Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1124: Bá Tống, Tối Nay Đừng Chạy!

Chương 1124: Bá Tống, Tối Nay Đừng Chạy!
Hình như trên người anh đẹp trai tóc vàng tự mang “hào quang thân thiện”, chỉ nói vài ba lời đã làm cho ba hòa thường cơ bắp của Đấu Chiến Phật Tông thả lỏng cảnh giác.
Dường như có một loại sức mạnh vô hình nào đó đang tác động đến bọn họ, làm bọn họ có cảm giác vị anh đẹp trai tóc vàng này là một đạo hữu có thể gần gũi.
“Bọn ta đang định đi đến đại học Giang Nam, khổ nỗi trong tay không có tiền, không thể gọi taxi được.”
Nhị sư huynh Hoành Hải trả lời.
“Ơ? Các vị đạo hữu không dùng điện thoại di động ư? Bây giờ chỉ cần cài đặt app trên điện thoại là có thể lên mạng đặt xe trả tiền online, rất tiện lợi.”
Anh đẹp trai tóc vàng tò mò hỏi.
“Trong điện thoại cũng không có tiền.”
Đại sư huynh Hoành Pháp nói.
“Ta cũng vậy.”
Nhị sư huynh Hoành Hải đáp.
“Hôm qua ta cố ý chuyển toàn bộ tiền đi rồi, không còn một xu nào hết.”
Tiểu sư đệ Hoành Thông trả lời.
Anh đẹp trai tóc vàng:
“...”
“Đạo hữu có thuận đường không?”
Đại sư huynh Hoành Pháp hỏi.
Anh đẹp trai tóc vàng mỉm cười nói:
“Thuận đường, ta cũng đang định đi đến đại học Giang Nam đây. Thật ra đa số hành khách xuống trạm Hắc Tượng đều muốn đi đến đại học Giang Nam.
“Vậy đạo hữu gọi xe chưa? Có thể cho bọn ta đi nhờ một đoạn được không?”
Tiểu sư đệ Hoành Thông nói.
Anh đẹp trai tóc vàng:
“...”
“Không được ư?”
Nhị sư huynh Hoành Hải hỏi.
“Không phải không được, mà là nơi này cách đại học Giang Nam rất gần, đi bộ cũng không mất bao nhiêu thời gian cả.”
Anh đẹp trai tóc vàng cười nói:
“Nếu ba vị đạo hữu không quen thuộc đường xá ở đây thì có thể đi chung với ta.”
Vì vậy dưới sự ảnh hưởng của loại hào quang thân thiện quỷ dị kia, ba vị đệ tử Đấu Chiến Phật Tông cứ thế đi theo sau anh đẹp trai tóc vàng đến đại học Giang Nam.
Cũng may anh đẹp trai tóc vàng không có ác ý, nếu không dù ba người có bị bán đi cũng không biết gì.
...
Trên đường đi, anh đẹp trai tóc vàng bắt đầu trao đổi về phòng ngự chi đạo với ba vị đệ tử của Đấu Chiến Phật Tông.
Lúc hắn nói về phòng ngự chi đạo, nội dung rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, những đạo lý phức tạp cũng trở nên cực kỳ đơn giản.
Ban đầu lúc nghe anh đẹp trai tóc vàng tự xưng là “tinh thông phòng ngự chi đạo”, ba vị đệ tử của Đấu Chiến Phật Tông thầm khịt mũi khinh thường.
Thân thể tên này mảnh khảnh như đàn bà thế kia còn dám tự xưng tinh thông phòng ngự chi đạo? Xì~~
Nhưng sau khi anh đẹp trai tóc vàng bắt đầu trao đổi với ba người, bọn họ mới biết được đối phương trâu bò đến cỡ nào. Đủ loại thủ đoạn, đủ mọi cái hay về phòng ngự chi đạo, đối phương vừa mở miệng đã có thể xuất khẩu thành văn, giảng giải rõ ràng mạch lạc.
Chỉ qua mấy phút ngắn ngủi, bọn họ đã hiểu sâu hơn phòng ngự chi đạo, rất nhiều chi tiết trước kia không cách nào nghĩ thông suốt, bây giờ lại hiểu ra toàn bộ.
Đi một hồi, bốn người tiến vào một hẻm nhỏ không người.
Bởi vì ở đây dân cư thưa thớt vậy nên bốn người trao đổi càng thêm thuận tiện, không bị ràng buộc gì cả.
“Phòng ngự chi đạo của đạo hữu quả thật tuyệt diệu, Hoành Pháp bội phục.”
Hoành Pháp chắp hai tay trước ngực, thi lễ với anh đẹp trai tóc vàng. Chỉ giao lưu với đối phương qua mấy phút đồng hồ ngắn ngủi vậy mà bọn họ đã nhận được lợi ích còn hơn cả nghe giảng pháp, có thể nói là chịu ơn truyền nghề.
“Không biết đạo hữu đang tu luyện công pháp phòng ngự gì?”
Hai mắt nhị sư huynh Hoành Hải tỏa sáng như đèn pha.
Anh đẹp trai tóc vàng đột nhiên khựng lại một chút.
Chết toi, làm lố quá rồi! Hắn thấy ba hạt giống tốt thích hợp tu luyện phòng ngự chi đạo nên nhất thời nổi hứng, không nhịn được chỉ điểm mấy câu, hy vọng giúp cho phòng ngự chi đạo càng thêm hưng thịnh, không ngờ lại chỉ điểm quá mức...
Không được, thế này không phù hợp với kế hoạch làm việc khiêm tốn của hắn, bây giờ chưa phải là lúc khoe tài ra.
Vì duy trì phong cách khiêm tốn, lần này ra ngoài hắn không chỉ thay đổi thể hình và khuôn mặt, đổi ngoại hình sang phong cách nhu hòa, mà còn áp chế cả cảnh giới và khí tức, dùng hơn trăm loại thủ đoạn che giấu thân phận của mình.
Hắn đã làm nhiều như vậy, không thể thất bại trong gang tấc được!
Vì vậy anh đẹp trai tóc vàng khẽ mỉm cười nói:
“Thật ra ta chỉ là một người thuộc trường phái lý luận thôi. Mặc dù ta tu luyện Kim Ngưu Công nhưng trình độ tu luyện của bản thân lại rất bình thường. Ta cũng chỉ mới luyện bộ Kim Ngưu Công này đến cảnh giới tiểu thành.”
“Kim Ngưu Công ư? Chưa nghe bao giờ. Cảnh giới tiểu thành lợi hại đến mức nào? Nếu chém một đao vào cánh tay thì có thể ngăn nổi không?”
Tiểu sư đệ Hoành Thông tò mò hỏi.
Anh đẹp trai tóc vàng tiếp tục cười nói:
“Kim Ngưu Công cũng được coi là một bộ công pháp phòng ngự tốt, nhưng do ta tu luyện không đến nơi đến chốn. Trong trường hợp bình thường, nếu tu sĩ cùng cảnh giới chỉ dùng sức mạnh cắt một nhát lên cánh tay ta, vậy thì chỉ có thể để lại một vết đỏ mà thôi.”
Mặc dù hắn phải khiêm tốn nhưng cũng không thể để ba tên tiểu tử này xem thường được. Khi đạt đến cảnh giới tiểu thành, lúc tu sĩ cùng cảnh giới dùng dao cắt xuống một phát chỉ có thể để lại một vệt đỏ, đây đã là công pháp phòng ngự cao cấp rồi đấy.
Anh đẹp trai tóc vàng vừa nói xong, tiểu sư đệ Hoành Thông bỗng cười khà khà:
“Đạo hữu, Kim Ngưu Công của ngươi không được rồi, Ngọc Tượng Thần Thể của ta cũng chỉ mới luyện đến cảnh giới tiểu thành nhưng hiệu quả tốt hơn Kim Ngưu Công của ngươi nhiều lắm.”
Nói xong, tiểu sư đệ Hoành Thông rút một con dao răng cưa dài 30cm từ trong ống quần ra. Có trời mới biết tên này mang hung khí lên xe bằng cách nào?
Sau đó hắn cầm dao răng cưa bắt đầu cưa nhiệt tình lên cánh tay mình. Một loạt âm thanh chói tai như tiếng kim loại cạ vào nhau vang lên, chỉ thấy trên cánh tay của tiểu sư đệ Hoành Thông tóe ra tia lửa, thế nhưng dao răng cưa lại chẳng tạo ra được chút thương tổn nào.
“Đạo hữu, ngươi thấy Ngọc Tượng Thần Thể của ta có khủng không? Tu sĩ cùng cảnh giới cắt xuống một dao, ngay cả cọng tóc gáy cũng không đả động đến được chứ nói chi để lại một vệt đỏ. Cho dù có ra sức mà cắt cũng không thể gây ra chút thương tổn nào đối với thân thể. Ngọc Tượng Thần Thể của ta có ghê không?”
Tiểu sư đệ Hoành Thông cười khà khà, khoe khoang vô cùng đắc ý.
Khóe miệng anh đẹp trai tóc vàng mỹ co giật mấy cái.
“Ngu ngốc, không được vô lễ với đạo hữu!”
Hoành Hải sư huynh vỗ ngay một phát vào gáy tiểu sư đệ.
Cho dù vị đạo hữu tóc vàng này thuộc phái lý luận nhưng vừa rồi hắn đã chỉ điểm cho ba sư huynh đệ bọn họ, thế mà tiểu sư đệ lại vả mặt đối phương với vẻ mặt đắc ý như vậy, thật sự là quá bất lịch sự!
Hoành Thông hét thảm một tiếng, giơ tay ôm gáy ngồi xổm xuống. Thật ra đại sư huynh đánh không đau mấy nhưng hắn phải giả bộ rất đau, nếu không lúc về đại sư huynh sẽ treo ngược hắn lên đánh một trận nên thân cho xem.
“Xin lỗi đạo hữu nhé, vị tiểu sư đệ này của ta bị thủng não, nếu có chỗ nào đắc tội xin hãy tha lỗi cho. Ta bảo đảm hắn không có ác ý gì đâu.”
Hoành Pháp ôm quyền xin lỗi anh đẹp trai tóc vàng.
Anh đẹp trai tóc vàng khẽ mỉm cười rồi nói:
“Không sao, tiểu sư đệ của ngươi đơn thuần chân thành, tâm tính như vậy rất phù hợp với phòng ngự chi đạo.”
Ừ... Bởi vì quá ngốc nghếch đáng yêu nên cứ ngoan ngoãn làm một tấm khiên thịt sẽ tốt hơn.
Bốn người lại bắt đầu trao đổi, vừa đi vừa nói chuyện.
“Đúng rồi, lúc nãy ta nghe ba vị đạo hữu nhắc tới Bá Tống, là vị nghìn năm đệ nhất thánh kia ư?”
Anh đẹp trai tóc vàng mỉm cười hỏi.
Hai mắt Hoành Pháp hơi sáng lên.
Chẳng lẽ anh đẹp trai tóc vàng tiếp cận bọn họ là vì Bá Tống tiền bối ư? Định thông qua bọn họ để tiếp cận nghìn năm đệ nhất thánh?
Đây cũng là chuyện thường tình thôi mà. Đổi lại là bọn họ, nếu biết đạo hữu cạnh mình đây là hậu bối của nghìn năm đệ nhất thánh thì bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách đi tiếp cận thôi.
Lúc này, tiểu sư đệ Hoành Thông trả lời:
“Đúng vậy, vị Bá Tống tiền bối mà bọn ta muốn tìm chính là nghìn năm đệ nhất thánh. Bọn ta đang định tới nhờ ngài ấy đóng cho một con dấu.”
“Đóng dấu? Chẳng lẽ ba vị muốn làm đệ tử của Bá Tống Huyền Thánh à?”
Anh đẹp trai tóc vàng hỏi.
Ba người này là hạt giống tốt thích hợp tu luyện phòng ngự chi đạo, nếu làm đệ tử của Bá Tống Huyền Thánh chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao?
Thấy tiểu sư đệ nhanh mồm nhanh miệng nói toẹt ra hết mọi chuyện, Hoành Pháp cũng bất đắc dĩ vô cùng, sau đó hắn đành phải lên tiếng nói:
“Không phải, chúng ta nhờ Bá Tống tiền bối đóng dấu là để đề phòng.”
“Đề phòng? Phòng ai?”
Anh đẹp trai tóc vàng nghi ngờ nói.
Lúc này nhị sư huynh Hoành Hải bổ sung:
“Để ta nói cho đạo hữu biết, người chúng ta muốn phòng chính là nghìn năm đệ tứ thánh, Thiên Nhai Tử Huyền Thánh!”
“Các ngươi có thù oán với Thiên Nhai Tử Huyền Thánh à?”
Trên mặt anh đẹp trai tóc vàng hiện lên vẻ nghi hoặc, sao chuyện này càng nói càng rối thế, quan hệ thật phức tạp.
“Đạo hữu hiểu lầm rồi, chuyện cũng không phải như vậy. Chúng ta không có thù oán gì với Thiên Nhai Tử Huyền Thánh hết, chẳng qua là... trước kia danh tiếng của Thiên Nhai Tử Huyền Thánh không tốt lắm. Hắn chính là “Truyền Công Cuồng” tiếng tăm lừng lẫy, chuyện hắn thích làm nhất là truyền công lực tinh thuần trên người mình cho tu sĩ trẻ tuổi. Trong những tu sĩ bị hắn truyền công, mười người thì có đến tám kẻ sẽ táng thân dưới thiên kiếp, pháp môn truyền công của hắn cực kỳ đáng sợ.”
Hoành Hải giải thích:
“Mà sau khi Thiên Nhai Tử Huyền Thánh tấn thăng bát phẩm, nắm giữ thánh ấn có chức năng đóng dấu, chỉ cần hắn đóng dấu lên người nào đó là có thể cách không truyền công, đáng sợ vô cùng.”
“Định mệnh, chức năng đóng dấu còn được vận dụng như vậy nữa à?”
Anh đẹp trai tóc vàng trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thôi.
“Chỉ có thể nói trời diệt đại tu chân giới ta rồi.”
Nhị sư huynh Hoành Hải thở dài ngao ngán.
“Thế nên việc đầu tiên mà ba sư huynh đệ bọn ta làm ngay sau khi xuống núi chính là tìm tới chỗ Bá Tống tiền bối, nhờ ngài ấy đóng cho một con dấu, như vậy có thể phòng ngừa tránh bị Thiên Nhai Tử Huyền Thánh lén đóng dấu, cách không truyền công!”
Tiểu sư đệ Hoành Thông tiếp lời.
“Thì ra là vậy, thế các ngươi không sợ Bá Tống Huyền Thánh cũng cách không truyền công lên người các ngươi à?”
Anh đẹp trai tóc vàng hỏi.
“Không sợ, Bá Tống Huyền Thánh là trưởng bối của bọn ta, sẽ không làm loại chuyện đó đâu. Hơn nữa sau này sẽ có rất nhiều đệ tử đến chỗ ngài ấy nhờ đóng dấu. Nếu Bá Tống Huyền Thánh muốn truyền công thì có thể chia công lực ra làm rất nhiều phần rồi truyền cho mọi người, nói không chừng mọi người còn được lợi nữa ấy chứ.”
Tiểu sư đệ Hoành Thông lại vô tình tiết lộ bí mật.
“Thì ra là vậy.”
Anh đẹp trai tóc vàng lặng lẽ gật đầu.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, trong lòng hắn không khỏi đánh giá Bá Tống Huyền Thánh cao hơn một chút, xem ra đối phương là một người có phẩm hạnh tốt.
“Đạo hữu, ngươi cũng muốn gặp mặt Bá Tống Huyền Thánh ư? Có cần ta giới thiệu giúp không?”
Lúc này, Hoành Pháp lên tiếng hỏi.
Sau khi trò chuyện với nhau, hắn cảm thấy mình và vị anh đẹp trai tóc vàng này rất hợp ý. Nếu như đối phương muốn gặp Bá Tống tiền bối, hắn có thể giúp thông báo cho Bá Tống tiền bối một tiếng, xem thử Bá Tống tiền bối có bằng lòng gặp mặt đối phương không.
Anh đẹp trai tóc vàng khẽ lắc đầu rồi nói:
“Cám ơn ý tốt của đạo hữu, mặc dù ta cũng rất muốn gặp Bá Tống Huyền Thánh nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, ta còn bận những chuyện khác nữa.”
Tối nay mới là thời điểm hắn gặp mặt Bá Tống Huyền Thánh, bây giờ... vẫn còn quá sớm.
Hắn chính là Đông Qua Thánh Quân, nghìn năm đệ ngũ thánh.
Hôm nay là tết trung thu, là đêm trăng tròn, hắn tới đây là để khiêu chiến nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh!
Buổi tối mới là võ đài của hắn và Bá Tống Huyền Thánh.
Bá Tống Huyền Thánh, chắc hẳn ngươi không ngờ rằng ta đã đến rồi chứ gì?
Tất cả mọi người đều tưởng rằng ta còn đang củng cố cảnh giới, phải sang năm mới có thể tới khiêu chiến ngươi, nhưng ta càng muốn làm mọi người bất ngờ.
Một trận chiến lịch sử sẽ diễn ra tại khu Giang Nam vào tối nay, Bá Tống ngươi đừng hòng chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận