Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 294: Nghiệt súc, cút đi!

Chương 294: Nghiệt súc, cút đi!
“Ngươi nhìn lầm rồi, đây không phải là hỏa diễm đao bình thường.”
Một giọng nam trầm trầm đột nhiên vang lên, trong giọng nói của người đàn ông kia mang theo chút ý cười:
“Đao pháp này khiến ta nhớ tới một vị bạn cũ từ rất lâu rất lâu trước kia.
“Hỏa diễm đao bình thường đã là xài hack rồi, đây không phải hỏa diễm đao bình thường thì chẳng phải xài hack cao cấp hơn à?”
“Ha ha ha, ngươi nói cũng đúng lắm.”
giọng nam trầm kia cười đáp.
“Không nói nữa, đám chim ưng đáng ghét kia sắp bị giải quyết xong cả rồi, ta chuẩn bị mở cổng thành đây.”
Giọng nam trầm kia đột nhiên ngăn lại:
“Đợi một chút đã, ba con chim ưng này chỉ là nhóm đầu tiên của hôm nay thôi, đằng sau vẫn còn một đám đông sắp bay tới đấy.”
“…. Trước kia không phải chỉ có mấy con thôi à? Sao hôm nay lại có nhiều thế? Chọc giận ta thì ta sẽ thịt hết cả lũ đấy!”
Giọng nam trầm kia lập tức luống cuống:
“Đừng mà, đây đều là vật thí nghiệm quý giá cả đấy. Chết vài ba con thì có thể xem như có lộc ăn, nhưng nếu như thịt hết cả bọn thì tiếc lắm, cứ đuổi đám còn lại đi là được rồi.”
“Được rồi, vậy thì đuổi chúng nó đi vậy.”
Lúc này, bảo đao Bá Toái trên tay Tống Thư Hàng lại bốc lửa lên lần nữa, đây là hỏa diễm đao phiên bản đơn giản hóa —— gọi nó là hỏa mini đao!
Sau đó, hắn cách không chém ra, một đốm lửa lập tức bay về phía cái mỏ của con hùng ưng.
So với đao đầu tiên thì lúc này Tống Thư Hàng đã quen tay hơn chút đỉnh rồi.
Ngọn lửa lập tức bén lên mỏ của con hùng ưng, sau đó tản ra lép bép, biến thành mười đạo đao khí nhỏ như đốm lửa ánh nến, bắn về phía đầu của hùng ưng.
Hùng ưng không kịp đề phòng, đầu lập tức bị bắn lỗ chỗ.
“Hộc hộc hộc.”
Tống Thư Hàng thở hồng hộc, khí huyết trong cơ thể lại tiêu hao sạch sẽ lần nữa. Cũng ngay lúc này, dược lực của viên khí huyết đan do Tống Thư Hàng nuốt vào bụng ban nãy lại nhanh chóng bổ sung lượng khí huyết bị tiêu hao lại.
Con hùng ưng khổng lồ bị chém xong, rơi xuống từ trên không…
“A a a a a.”
cô gái và vị tiếp viên hàng không ở dưới móng vuốt của con hùng ưng lập tức sợ hãi kêu to —— lúc này bọn họ đang ở độ cao chừng hai mươi mét.
Tống Thư Hàng thở dài một hơi.
Tiếp theo, hắn dùng lực nhảy xuống, kéo sợi dây túm Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen kia nhảy về phía tường thành kế bên trước.
“A a a ….”
Lần này tới lượt ông chú da đen và Cao Mỗ Mỗ kêu thảm.
Bọn họ bị Tống Thư Hàng kéo, cuối cùng đáp xuống một đoạn tường thành thứ hai.
Lúc rơi xuống có bị đập vài cái, nhưng không bị thương gì.
“Hai người ngồi chờ ở đây.”
Tống Thư Hàng nói xong thì lại nhảy xuống lần nữa, bay về phía con hùng ưng đang rơi xuống kia.
Có lẽ vì con hùng ưng này trực tiếp bị bắn lủng đầu. Cho nên sau khi chết móng vuốt của nó vẫn ghim chặt, túm chặt lấy cô gái và người nhân viên hàng không kia.
Muốn cứu hai người bọn họ ra thì phải chặt đứng vuốt ưng trước, rồi mới đưa bọn họ ra được —— nhưng căn bản không đủ thời gian để làm thế.
“Vậy thì chỉ có thể lợi dụng thân thể khổng lồ của con hùng ưng này mà thôi.”
Tống Thư Hàng lập tức nảy ra chủ ý trong lòng.
Tống Thư Hàng vọt tới dưới người của con hùng ưng, quát khẽ một tiếng:
“Quyền pháp căn bản một!”
Nhờ có thanh phong gia tốc giúp đỡ, hắn đánh một quyền thật mạnh lên người của con hùng ưng, đánh nó lật ngửa lại.
Hùng ưng khổng lồ trở mình giữa không trung, giữ tư thế chổng vó lên trời, tiếp tục rơi xuống dưới.
Lúc này, cách mặt đất chừng mười mét.
Có thân thể khổng lồ của con hùng ưng giúp giảm xóc, chắc là sẽ không chết người đâu nhỉ.
Đáng tiếc là chỉ có thể dùng thanh phong gia tốc có hai lần thôi, nếu không, lúc này lại dùng một cái thanh phong gia tốc lên người con hùng ưng này, làm giảm tốc độ rơi xuống thì hai người nằm trong vuốt ưng cũng sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhưng bây giờ Tống Thư Hàng không thể làm được gì nữa.
Hắn chỉ kịp thuận thế leo lên người của con hùng ưng khổng lồ kia, mượn lực thi triển thân pháp 'quân tử vạn lý hành', sau đó, hắn dùng lực nhảy về phía đoạn tường thứ nhất.
Còn phải đưa Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen xuống nữa.
“Thư Hàng! Mau, mau lên!”
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ đứng trên tường thành đột nhiên kêu to lên đầy lo lắng.
Chỉ thấy cậu ta giơ tay chỉ lên trời cao, có thể thấy ở phía trời xa, có một đám chấm đen nhỏ đang bay về phía tường thành này.
Nhìn qua chắc phải có hơn mười con.
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy da đầu rần rần.
Hắn lập tức ném sợi dây thừng lên trên. Để cho Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen kia chụp lấy.
Sau đó, hắn leo lên chỗ Cao Mỗ Mỗ.
….
Lúc này, thi thể của hai con hùng ưng khổng lồ lần lượt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang cực lớn.
“Chúng ta xuống dưới thôi.”
Tống Thư Hàng một tay vịn lấy Cao Mỗ Mỗ, một tay thì túm lấy ông chú da đen.
“Xuống kiểu gì bây giờ?”
Cao Mỗ Mỗ tò mò hỏi lại.
Chỗ này cao phải hơn hai mươi mét, không phải là trực tiếp nhảy thẳng xuống đấy chứ?
“Chạy xuống dưới!”
Tống Thư Hàng nói xong thì túm chặt lấy Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen, dưới chân toàn lực thi triển thân pháp 'quân tử vạn lý hành', chạy xuống dọc theo vách tường….
“A a a a!”
Cao Mỗ Mỗ há họng kêu to. Không phải do cậu ta nhát gan, mà đây là bản năng của con người, giống như bị đập trúng mũi thì sẽ chảy nước mắt vậy, khi con người bị người ta túm lấy, đầu dưới chân trên, sau đó chạy phăm phăm xuống từ một chỗ cao hơn hai mươi mét, mặc kệ là ai cũng sẽ hoảng sợ kêu to mà thôi.
Loại cảm giác này còn kích thích hơn cả chơi nhảy bungee —— ít nhất đi nhảy bungee người ta còn được cột một sợi dây.
Lần này ông chú da đen bên cạnh không sợ hãi kêu to nữa, ông ấy chỉ nhắm tịt mắt lại, ôm chặt cánh tay của Tống Thư Hàng.
….
Mấy giây sau.
Tống Thư Hàng mang theo hai người bọn họ an toàn đáp xuống đất.
“Đi tới chỗ cổng thành trốn đi.”
Tống Thư Hàng nói, đồng thời hắn cũng đi tới bên cạnh thi thể của con chim ưng khổng lồ kia.
Cô gái và người tiếp viên kia vẫn còn sống, bọn họ đang giãy giụa leo ra khỏi móng vuốt của con chim ưng khổng lồ kia, người tiếp viên thì bị móng vuốt của con chim ưng cào rách da vài chỗ.
Cô gái kia còn thảm hơn chút nữa, trước khi chết con chim ưng còn siết chặt vuốt, thiếu chút nữa đã siết gãy eo của cô. Nếu không phải vì cô gầy hơn tiếp viên nọ thì bây giờ đã bị bóp lòi phèo luôn rồi.
Tống Thư Hàng nhảy lên thi thể của con chim ưng khổng lồ kia, túm lấy cô gái và người tiếp viên, đưa bọn họ nhảy xuống khỏi thi thể của con chim ưng.
“Đi thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Trên bầu trời có hơn mười con chim ưng khổng lồ đang bay tới…. Nghĩ tới số lượng tận mười con, Tống Thư Hàng cảm thấy da đầu tê rần.
Giết có hai con chim ưng thôi mà hắn đã phải vật vã như thế, nếu như mười con bay tới thì hắn không dám chắc mình có thể bảo vệ được mọi người.
Ngoài ra… Đám người Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương vẫn còn đang ở bên ngoài nữa.
…..
Ở chỗ cửa thành, Nha Y nhào vào lòng Cao Mỗ Mỗ khóc rống lắm, nắm tay nho nhỏ đấm thùm thụp lên ngựa Cao Mỗ Mỗ. Cao Mỗ Mỗ hạnh phúc tuôn trào, nhỏ giọng an ủi bạn gái của mình.
Ông chú da đen kia nấp vào phía sau nhóm người, toàn thân run lẩy bẩy. Ông cũng coi như đáng thương, mới ló mặt ra đã bị bầy đại tinh tinh kia trói lại, tiếp theo cũng mới ló mặt ra lại bị con chim ưng khổng lồ kia túm lấy. Hôm nay chắc chắn không phải ngày tốt lành của ông.
Sau khi cô gái và người tiếp viên kia chạy tới chỗ cổng thì trên mặt lộ vẻ vui mừng vì sống sót sau kiếp nạn.
“Đứng im đó đừng có chạy lung tung, trên trời lại có thêm chim ưng bay tới kìa. “Tống Thư Hàng đi tới chỗ cổng thành, mở miệng nói.
Sắc mặt của mấy người hành khách kia cứng đơ,f mọi người vội vàng nấp sau lưng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nắm chặt bảo đao Bá Toái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con chim ưng khổng lồ đang đến gần.
Lại nói, có phải mình đã quên điều gì rồi không nhỉ? Tống Thư Hàng đứng ở chỗ cổng nghĩ thầm trong bụng, cứ cảm thấy hình như chỗ này thiếu thiếu cái gì đó thì phải?
Nghĩ ra rồi, là Joseph!
Joseph vẫn chưa về, vẫn còn đang trên đường quay lại chỗ cổng này!
Đừng có xảy ra chuyện gì nhé!
“Mà này, bây giờ chúng ta giống như đang chơi diều hâu bắt gà ấy nhỉ? Đám chim ưng khổng lồ trên trời kia là diều hâu, chúng ta là gà con, Tống Thư Hàng thì là gà mẹ nhỉ?”
Lúc này, cô nàng Lục Phỉ kia đột nhiên chớp chớp mắt, lên tiếng nói.
Tống Thư Hàng cứng ngắc quay đầu lại, cười khổ một cái với cô nàng Lục Phỉ kia.
Cô nàng này đúng là lạc quan thật đấy, chuyện tới nước này rồi mà vẫn còn nói đùa được.
“Khụ khụ, tôi không phải gà mẹ, tôi phải là gà cha mới đúng.”
Tống Thư Hàng cảm thán:
“Tôi là con trai mà.”
“Hì hì.”
Lục Phỉ bật cười.
Hành khách nhìn về phía bóng lưng Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng cũng không phải dạng đô con cao lớn gì, nhưng trong mắt mọi người lúc này, bóng dáng của hắn vô cùng cao lớn, khiến cho người ta cảm thấy an lòng —— dù sao thì kế bên tường thành vẫn còn thi thể của hai con chim ưng kổng lồ nằm đó, tô điểm cho bản lĩnh của Tống Thư Hàng!
Đám chim ưng khổng lồ trên bầu trời ngày càng tới gần hơn.
Bất quá, khi chúng nó bay tới một độ cao nhất định thì không hề lao thẳng xuống như lúc này nữa…. mặc dù chỉ số thông minh của chim ưng khổng lồ rất thấp, nhưng khi chúng nó nhìn thấy ba cái xác của đồng loại nằm trên mặt đất thì chúng nó cũng sẽ cảnh giác.
Chúng nó bắt đầu bay lượn vòng vòng trên không để thăm dò.
…..
Tống Thư Hàng siết chặt bảo đao Bá Toái, trong miệng ngậm một viên khí huyết đan, để có thể bổ sung khí huyết bất kỳ lúc nào.
Đúng lúc này, phía trên tường thành đột nhiên vang lên một hồi âm thanh kỳ lạ.
Nghe qua thì giống như có cái chốt gì đó được mở ra, sau đó có thứ gì đó bị đẩy ra. m thanh nọ cũng không vang lắm, chỉ có người đã mở được nhĩ khiếu như Tống Thư Hàng mới có thể nghe thấy.
“Là vũ khí phòng ngự của tòa thành cổ này bị khởi động sao?”
Tống Thư Hàng nghe thấy xong thì trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.
“Ầm ~~ Ầm ~~”
Lúc này, trên bức tường của tòa thành cổ vang lên tiếng ù ù chói tai, âm thanh đó nghe qua giống như tiếng rè lúc mở loa, cực kỳ chói tai!
Mấy hành khách đứng sau lưng Tống Thư Hàng lập tức bịt kín lỗ tai lại!
“Nghiệt súc. Cút đi!”
Đúng lúc này, một giọng nói cực lớn vang lên.
Giọng nói này bừng bừng khí thế, uy nghiêm mà lại nặng nề.
Bất quá, ngoại trừ có hơi bị lớn tiếng một chút ra thì âm thanh này cũng chẳng có lực lượng gì đặc biệt cả.
Tống Thư Hàng còn đang thấy nghi hoặc thì đám hùng ưng trên trời lại liều mạng vỗ cánh, vội vàng bay tán loạn chạy thoát thân, tựa như nghe thấy tiếng động gì đáng sợ dữ lắm.
Trong nháy mắt, hơn mười con hùng ưng đã bay xa tít, chỉ còn lại một chấm đen nhỏ ở giũa không trung, sau đó biến mất tăm.
“….”
Tống Thư Hàng cảm giác biến hóa kiểu này y chang trong phim vậy.
Là chủ nhân của tòa thành cổ này thông qua thiết bị nào đó tương tự như loa để đuổi đám hùng ưng này à?
Xem ra, chủ nhân của tòa thành cổ này đã phát hiện ra sự có mặt của nhóm người bọn họ rồi.
Tống Thư Hàng suy tư xong thì thu hồi bảo đao Bá Toái, sau đó xoay người về phía tòa thành cổ, ôm quyền nói:
“Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ, vãn bối Tống Thư Hàng, vô cùng cảm kích!”
“Ù ù ~~”
Lại có âm thanh chói tai phát ra.
Sau đó….
“Nghiệt súc, cút đi!”
Vẫn là cái giọng nói vang dội kia, khí thế ngời ngời kia, hũng vĩ kia.
Tống Thư Hàng:
“…”
Má, chẳng lẽ ‘nghiệt suc’ mà chủ nhân của tòa thành cổ này nói không chỉ riêng gì đám chim ưng kia, mà còn có ý bảo bọn họ cút đi à?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang rối rắm thì một lúc sau.
“Ù ù~~”
âm thanh kia lại vang lên lần thứ ba.
“Nghiệt súc, cút đi!”
Vẫn là cái giọng nói vang dội kia, khí thế ngời ngời kia, hũng vĩ kia.
Cái định mệnh, hóa ra đây là hàng ghi âm phát tự động à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận