Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1384: Quá Phản Nhân Loại, Không Đúng Là Quá Phản Con Rết Rồi!

Chương 1384: Quá Phản Nhân Loại, Không Đúng Là Quá Phản Con Rết Rồi!
Tô Thị A Thập Lục cất giày vớ đi rồi nhẹ nhàng bước vào đường hầm.
Lúc chân nhỏ của cô giẫm lên mặt đất trong đường hầm thì chỉ cảm thấy lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau buốt như kim châm. Rõ ràng là mặt đường nhẵn bóng bằng phẳng, nhưng lúc giẫm chân lên lại có cảm giác như giẫm trên gai nhọn bằng kim loại vậy.
Cô có cảnh giới tứ phẩm, cộng thêm việc hóa rồng nên thể chất của cô đã gần tới cảnh giới ngũ phẩm. thế mà cũng không thể chống lại cơn đau bị đâm truyền đến từ lòng bàn chân.
A Thập Lục khẽ nhíu mày, nói: “Ngay từ bước chân đầu tiên thì thí luyện cũng đã bắt đầu rồi ư?”
Sau khi có chuẩn bị tâm lý, cô lại bước về trước một bước. Vẫn là cơn đau bị đâm không cách nào miễn dịch được như thế, có điều vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng của cô.
Vũ Nhu Tử đuổi theo ngay phía sau, cô cũng cất giày vớ của mình đi, bước vào đường hầm.
Cô vừa sải bước ra thì đi sóng vai với A Thập Lục.
“Ơ? Đau quá đau quá.” Một chân khác của Vũ Nhu Tử cũng bước vào đường hầm, chỉ cảm thấy đôi chân như giẫm lên gai gỗ vậy, vừa đau vừa nhột.
Cô vẫn duy trì tư thế đừng bằng một chân, chân còn lại khẽ nâng lên, ngón chân đáng yêu ngọ nguậy..
“Lòng bàn chân không bị thương, loại đau đớn này là ảo giác ư?” Cô quan sát chân nhỏ của mình rồi nói với vẻ nghi hoặc.
Tống Thư Hàng: “Để ta thử xem sao.”
Sau khi hắn cởi giày ra thì bước nhanh vào đường hầm.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy mình như đang giẫm trên lưỡi đao sắc bén vậy, lòng bàn chân truyền tới từng đợt nhói đau.
Roẹt!
Trong nháy mắt trên người Tống Thư Hàng hiện lên Cương Thủ bản biến dị, chân biến thành kim loại màu đen. Không chỉ vậy, Nho Gia Kim Cương Thân và Thánh Viên Long Lực Thần Công lần lượt khởi động.
Chín hư ảnh thánh viên viễn cổ hiện lên, trong tay bọn nó cầm kinh văn Nho gia, lặng lẽ ngâm tụng.
Đây là chín con thánh viên biết hô “đỉnh đỉnh đỉnh” thay chủ nhân.
Ba đại công pháp luyện thể được thêm vào thân, Tống Thư Hàng mang lòng tin mười phần bước thêm một chân.
“Ui da, ôi mẹ ơi ~~” Tống Thư Hàng kêu thảm một tiếng.
Trước đó hắn chỉ cảm thấy như giẫm trên lưỡi đao sắc bén, mà bây giờ hắn có cảm giác mình đạp lên cưa điện, còn là cưa điện mở hết công suất nữa chứ, đúng là muốn lấy mạng người mà.
“Đau lắm ư? Ta có cảm giác như giẫm trên gai nhọn bằng kim loại vậy.” A Thập Lục nói, cô nhấc bàn chân nhỏ xinh của mình lên giơ về phía Tống Thư Hàng: “Có hơi đau, nhưng còn có thể chịu được.”
Chân ngọc xinh xắn đều đặn, ngay cả bàn chân trông cũng rất mềm mại, có thể nhìn thấy rõ rang các vân chân.
Vũ Nhu Tử cười hì hì nói: “Ta cảm thấy như giẫm trên gai gỗ ấy, vừa đau vừa nhột, khiến ta buồn cười, nhưng lại đau chút chút.”
Cô cũng giơ chân dài lên cho Tống Thư Hàng xem, ngón chân óng ánh vặn vẹo một cách linh hoạt, phong cách hoàn toàn khác với A Thập Lục.
Tống Thư Hàng cười khổ nói: “Ta cảm thấy như giẫm trên cưa điện mở hết công suất, muốn mạng.”
“Ta hiểu rồi.” Tô Thị A Thập Lục phân tích rõ ràng: “Xem ra thể chất càng mạng thì đau đớn mà đường hầm phản hồi lại cũng sẽ càng lớn, dựa theo thực lực khác nhau của mỗi người mà phản hồi lại độ đau đớn thích hợp. Thiết kế rất nhân tính hóa.”
“Nói cách khác…” Tống Thư Hàng khiến Nho Gia Kim Cương Thân và Thánh Viên Long Lực Thần Công cùng với Cương Thủ bản biến dị tiêu tán đi.
Hắn bước ra một bước nữa, quả nhiên cơn đau đớn như bị cưa điện cắt khôi phục lại thành cảm giác của lưỡi đao sắc bén.
“Tốt hơn nhiều rồi, đối với ta mà nói thì đau đớn cỡ này không là gì cả.” Tống Thư Hàng nói một cách tự tin.
Khả năng chịu đau đớn của hắn vượt xa tưởng tượng của người khác.
Bất kể là tinh thần hay thân thể của Tống Thư Hàng đều có sức chịu đựng cực cao.
Mỗi một lần sử dụng bí pháp giám định đều sẽ chảy máu một lần + vết thương đau đớn dữ dội gấp mười lần không phải chuyện đùa.
Bị người ta dùng ‘ôm siết giết trai’, đau đớn khi xương cốt trên người bị bẻ gãy từng khúc một, đâu phải ai cũng được thể nghiệm chứ?
Trải nghiệm khi ‘tinh thần lực tăng quá nhanh, mỗi đêm đều có cảm giác như bị búa lớn, búa nhỏ nện vào đầu’ càng khiến tinh thần Tống Thư Hàng nhận được sự tôi luyện phong phú.
Cho nên, loại đau đớn khi chân giẫm trên lưỡi đao này chỉ là chuyện nhỏ như vẫy nước thôi ~
Bên trong đường hầm rất rộng, ba người hoàn toàn có thể sóng vai mà đi.
Tô Thị A Thập Lục ở bên trái Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử vô thức rút ngắn khoảng cách khi chân dài của mình sải ra, sánh bước đi bên phải Tống Thư Hàng.
“Thập Lục ~ Tống tiền bối, các ngươi nói chúng ta có thể gặp lại vị cái gì cũng có thể bán kia không?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng hỏi: “Cô muốn mua cái gì à?”
“Ừ, ta cảm thấy cái chăn trên người tiền bối cái gì cũng có thể bán rất thú vị, ta muốn mua một cái giống vậy.” Vũ Nhu Tử gật đầu nói.
Trong đầu Tống Thư Hàng không khỏi tưởng tượng bộ dạng Vũ Nhu Tử quấn chăn, chỉ lộ ra cái đầu.
“Phụt ~” Tống Thư Hàng nhịn không được mà bật cười.
Vũ Nhu Tử nhìn về phía Tống Thư Hàng với vẻ nghi hoặc: “Tống tiền bối, ngươi cười gì vậy?”
“Không có gì, có điều ta cảm thấy cái chăn kia khẳng định có thuộc tính ‘duy nhất’. Hơn nữa… nói không chừng cái chăn kia là một món pháp bảo cao cấp đấy.” Tống Thư Hàng nói một cách nghiêm túc.
Bởi vì ngoài Vũ Nhu Tử ra, Bạch tiền bối two cũng nhìn trúng cái chăn này.
Ánh mắt Bạch tiền bối two rất độc đáo.
Thứ hắn sưu tầm, không có vật nào là tầm thường cả. Giống như pháp khí tổ hợp tam thập tam thú hay diệt thần pháo các kiểu, đều là những thứ đặc sắc cả.
Nói không chừng chiếc chăn trên người đại lão cái gì cũng có thể bán kia có chức năng che giấu khí tức vô cùng mạnh mẽ, chẳng hạn như ngay cả Thiên Đạo cũng không thể cảm ứng được nó ấy?
“Ta chỉ cần một cái giống vậy là được rồi, chức năng gì đó chỉ là thứ yếu.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói: “Ta muốn mua một cái cho a cha ta. Ta cảm thấy vóc người của đại lão cái gì cũng có thể bán gần giống với a cha ta, gương mặt cũng hơi giống. A cha ta mà choàng một cái chăn giống vậy thì nhất định rất thú vị.”
Tống Thư Hàng tưỏng tượng ra cảnh tượng Linh Điệp Tôn Giả đẹp trai lại quấn cái chăn thì nhịn không được lại bật cười.
Ừm, nếu như là chăn do Vũ Nhu Tử mua thì dù đẹp hay xấu, Linh Điệp Tôn Giả nhất định cũng sẽ quấn nó trên người mỗi ngày.
“Kỳ thật ta cũng muốn mua đồ.” Hai tay Tô Thị A Thập Lục chắp sau lưng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
“Các cô vừa nói vậy làm ta cũng muốn mua vài thứ.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn còn muốn mua một chiếc điện thoại di động cho A Thập Lục… Ngoài ra, lần trước A Thập Lục đưa lại một rương váy tiên cho Phù Sinh Tiên Tử, hắn đã từng nói sẽ mua một món quà bồi thường cho A Thập Lục.
Ba người Tống Thư Hàng vừa nói vừa đi về phía chỗ sâu trong con đường thí luyện.
Trong một xó xỉnh mà ba người không nhìn thấy, đại lão cái gì cũng có thể bán quấn chăn núp trong góc tối thở dài xa xăm.
Tay phải hắn nắm chặt tay trái của mình.
“Không thể ra ngoài, không thể ra ngoài giao dịch. Tuyệt đối không thể giao dịch với Bá Tống Huyền Thánh.” Đại lão cái gì cũng có thể bán thầm nghĩ.
Thế nhưng tinh thần thương nhân của hắn lại nhịn không được, khiến hắn muốn đi ra ngoài bán đồ cho ba người Tống Thư Hàng.
Ba người đều là khách hàng chất lượng cao, thoạt nhìn thì đều muốn mua đồ cả. Đặc biệt là thiếu nữ nhỏ xinh và cô nương chân dài kia, có vẻ đều là loại khách hàng rất hào phóng.
Khiến khách hàng có được thứ mình muốn chính là hạnh phúc lớn nhất của đại lão cái gì cũng có thể bán. Ý nghĩa tồn tại của hắn chính là để giao dịch đấy.
Nhưng tiếp xúc với Bá Tống Huyền Thánh thì hắn sẽ gặp xui xẻo.
“Kiên trì, ta cần phải kiên trì, kiên trì chính là thắng lợi.” Đại lão cái gì cũng có thể bán nhẹ giọng nói.
Bí quyết để hoàn thành giao dịch có ba điều.
1 là kiên trì.
2 là không biết xấu hổ.
3 là kiên trì không biết xấu hổ.
Đây là bí quyết thành công trên con đường làm ăn.
Hắn chỉ cần kiên trì đi đến giao lộ kế tiếp của con đường thí luyện.
Sau đoạn đầu tiên [con đường bụi gai], đoạn đường kế tiếp là [con đường làm mất phương hướng]. Ở giao lộ kế tiếp, ba người Tống Thư Hàng nhất định sẽ tách ra.
Đến lúc đó, hắn có thể lặng lẽ hoàn thành giao dịch với thiếu nữ nhỏ xinh và cô nương chân dài. Còn Bá Tống Huyền Thánh ấy à, khà khà khà, giao dịch với hắn ư? Không có cửa đâu.
Bá Tống Huyền Thánh đã bị hắn kéo vào sổ đen rồi!


Ba người Tống Thư Hàng đi về phía trước một cách vững vàng, trên con đường bụi gai, bọn họ nhìn thấy một kẻ thất bại.
Đó là một con rết tinh dài năm mét, nhưng trông nó không đáng sợ chút nào, trông lại giống hình vẽ chibi nữa chứ.
“Không ngờ ông đây lại thất bại ở chỗ này, mới chỉ đoạn đường đầu tiên mà ta đã thất bại rồi.” Rết tinh thở dài xa xăm: “Quả nhiên giống như ba đã nói, nếu bộ tộc chúng ta chưa ngũ phẩm hóa hình thì việc đi đến con đường thí luyện chỉ là tự chuốc khổ vào thân. Cái bí cảnh này quá phản nhân loại, không đúng, là quá phản con rết rồi!”
Tống Thư Hàng im lặng nhìn con rết tinh này, thất bại của con rết tinh này là điều dễ hiểu.
Nó đang ở cảnh giới tứ phẩm, nhưng bởi vì là loài giáp xác nên thể chất của nó mạnh hơn các yêu tu cùng cảnh giới một bậc. Cái này cũng thôi đi, nó còn là loại biến dị, Tống Thư Hàng đếm sơ qua, nó có tổng cộng năm trăm cái chân.
Đau đớn trên con đường bụi gai chỉ có tác dụng trên ‘chân’.
Đau đớn mà tu sĩ nhân loại phải chịu là đôi chân, hổ yêu tối đa cũng chỉ phải chịu đau trên bốn chân, thậm chí hổ yêu còn có thể dựng thẳng người mà đi.
Mà con rết tinh này lại phải chịu đựng cơn đau từ năm trăm cái chân, quả thực… là chân khống chế phúc lợi!
Nó có thể bò đến đây đã là ý chí kiên định lắm rồi.
Đối với chủng tộc khác, chỉ cần cắn răng nhịn một chút là có thể đi qua con đường bụi gai này. Lúc đi còn có thể cọ xát tôi luyện ý chí, nhưng đối với con rết tinh này thì mỗi một tấc di chuyển đều là đang liều mạng.
Tống Thư Hàng ôm quyền với con rết tinh phong cách chibi này, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Trong đường hầm này, thời gian đã mất đi ý nghĩa.
Đường hầm cứ như không có phần cuối, đi qua hết khúc cua này lại tới khúc cua khác nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
“Chúng ta còn chưa đến nơi ư?” Vũ Nhu Tử khẽ nhíu mày, tính cách của cô tương đối hiếu động nên bắt đầu thấy chán.
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Tĩnh tâm lại nào, đây cũng là một loại thí luyện. Là một phần của tôi luyện đạo tâm đấy.”
Cuộc đời mấy trăm năm tịch mịch của cọng hành đã giúp Tống Thư Hàng có thể chịu đựng được sự buồn tẻ này.
Huống chi lần này hắn không phải một mình, còn có Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử làm bạn.
“Ừm, con đường này giúp đạo tâm tăng lên rất rõ rệt. Hơn nữa nó còn có thể tăng thể chất lên một chút.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Cũng không biết con đường thí luyện này nằm ở thế giới nào trong chư thiên vạn giới nhỉ?
Lúc còn ở Thiên Hà Tô Thị, cô chưa từng nghe đến bí cảnh nào như vậy cả.
“Lúc ta đi trên con đường này thì đột nhiên nhớ đến một câu chuyện mà trước đây ta từng xem qua.” Tống Thư Hàng cười gian nói.
Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng lên: “Tống tiền bối, kể cho bọn ta nghe với. Thật chán.”
“Câu chuyện này có tên là ‘Nhật ký của cao tăng khổ hạnh’.” Tống Thư Hàng cười xấu xa nói.
Đây chính là một câu chuyện với cái kết rất dở người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận