Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1503: Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ

Chương 1503: Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ
“Đây chính là Cổ Vu thần huyết mà Xích Tiêu Tử tiền bối nói đúng không?”
Tống Thư Hàng vươn tay ra, hạt giống mới kia rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nhưng cũng giống như nhà ăn Thiên Đình viễn cổ lúc trước, vì bị hạt giống bao bọc nên không thể sử dụng nó một cách bình thường được.
Phải tìm chỗ gieo xuống rồi chờ nó mọc ra sao?
Tống Thư Hàng cất nó vào thế giới hạch tâm của mình rồi nhìn về phía Thiên Nhân lục phẩm.
Thiên Nhân lục phẩm vẫn còn đang duy trì trạng thái tượng đá.
Hiệu quả của ánh nhìn mang thai + ánh nhìn phôi thai dần dần tan đi, trạng thái tượng đá cũng đang từ từ giải trừ.
Tống Thư Hàng đưa tay vuốt một cái, chuyển thẳng nó vào phòng tối trong Điện Hàn Đông. Bên cạnh đó, vị chú thuật sư bị Sở Sở K.O đang hôn mê bất tỉnh cũng bị Tống Thư Hàng đưa vào Điện Hàn Đông.
Đến cả Tôn Giả thất phẩm còn không chạy thoát được khỏi Điện Hàn Đông, Tống Thư Hàng rất yên tâm khi nhốt họ vào trong đó.
Sau khi xử lý xong hai tù binh, Tống Thư Hàng lại nhìn sang thiếu nữ tóc vàng. Cô tự lấy cho mình một cái tên tiếng Trung là Lăng Tiêu thì phải?
Không biết cô ấy có biết ý nghĩa của cái tên này là gì không? Đừng bảo là bắt chước rất nhiều bạn bè quốc tế khác, nhìn thấy mấy chữ tiếng Trung ngầu ngầu bèn lấy làm tên hoặc xăm lên người đấy nhé… Ví dụ như chữ “鶏” chẳng hạn…
[鶏 = kê, nghĩa là gà, còn có nghĩa tục]
Thiếu nữ tóc vàng vẫn hôn mê bất tỉnh, thân thể được bao phủ trong ánh sáng của đồng vàng hồi sinh.
“Rốt cuộc là mười tháng? Mười năm? Hay nữ thần may mắn phù hộ cho đồng vàng dựng nghiêng đây?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.


Tống Thư Hàng chuyển ý thức của mình ra khỏi thế giới hạch tâm.
“Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, đổi mắt của ta lại đi.” Tống Thư Hàng nói.
Mắt của Thánh Nhân Nho gia cứ để mãi trong hốc mắt thì sẽ có cảm giác rất áp lực, cứ như mình nhìn người khác một tí thì người ta sẽ mang thai vậy.
Mỹ nhân rắn công đức trở lại bên cạnh Tống Thư Hàng, đặt tay lên hốc mắt bên trái của hắn, chuẩn bị
gỡ mắt của Thánh Nhân Nho gia trong hốc mắt hắn ra.
Nhưng đột nhiên Tống Thư Hàng lại đưa tay cản động tác lấy mắt của mỹ nhân rắn công đức lại.
“? ? ?” mỹ nhân rắn công đức nhìn Tống Thư Hàng với vẻ hết sức nghi hoặc.
“Về trước đi, ta bỗng thấy trong lòng có một linh cảm hiện lên.” Tống Thư Hàng che tay lên mắt trái: “Là linh cảm về phác họa kim đan… linh cảm này có liên quan tới Thánh Nhân Nho gia.”
Bây giờ Tống Thư Hàng đã có hai bức diễn đồ kim đan sắp hoàn thành.
Là thánh thành không bao giờ thất thủ và thánh kiếm Chung Yên.
Cái trước đứng trên vị diện “hiện thế”, tác dụng chủ yếu là phòng ngự, được vẽ tại kim đan thứ hai.
Cái sau đứng trên vị diện “Cửu U”, tác dụng chủ yếu là tấn công, vẽ tại yêu đan bảy màu.
Hai bức diễn đồ kim đan đều tỏa ra khí thế ngút trời, có thể nói là tinh phẩm trong các loại diễn đồ kim đan.
Nhưng nói thật lòng thì hai bức vẽ này vẫn chưa phải là thứ mà Tống Thư Hàng muốn có.
Từ sâu trong đáy lòng Tống Thư Hàng vẫn chưa hết hi vọng, hắn vẫn ước ao hình tượng kiếm khách áo trắng tự do tự tại giữa giang hồ, hoặc là hình tượng thư sinh nho nhã miệt mài học tập và truyền đạo kia.
Chưa đến Hoàng Hà thì chưa tuyệt vọng.
Mà lúc này đây, cơ hội của hắn tới rồi.
Trong lòng hắn không ngừng hiện lên linh cảm mới. Linh cảm ấy có liên quan tới Nho gia, lại có chút liên hệ với Thánh Nhân Nho gia.
Nói không chừng lần này có thể vẽ ra một diễn đồ kim đan rất tuyệt ấy chứ.
“Mau, về mau. Có lẽ ta phải bế quan ít ngày để minh tưởng và điều chỉnh trạng thái một chút.” Tống Thư Hàng nói.
Linh cảm diễn đồ kim đan cũng giống như đốn ngộ, không thể bỏ qua được.
Tống Thư Hàng thu hồi phân thân lại.
Mỹ nhân rắn công đức kéo Xích Tiêu Kiếm tiền bối lên rồi nuốt vào bụng.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Sau đó mỹ nhân rắn công đức bám sau lưng Tống Thư Hàng để tăng cường trạng thái cho hắn.
Tống Thư Hàng trở lại quán ăn kia với tốc độ tối đa.

..
Trong quán ăn không có khách mới, hai người tàng hình phụ trách làm đồ ngọt ngồi xổm trong bếp ngẩn người… trí nhớ của bọn họ đã bị con rối tiên tử xóa đi rồi.
Bây giờ hai bọn họ đang đần mặt ra, không hiểu vì sao mình lại đến cái quán ăn này để làm bánh ngọt.
Quán ăn đã được con rối tiên tử sửa chữa, đổi mới hoàn toàn và quét dọn lại một lần.
Thấy Tống Thư Hàng về, con rối tiên tử hỏi: “Giải quyết xong việc rồi à?”
Tống Thư Hàng gật đầu: “Giải quyết xong rồi, ta phải bế quan một chút.”
“Thăng cấp ư?” con rối tiên tử nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng truyền âm nói: “Ta muốn tiến hành phác họa diễn đồ kim đan.”
“Được, vậy cho ta mượn Sở Sở để mở quán ăn tiếp, chờ ngươi ra ngoài.” con rối tiên tử gật đầu nói.
Tống Thư Hàng bật cười rồi truyền âm bảo: “Sở Sở còn đang tổng kết kinh nghiệm chiến đấu. Thế này đi, ta cho cô quyền hạn tạm thời tùy ý ra vào thế giới hạch tâm, nếu có gì cần thì cô cứ vào thế giới hạch tâm tìm Sở Sở nhé.”


Sau khi dặn dò xong, Tống Thư Hàng vào thế giới hạch tâm.
Chân Ngã Minh Tưởng pháp vận chuyển, hắn chủ động tiến vào trạng thái minh tưởng.
Một lát sau, ý thức của hắn chuyển vào đan điền thứ ba, đến bên cạnh quả cầu ánh sáng công đức nọ.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen.
Đây đã là lần thứ ba Tống Thư Hàng thực hiện diễn đồ kim đan. Nếu tính cả lần nhập mộng vào kí ức của Thiên Đế thì hắn đã diễn đồ kim đan bốn lần rồi.
Quen đến không thể quen hơn được nữa.
Quả cầu công đức biến lớn trong ý thức của Tống Thư Hàng để tiện cho hắn tiến hành việc diễn đồ kim đan.
Tống Thư Hàng giơ tay điểm một cái lên quả cầu công đức.
Quả cầu không có long văn, nhưng ánh sáng công đức rực rỡ của nó vẫn hội tụ trong tay Tống Thư Hàng rồi kết thành thuốc màu để phác họa diễn đồ kim đan.
“Lần này phải vẽ cái gì liên quan đến Nho gia mới được.” Tống Thư Hàng nói khẽ.
Trước khi vẽ nên diễn đồ có liên quan tới Nho gia, hắn phải phác họa một số cảnh tượng và sự kiện có quan hệ với Nho gia đã.
Ví dụ như lần trước đến Bạch Vân thư viện của Hằng Hỏa Chân Quân, hắn thấy thánh địa Nho gia Vạn Thư sơn và Thánh Tịch trì, còn thấy cả Bạch Vân thành hùng vĩ.
Tống Thư Hàng tập trung vào những hồi ức với Nho gia.
Ngay sau đó, luật giới hạn bay theo số phi kiếm của Bạch Vân thành hiện lên trong đầu óc hắn. Hôm nay phi kiếm số hiệu “Trị” được bay, ngày mai phi kiếm số hiệu “Quốc” được bay, ngày kia phi kiếm số hiệu “Tề” mới được bay…
Song không cần phải sợ phi kiếm bị giới hạn bay theo số, bởi vì trong Bạch Vân thành còn phục vụ phi kiếm “viu viu” do tài xế Bạch lão làng cầm lái, đưa ngươi đi ngao du khắp bầu trời.
Vạn Thư sơn mọc chân này, còn biết trồng cây chuối này, nhưng vì hai cánh tay bé quá nên lúc dựng ngược thì gãy mất luôn…
Trong Thánh Tịch trì ẩn giấu bí mật lớn nhất chư thiên vạn giới, vì ở đó có thể nhìn thấy một thoáng cuộc đời của Thánh Nhân Nho gia. Lúc ra đời, Thánh Nhân rất ngầu lòi, lúc còn nhỏ ngầu cực kỳ, thời niên thiếu ngầu dã man, khi bước chân lên con đường tu hành thì ngầu banh nóc, tăng cảnh giới thì ngầu banh cả vũ trụ. Trong những năm tháng ấy, khắp chư thiên vạn giới không tìm được ai ngầu hơn Thánh Nhân Nho gia. Nói tóm lại là, Thánh Nhân = cực ngầu.
Thế giới Kim Liên của Nho gia thì khó mà nói rõ. Tống Thư Hàng không nhớ rõ mình đã chết ở trong đấy bao nhiêu lần, bây giờ nghĩ lại vẫn còn ám ảnh tâm lý.
Tống Thư Hàng day huyệt thái dương.
Mợ nó chứ, sao kí ức có liên quan tới Nho gia của hắn đều dở hơi thế nhỉ?
Chẳng lẽ cách thức mở kí ức của mình không đúng à?
Phải nhớ cái khác thôi. Mình còn kí ức gì liên quan đến Nho gia nữa không nhỉ?
Đáp án đương nhiên là có.
Linh quỷ của hắn bị Kiếp Tiên Nho gia lấy đi, bây giờ biến mất tiêu luôn… đắng lòng.
Hắn tu luyện thần công Nho gia là Nho gia Kim Cương Thân, vì sao Nho gia lại có cái công pháp không hợp phong cách như kim cương thân cơ chứ? Đắng lòng.
Đám khỉ trong Thánh Viên Long Lực Thần Công của hắn, mỗi con có một bản kinh văn Nho gia, mỗi lần nhào lên khô máu với người ta, bọn chúng đều giở kinh văn, niệm vang 666 cho chủ nhân mình… đắng lòng.
Hắn còn từng ăn hạt sen Quân Tử Kim Liên của Nho gia, đạt được một khả năng đặc biệt là Thiệt Xán Liên Hoa, mỗi lần thi triển là có thể biến ra được một đóa hoa sen ăn cực kì ngon, nếu phối hợp với cỏ Đao Ý Thông Huyền còn có thể biến ra hạt sen ngon lành nữa… đắng lòng.
Trên người hắn còn có con mắt của Thánh Nhân Nho gia, chỉ cần đeo nó lên thì khắp chư thiên vạn giới chẳng có mấy ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn cả… đắng lòng.
Lật bàn!
Sao lại thế cơ chứ?
Phong cách quân tử nho nhã của Nho gia đi đằng nào mất rồi?
Sao bao nhiêu bảo vật của Nho gia xuất hiện trên người hắn đều biến thành cái phong cách kì cục thế hả?
Không được, những thứ đó không thể xuất hiện trên diễn đồ kim đan được.
Ta muốn vẽ một thứ vĩ đại hơn.
Bình tâm tĩnh khí nào.
Phải tìm cho bằng được hồi ức chân thực và đẹp đẽ nhất về Nho gia trong tận sâu tâm khảm.
Ra đi, bức họa quân tử thư sinh nho nhã mà ta muốn!
Trong tích tắc, linh cảm diễn đồ kim đan trong lòng Tống Thư Hàng bùng nổ. Hắn mở to hai mắt, ngón tay thoăn thoắt như múa trên quả cầu công đức.
Cái huyền diệu khi Thánh Nhân truyền đạo nằm ở duy tinh duy nhất.
Quyết định lấy cái này đi.
Bức họa “Thánh Nhân giảng pháp, chúng sinh nghe đạo”.
Chủ đề đã định, diễn đồ kim đan lan tràn trên giấy.
Theo từng nét ngón tay của Tống Thư Hàng.
Núi cao, rừng trúc, ao sen.
Một vị Thánh Nhân diện mạo mơ hồ ngồi dưới tàng cây, trong tay cầm sách, mắt hơi rũ xuống như đang giảng đạo.
Hay lắm, giống như in hình tượng mà mình muốn rồi đây!
Tống Thư Hàng vững dạ.
Sau đó, bên dưới Thánh Nhân, từng người nghe giảng pháp được khắc họa ra. Trong đó có con người, có Yêu tộc, Hải tộc, tinh quái, thậm chí còn có cả những tồn tại hư ảo như linh quỷ.
Không chỉ trên mặt đất mà cả trên mây cao lơ lửng tầng trời cũng lấp ló những bóng hình đang lắng nghe Thánh Nhân giảng pháp.
Thậm chí trong hư không còn có những sinh linh nhuốm đầy khí tức tà ác ẩn mình để nghe từng lời từng chữ của Thánh Nhân.
Thánh Nhân giảng pháp, trong chư thiên vạn giới ai cũng có thể tới nghe, bất luận chủng tộc, bất luận sinh tử, bất luận thân phận.
Phàm là người có tai và muốn nghe thì đều có thể đến nghe.
Cuối cùng thì chủ đề của diễn đồ kim đan đã rõ ràng, đó chính là “Thụ học”.
Tên của nó cũng đã hiện lên trong lòng Tống Thư Hàng: “Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ”.
m thanh của Thánh Nhân giờ đây đã thất truyền.
“Bộ diễn đồ kim đan này sẽ trở thành bộ mà mình vừa ý nhất.” Tống Thư Hàng tin chắc điểm này.
Ngón tay hắn vẫn không ngừng phác họa.
Từng dáng hình xuất hiện trong số những người đang nghe giảng pháp.
Nếu tiếp tục vẽ thì hắn hoàn toàn có thể vẽ ra một đội ngũ nghe giảng khổng lồ, lấp kín toàn bộ quả cầu công đức.
Thời gian trôi qua vùn vụt.
“Đại công cáo thành!” Tống Thư Hàng quát khẽ một tiếng.
Cuối cùng hắn chấm vào con ngươi của Thánh Nhân.
Đó là bước cuối cùng của vẽ mắt cho rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận