư thế này tên là gì nhỉ? À, đúng rồi, là ôm đầu sợ hãi.
Một tư thế hèn đến không thể hèn hơn được nữa.
Hóa ra bí pháp độ kiếp mà Bắc Phương Đại Đế dạy cho cô chính là chiêu này ư?
Nói vậy, có phải ba vị Đạo môn tam hèn kia là truyền nhân của vị hậu bối mà Đại Đế nhắc tới không?
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu Tiểu Thải đã hiện lên hàng loạt suy nghĩ.
“Hãy thuận theo hiệu quả của chân ngôn và bí pháp, giơ cánh lên.”
Lúc này, tiếng của Đại Đế truyền vào trong tai Tiểu Thải.
Tiểu Thải nghe lời giơ cánh lên, che đầu cô lại.
Tư thế này xấu hổ quá đi.
Ầm~~
Cột kiếp lôi to khỏe đánh xuống người cô.
Mà lúc này, thân thể cô bắt đầu run lẩy bẩy... ui chao, cái gì mà run lẩy bẩy chứ, đây là đong đưa trái phải theo nhịp.
Đong đưa đong đưa đong đưa đong đưa~ khó nén nổi dòng nhiệt huyết đang chảy trong người~ Đong đưa đong đưa đong đưa đong đưa~ Đông tây nam bắc đều chung một cội nguồn~(*)
(*)Lời bài hát Hương vị Trung Quốc (中国味道).
Tuy hơi xấu hổ nhưng sau khi Tiểu Thải bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi, run lẩy bẩy, trên người cô thoáng hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Lôi điện thiên kiếp nhấn chìm Tiểu Thải, đánh xuống liên tục trong năm hơi thở.
Sau năm hơi thở này, khu vực xung quanh Tiểu Thải cháy đen, không còn một ngọn cỏ. Nhưng chỗ Tiểu Thải ngồi lại không hề bị tổn hại gì.
Nhìn qua thì trạng thái của cô ấy rất tốt, không bị thương chỗ nào hết.
Tuy tư thế hơi bần nhưng uy lực của bí pháp độ kiếp này đúng là quá khủng!
“Lúc trước Đạo môn tam thánh độ kiếp chung với sư phụ có thể vượt qua bom nhiệt hạch thiên kiếp, không thể thiếu công lao của bí pháp độ kiếp này được.”
Tiểu Thải tiếp tục giơ cánh ôm đầu, thân hình đong đưa trái phải, trong lòng thầm nói.
“Tư thế độ kiếp ôm đầu sợ hãi á?”
Thi kinh ngạc nói.
Bắc Phương Đại Đế hiếu kỳ hỏi:
“Tiểu cô nương từng thấy loại bí pháp độ kiếp này rồi à?”
Theo như hắn biết sau khi nghiên cứu sáng tạo ra bí pháp độ kiếp này, vị hậu bối kia của hắn chỉ để công pháp ở chỗ của hắn, ngoài ra không hề dạy cho người ngoài.
Cô ấy vẫn luôn nghiên cứu sửa đổi, hoàn thiện loại bí pháp độ kiếp này, vốn định truyền bá nó khắp Thiên Đình viễn cổ. Chỉ là không ngờ, cô ấy còn chưa kịp truyền bá công pháp thì Thiên Đình viễn cổ đã bị phá hủy trước rồi.
Đây đúng là một điều đáng tiếc.
Nói cách khác... chỉ có hắn và vị hậu bối không rõ sống chết kia biết được bộ bí pháp độ kiếp không đi theo con đường tầm thường này mà thôi. Vậy thì Thi đã thấy loại bí pháp độ kiếp ôm đầu sợ hãi này ở đâu chứ?
Bé Thi trả lời:
“Ta thấy bí pháp này lúc Tống sư huynh nhân tiền hiển thánh. Lúc ấy còn có nghìn năm đệ nhị, tam, tứ thánh cùng hiển thánh với Tống sư huynh nữa. Ba người bọn họ được gọi là Đạo môn tam hèn bởi vì lúc bọn họ độ kiếp xong, trong đó có hai vị bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi này, còn một vị khác thì giữ tư thế Orz quỳ xuống đất.”
Trong thời gian tới, sợ rằng Thiên Nhai Tử đạo trưởng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ đều sẽ không ra ngoài. Ít nhất thì cũng phải chờ sự ảnh hưởng của hiệu ứng nhân tiền hiển thánh qua đi rồi mới suy nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.
“Còn có chuyện này nữa à?”
Bắc Phương Đại Đế nhíu mày.
Xem ra chờ con tước yêu này độ kiếp xong, hắn phải đi hỏi Tống Thư Hàng tình huống cụ thể thế nào mới được.
...
Trong động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ
Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục đang xem truyền hình trực tiếp thông qua thị giác của mỹ nhân rắn công đức.
“Tư thế này của Tiểu Thải...”
Tống Thư Hàng co giật khóe miệng. Tư thế này... nhìn quen mắt quá thể.
“Đây là tư thế ôm đầu sợ hãi mà lúc trước Thất Sinh Phù tiền bối đã dùng mà? Loại bí pháp độ kiếp này là do hậu bối của Đại Đế sáng tạo ra, vậy thì sao mấy người Thất Sinh Phù tiền bối lại biết được chứ?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
“Thật ra mấy người Thất Sinh Phù tiền bối biết dùng bí pháp ôm đầu sợ hãi là do trên người ta có một con con rối.”
Tống Thư Hàng tóm lược lại mọi chuyện cho Tô thị A Thập Lục nghe một lần.
Đồng thời ý thức của hắn tiến vào trong vòng tay pháp, liên hệ với cô em con rối kia.
“Cô quen với Bắc Phương Đại Đế à?”
Tống Thư Hàng hỏi thẳng.
Em gái con rối này có ý thức độc lập. Trong lần nhân tiền hiển thánh lúc trước, cô ấy còn bán một phần bản thảo Huyền Thánh giảng pháp cho Thất Sinh Phù tiền bối nữa, mặc dù đó là bản thảo Phật môn giảng pháp.
“Ta không biết, trí nhớ của ta khá mơ hồ, trạng thái cũng không tốt lắm. Hay là do thân thể bị hư hại quá nặng nhỉ?”
Em gái con rối trả lời:
“Nói không chừng chờ sau khi chữa trị thân thể xong thì ta có thể nhớ lại một số chuyện cũng nên.”
“Thân thể con rối thì liên quan quái gì đến trí nhớ chứ?”
Tống Thư Hàng chẳng hiểu ra sao.
Bộ thân thể con rối này có bản thể đối ứng của mình, còn về mặt trí nhớ đáng lẽ phải liên quan tới bản thể của cô ấy mới đúng chứ? Mà điều quan trọng hơn là nếu ngay cả trí nhớ cũng mơ hồ, thế thì tại sao cô còn nhớ được bản thảo Huyền Thánh giảng pháp hay vậy? Thứ này chiếm địa vị quan trọng trong trí nhớ của cô đến thế à? Ngay cả khi mất trí nhớ mà vẫn còn nhớ rõ chúng?
Mà nhắc tới chuyện bán bản thảo Huyền Thánh giảng pháp, Tống Thư Hàng không khỏi nhớ tới một tên cũng họ Tống. Hình như Tống Đầu Gỗ đã từng làm việc này ở thời đại Thiên Đình viễn cổ, còn từng bán đi bản thảo chùy tu giảng pháp cho một vị kiếm tu tiên tử, dẫn đến việc tiên tử kia đuổi giết Tống Đầu Gỗ khắp Thiên ĐÌnh.
Cứ có cảm giác Tống Đầu Gỗ chính là một tên thích troll người khác.
“Vậy sao? Nhưng ta cảm thấy ta vẫn cần sửa chữa thân thể. Khi nào ngươi mới liên hệ với người mua bản thảo của ta lần trước? Khi nào hắn mới chuẩn bị xong tài liệu đây?”
Em gái con rối trả lời.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Để lát nữa ta liên lạc với Thất Sinh Phù tiền bối hỏi thử xem, nhưng chắc là hắn đang bế quan củng cố cảnh giới, không biết có liên lạc được không nữa.”
“Cảm ơn Đạo hữu.”
Em gái con rối lễ phép trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Hay là lát nữa ta mang cô đi ra gặp Bắc Phương Đại Đế nhé? Nói không chừng hắn có thể nhận ra cô thì sao?”
“Không muốn, bây giờ ta bị đánh thành bộ dạng thảm thế này, nếu như gặp người quen thì biết giấu mặt vào đâu!”
Em gái con rối từ chối ngay lập tức.
Tống Thư Hàng:
“Nhưng mà... nói không chừng Đại Đế có thể giúp được cô đấy. Hơn nữa Đại Đế rất tốt tính, sẽ không cười nhạo cô đâu.”
“Vậy... Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy.”
Em gái con rối trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Được thôi.”
Nói không chừng bản thể đối ứng của bộ con rối này chính là vị hậu bối kia của Bắc Phương Đại Đế thì sao?
...
Lúc này lại liên tục có mấy cột thiên kiếp đánh xuống.
Tổng cộng ba đợt, mỗi đợt thiên kiếp đều không dị biến, không hóa thành thiên kiếp hiện đại hóa. Chỉ đơn thuần là ngũ hành kiếp dung hợp, từng đợt một đánh xuống.
Tiểu Thải vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy, cố gắng chống đỡ mấy đợt thiên kiếp này.
“Thiên kiếp không biến dị ư?”
Thi nói.
“Hoặc có thể là do vận khí của Tiểu Thải tốt, không gặp thiên kiếp biến dị?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Dù sao thiên kiếp biến dị cũng chỉ mới xuất hiện gần đây, hình như không phải thiên kiếp của tu sĩ nào cũng sẽ dị biến.
Tiểu Thải ngẩng đầu nhìn thiên kiếp trên không trung, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thiên kiếp không biến dị chính là chuyện tốt đối với cô, thiên kiếp biến dị rất khó độ.
Đồng thời trong lòng cô cũng mừng vì mình là một con tiểu thải tước.
Bởi vì ở trạng thái thải tước, cho dù cô có bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi khó coi thì nhìn qua cũng sẽ không quá xấu hổ.
Dáng vẻ một con chim tước dùng cánh che đầu, thân hình đong đưa trái phải, thoạt nhìn còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Đây là một thế giới chú trọng ngoại hình, chỉ cần bộ dạng đáng yêu thì dù có bày ra tư thế đáng xấu hổ cỡ nào thì cũng vẫn đáng yêu.
Ngay lúc Tiểu Thải nghĩ như vậy...
Trên không trung, thiên kiếp đột nhiên xảy ra dị biến.
Đợt thiên kiếp thứ tư hóa thành đại bác cực lớn đúc từ sắt thép, nhắm ngay vào Tiểu Thải.
“Tới rồi, thiên kiếp hiện đại hóa!”
Thi hô lên:
“Tiểu Thải, ngươi phải cẩn thận đấy!”
Bắc Phương Đại Đế nhìn thiên kiếp biến thành đại bác, khóe mắt giật giật mấy cái.
Thiên Đạo bây giờ thật khác với ngày xưa, trong lúc Thiên Đạo bị khiếm khuyết, thế mà vẫn có thể cho ra loại thiên kiếp hiện đại hóa như vậy.
Ầm!!!
Trên bầu trời, khẩu đại bác thiên kiếp kia lạnh lùng khai hỏa.
Một viên đạn đại bác do ngũ hành thiên kiếp tạo thành bắn về phía Tiểu Thải với tốc độ cực nhanh.
“Nhất định phải trụ được đấy!”
Tiểu Thải hét lớn.
Vào lúc này, dược lực trong món canh óng ánh mà cô uống trước đó bắt đầu bùng nổ, mà số dược lực này đều được bí pháp chuyển hóa thành lực lượng phòng ngự.
Mọi người đứng ở đằng xa thoáng thấy trên người Tiểu Thải đột nhiên ngưng tụ ra một bóng người yếu ớt.
Đó là một tiểu cô nương mặc y phục rực rỡ, mặt tròn trịa phúng phính.
Thi và Biệt Tuyết Tiên Cơ không nhận ra tiểu cô nương này, nhưng Tống Thư Hàng vừa nhìn là nhận ra ngay, đây là hình dáng lúc Tiểu Thải huyễn hóa thành người.
Lúc trước sau khi ăn Thuế Nhân yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ, Tiểu Thải đã biến thành hình dáng này đi tỏ tình với đại thúc bắt yêu.
Ngay sau khi hiện thân, thiếu nữ mặc y phục rực rỡ hư huyễn nọ đã tức tốc ngồi xổm xuống, hai cánh tay trắng nõn ôm đầu, sau đó thân thể bắt đầu run lẩy bẩy theo nhịp.
Thật sự là tư thế ôm đầu sợ hãi run lẩy bẩy đúng chuẩn.
Tiểu Thải tự cho rằng bản thân mình sẽ rất đáng yêu, nhưng mà... cô quá ngây thơ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận