Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2029: Vậy ngươi nhất định đã quá hạn rồi

Chương 2029: Vậy ngươi nhất định đã quá hạn rồi
“Khụ, bạch long tỷ tỷ đừng lo.”
Tống Thư Hàng hắng giọng một tiếng rồi nói: “Cho dù A Thập Lục không có suất vào thánh sơn Gars thì chẳng phải vẫn còn phi kiếm dùng một lần bản phá phòng tối của Bạch tiền bối à.”
Tô Thị A Thập Lục ngẩng đầu nhìn về phía bạch long tỷ tỷ rồi nói.: “Hơn nữa, nếu như cần phải rút năng lượng thì chẳng phải nên rút của bạch long tỷ tỷ ngươi mới đúng ư?”
Tống Thư Hàng gật đầu đồng ý: “Dù sao thì bạch long tỷ tỷ ngươi mới là chân long mà.”
Bạch long tỷ tỷ câm nín.
Cô cúi đầu nhìn Tống Thư Hàng cả buổi trời.
Cuối cùng cô lại lắc đầu, thở dài nói: “Qủa nhiên, trao đổi với kiểu thiếu niên ngây thơ mười năm mài kiếm chưa dùng tới như ngươi đúng là mệt mà. Đã tạo cơ hội cho rồi mà ngươi lại không nắm bắt được.” Ta giúp ngươi tán gái mà ngươi lại muốn đâm ta à?
Tống Thư Hàng: “???”
Tống Thư Hàng cảm thấy bạch long tỷ tỷ đang giễu hắn.
Két ~
Lúc này cửa lại bị người ta đẩy ra.
“Đã muộn như vậy rồi mà hai người các ngươi còn chưa nghỉ ngơi? Bị mất ngủ à?” Bạch tiền bối cầm một ấm nước không tới đưa cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy cái ấm không đó, tự nhiên rót nước của suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm vào đầy trong ấm nước rồi đưa lại cho Bạch tiền bối, sau đó đáp: “Ta vừa mới xong việc.”
“Ta thấy đèn trong phòng Thư Hàng còn sáng nên mới vào xem thử.” Tô Thị A Thập Lục đáp.
“Nếu đều chưa ngủ thì ta mời các ngươi uống trà vậy. Giữa trưa ta có dạo phố ở thú giới, mua được trà hoa. Uống vào sẽ có thể tăng cường chất lượng giấc ngủ, hiệu quả tốt lắm.” Bạch tiền bối mỉm cười nói.
Trong tiểu đình dưới ánh trăng lung linh.
Bạch tiền bối bắt đầu nấu nước để pha trà.
Quy tiền bối, Thông Nương, Tô Thị A Thập Lục và Tống Thư Hàng xếp hàng ngồi ngay ngắn.
Cũng không biết trà hoa này của Bạch tiền bối được chế tạo từ hoa gì mà đặc biệt thơm.
Tống Thư Hàng uống một ly xong thì mí mắt đã trĩu nặng.
Lại uống thêm một ly thì đã lăn ra ngủ khò.
Trong lúc mơ màng, Tống Thư Hàng lại mơ thấy một cảnh tượng quen thuộc.
Đó là một thế giới chỉ toàn mây trắng xóa.
Tống Thư Hàng đi giữa tầng mây như giẫm trên bông.
Khi hắn đi tới thì có một thân ảnh xuất diện dẫn đường, còn hắn thì theo sau.
Đi một hồi thì thân ảnh phía trước đột nhiên xoay người lại.
Thánh Nhân Nho gia!
Hai mắt của Thánh Nhân sáng rực như mặt trời buổi sớm mai.
Nhìn thấy Thánh Nhân trâu bò quen thuộc kia thì eo của Tống Thư Hàng lập tức ẩn ẩn nhói lên. Hắn từng nghiên cứu nên biết rất có thể đây là cơn đau thắt khi mang thai.
Lần này Thánh Nhân lại muốn mang tới bất ngờ gì cho hắn đây?
Sau những nghiên cứu như ba mắt, mắt kép và mắt nhện xong, lẽ nào lần này Thánh Nhân muốn nghiên cứu mắt ruồi ư?
Nhưng bất ngờ là Thánh Nhân trong mơ không hề nói tới chủ đề “mắt” nữa mà chỉ lên tiếng hỏi: “Ngươi có biết nguyên anh không?”
“Biết chứ, đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, liên thượng hóa liên sẽ sinh ra nguyên anh.” Tống Thư Hàng đáp.
“Sai.” Hai mắt của Thánh Nhân sáng rực hữu thần: “Không mang thai thì lấy đâu ra nguyên anh?”
Tống Thư Hàng: “...”
Nói một thôi một hồi thì vẫn quay lại chủ đề “ánh nhìn mang thai” à?
Chiêu trò, tất cả đều là chơi chiêu cả.
“Không thai nghén thì không có trẻ con*, ngươi đã ngộ ra chưa?”
Ánh sáng trong mắt Thánh Nhân lóe lên rực rỡ.
*Anh vừa là nguyên anh vừa là trẻ con.
Đệch! Lại là thuật giám định cường giả!
Tống Thư Hàng giật thót, ý thức chợt trở nên mát lạnh nên bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“May mà chỉ là mơ, may mà chỉ là mơ.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Trong lúc nói chuyện thì hắn đột nhiên phát hiện ý thức của mình vẫn đang bay trên trời.
Hình như... giấc mơ này vẫn chưa kết thúc thì phải?
Mơ liên hoàn ư? Hay là mơ trong mơ?
Căn bản chẳng cho người ta cơ hội logout gì hết.
Trong giấc mơ.
Ý thức của hắn bay rồi lại bay, cuối cùng bay tới một tòa kiến trúc khá quen thuộc đối với hắn. Đó là trường học cũ của hắn, trường trung học thứ hai của thành phố Văn Châu.
Trong dãy lớp học này có một đám học sinh đang tập trung nghe giảng bài.
Trên bục giảng có một giáo viên vừa quen thuộc lại xa lạ đang ra sức truyền thụ kiến thức của đời mình cho các học sinh.
Bao gồm... cả quá trình mang thai và sinh con.
Nói tới nói lui thì vẫn là mang thai.
Tống Thư Hàng: “...”
Sao cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc thế này?
[Đủ chưa đó! Tại sao một tên đực rựa như ngươi mà mơ hết giấc này tới giấc khác toàn là mang thai thế hả!] một giọng nói yêu kiều đầy bất mãn vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “???”
Ai đấy?
Có người đang gây ảnh hưởng tới giấc mơ của hắn ư?
Ta biết ngay mà, sao tự nhiên ta lại mơ thấy ác mộng liên quan tới mang thai liền tù tì như thế, hóa ra là có người đang âm thầm phá rối.
Nếu đã biết là có người đang phá rối thì sẽ dễ giải quyết thôi.
Phương diện mộng cảnh và tinh thần chính là điểm mạnh của Tống Thư Hàng.
Thiên phú nhập mộng thì tạm thời không cần nhắc tới. Dù là mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử trên người hắn, Vũ Nhu Tử da đen hoặc Xích Tiêu kiếm tâm ma đều giúp hắn có được khả năng chống cự lại cảnh trong mơ.
“Chân Ngã Minh Tưởng Kinh!” Tống Thư Hàng chủ động mở không gian ý thức của mình.
Không gian ý thức bao la được mở ra.
[Nói ra thì cũng lâu lắm không chú ý tới chân ngã của mình rồi, không biết bây giờ trạng thái của chân ngã đã biến thành gì rồi nhỉ?] Tống Thư Hàng tế chân ngã của mình ra.
Trong khoảng thời gian này, hắn từng bị Thánh Nhân Nho gia phụ thân, kiểu gì thì cũng phải dính chút khí chất Nho gia chứ nhỉ?
Chẳng mấy chốc thì chân ngã đã lơ lửng xuất hiện trong không gian ý thức.
Lần này Tống Thư Hàng đã đoán đúng. Chân ngã của hắn đúng là đã nhận được ảnh hương từ Thánh Nhân Nho gia.
Ví như trên đỉnh đầu của chân ngã đã xuất hiện khăn chít đầu kiểu Nho gia!
Nhìn xuống chút nữa...
Không có gì hết.
Chân ngã cũng giống như bản thể, chỉ có mỗi một cái đầu lơ lửng giữa không trung, còn phát ra ánh sáng màu đen của kim loại.
Tống Thư Hàng đau đớn nhắ tịt mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng vào chân ngã của mình.
Tạo Hóa Tiên Tử xuất hiện, giơ tay sờ chân ngã của Tống Thư Hàng rồi mở miệng hát: “Tống ~ a ngốc ~ muốn dùng đầu lưỡi ~”
Mỹ nhân rắn công đức tiếp lời: “Vẽ ra một bức tranh giữa hư không.”
Vũ Nhu Tử da đen ở phía sau suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Vẽ nên một chữ thảm?”
“Thảm.” Tống Thư Hàng không phản bác.
“Đừng nhây nữa, người đã ảnh hưởng tới mộng cảnh của ngươi là ai thế?” Xích Tiêu kiếm tâm ma hỏi.
Thân là tâm ma chính thống, từ đầu chí cuối nó lại không hề cảm ứng được có người đang âm thầm ảnh hưởng tới mộng cảnh của Tống Thư Hàng.
Mỹ nhân rắn công đức thân là ánh sáng công đức mà cũng không hề nhận được cảnh báo có công kích tinh thần gì.
“Ra rồi.” Tống Thư Hàng quay đầu lại.
Có một thân ảnh bị Tống Thư Hàng cưỡng chế hút ra, ngưng tụ thành hình giữa không gian ý thức.
Tóc ngắn ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn và hàng mi đã được tỉa cẩn thận.
Là A Thập Lục phiên bản trưởng thành.
“Là cô?” Tống Thư Hàng nheo mắt lại.
Hắn thật sự không thể ngờ người ảnh hưởng tới mộng cảnh của mình là lại là cô ta.
Đối diện, Thập Lục lớn bình tĩnh nhìn lại Tống Thư Hàng.
“Nói đi, cô là ai, tại sao lại muốn ảnh hưởng tới mộng cảnh của ta?” Tống Thư Hàng hất tóc lên, hất bay cả biểu tượng của khí chất Nho gia mà khó khăn lắm hắn mới chấm mút được một chút – khăn chít đầu bay ra ngoài.
Mái tóc dài tung bay.
“Ta là... Tô Thị A Thập.” Thập Lục lớn khoan thai lên tiếng.
“Cô ta nói láo.” Vũ Nhu Tử da đen nói chắc nịch.
“Lục.” Thập Lục lớn kẹt cả buổi trời mới nhả từ cuối cùng ra được.
Tống Thư Hàng: “...”
Xích Tiêu kiếm nhìn chằm chằm vào Thập Lục lớn, nghiêm túc nói: “Nếu như cô là Tô Thị A Thập Lục... vậy thì chắc chắn cô đã bị quá hạn sử dụng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận