Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1586: Tống Thư Hàng Lại Phát Hiện Điểm Đáng Nghi

Chương 1586: Tống Thư Hàng Lại Phát Hiện Điểm Đáng Nghi
Tống Thư Hàng nhớ lại câu chuyện mà bản thân đã trải qua trong thực tại ảo của Bạch tiền bối.
Trong câu chuyện đó, ngày nào thiếu niên áo xanh dắt bạch mã cũng đến tìm tiểu Bạch thần bí luyện công, hướng dẫn tiểu Bạch tu luyện, dường như thú vui trong cuộc sống của hắn chính là tiểu Bạch.
Mà tiểu Bạch thì rất đáng thương, lần nào tu luyện cũng bị đối phương cưỡng ép mang đi tu luyện.
Cuối cùng...
Vào một ngày nào đó, rốt cuộc thiếu niên áo xanh dắt bạch mã không nhịn được nữa, nói ra câu thoại đáng sợ xuất phát từ nội tâm kia ‘Tiểu Bạch, chờ tóc ngươi dài đến eo’.
Ngoài ra Tống Thư Hàng phát hiện, vị thiếu niên áo xanh dắt bạch mã trong ảo ảnh chân thật của Bạch tiền bối có hai phần tương tự với Bạch tiền bối bây giờ.
Chính vì một điểm này nên đến giờ Tống Thư Hàng vẫn không thể xác định được, ở trong ảo ảnh chân thật, rốt cuộc tiểu Bạch là Bạch tiền bối hay thiếu niên áo xanh dắt bạch mã mới là Bạch tiền bối?
Tống Thư Hàng rất tò mò về chuyện này nhưng lại không thể hỏi thẳng Bạch tiền bối được.
Mỗi lần hắn nhắc tới chuyện này trước mặt Bạch tiền bối đều bị Bạch tiền bối cho bay với đủ mọi tư thế. Mà cũng có thể là do cách mở đầu của hắn không đúng, mỗi lần đều lấy câu ‘tiểu Bạch, đợi tóc ngươi dài đến eo’ làm lời dẫn để nhắc tới chuyện này.
Tống Thư Hàng cảm thấy ở một mức độ nào đó, Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two có phong cách giống nhau, hắn là cùng chung một gốc mới đúng.
Mà giờ một người cho rằng mình là tiểu Bạch, một người lại cho rằng mình là thiếu niên áo xanh dắt bạch mã, thế này thì còn thắc mắc gì nữa? Đương nhiên là bị tâm thần phân liệt rồi!
Nhưng lần này Tống Thư Hàng ngậm chặt miệng.
Nhanh mồm nhanh miệng là một tật xấu, phải sửa.
Có một số việc chỉ nghĩ trong đầu là được rồi, không cần nói ra.
Nói ra sẽ tiêu đời ngay.
Có thể nhịn chứng tỏ bản thân có tiến bộ, còn chữa được.
Tống *cảm giác bản thân còn cứu được, đỡ ta đứng dậy ta còn thuốc chữa* Thư Hàng.
...
Lúc này Bạch tiền bối two đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên không trung:
“Chờ ta một chút, ở trên kia có một tên cứ nghĩ lung tung, trong lòng nói nhảm không ngừng, để ta cho hắn bay trước đã.”
“???”
Tống Thư Hàng chỉ vào mình:
“Bạch tiền bối, ngài đang nói ta à?”
“Muốn bay kiểu nào đây?”
Bạch tiền bối two hỏi.
Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt.
Đọc tâm thuật chẳng thương hắn gì cả.
Ta chỉ nghĩ trong đầu, cũng đã cố nén không nói ra, vậy mà vẫn bị Bạch tiền bối two đọc suy nghĩ.
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối, để ta tự bay được không?”
“Cho ngươi mười giây, chọn một tư thế bay.”
Bạch tiền bối two bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Xem ra không thể tránh khỏi vận mệnh bị bay rồi.
Dù gì hắn cũng phải bay, vậy trước khi bay, ít nhất phải kiếm đủ vốn.
“Bạch tiền bối, ta cho rằng sự thật chỉ có một! Tâm thần phân liệt, chắc chắn là tâm thần phân liệt! Chính vì vậy nên các ngài mới vừa là thiếu niên áo xanh dắt bạch mã lại vừa là tiểu Bạch, thật ra cả hai đều là các ngài.”
Tống Thư Hàng giơ ngón cái lên:
“Ta nói xong rồi... Ta lựa chọn kiểu bay xoắn ốc. Nếu được, ngài có thể cho tốc độ bay chậm một chút được không?”
Tà ma chuột hamster nhìn hắn với ánh mắt kính nể.
Tống Thư Hàng quả nhiên khác người.
Từ khi có ký ức đến nay, nó chưa từng thấy có ai dám đùa giỡn chủ nhân như vậy!
Thân là chúa tể Cửu U, Bạch tiền bối two chỉ đứng im một chỗ cũng đã khiến người ta cảm nhận được đủ loại áp bách ‘núi thây biển máu, thế giới hủy diệt, địa ngục trần gian’.
Kể cả sủng vật yêu thích của Bạch tiền bối two cũng sẽ cảm nhận được loại áp bách tương tự khi đối mặt với ngài ấy.
Vậy nên dù là sủng vật được yêu mến cũng không dám đùa giỡn quá đáng.
Cho dù biết Bạch tiền bối two sẽ không tức giận nhưng chúng nó cũng không dám.
Tà ma chuột hamster rất muốn biết, rốt cuộc Tống Thư Hàng làm thế nào mà vẫn có thể đùa giỡn trắng trợn như vậy dưới uy áp kinh khủng của chủ nhân? Rốt cuộc thần kinh của hắn thô đến mức nào vậy?
“Ừ, nói xong rồi thì tốt, nói xong rồi thì không bay nữa.”
Bạch tiền bối two mỉm cười:
“Nghĩ kiểu chết đi, muốn chết kiểu nào?”
Tống Thư Hàng:
“!!!”
“Cho ngươi mười giây, hãy nghĩ ra một kiểu chết.”
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
“Sướng... sướng đến chết?”
Bạch tiền bối two:
“...”
Ngay lúc này đây, hắn thật sự rất muốn giết chết Tống Thư Hàng, là kiểu giết chết triệt để, không cho cơ hội sống lại nữa ấy.
Thấy sắc mặt của Bạch tiền bối two đại biến, Tống Thư Hàng biết mình phải tự cứu mình, nếu không Trùng Sinh đan mới vừa ăn vào phải ra sân thôi.
“Khoan đã Bạch tiền bối, ta xin lập công chuộc tội.”
Tống Thư Hàng đột nhiên nảy ra một ý:
“Người ta thường nói người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc mơ hồ. Bạch tiền bối các ngài tiếp tục trò chuyện, ta ở bên cạnh dự thính, không chừng người ngoại cuộc như ta có thể phát hiện một số chi tiết mà chính các ngài cũng không chú ý đến thì sao.”
“Ví dụ như?”
Bạch tiền bối two nheo mắt hỏi.
Tống Thư Hàng nghiêm túc đáp:
“Ví dụ như sau khi đối chiếu nội dung trò chuyện của hai vị Bạch tiền bối, trong lòng ta có một thắc mắc, thiếu niên áo xanh dắt bạch mã tên gì?”
Trong ảo ảnh chân thật của Bạch tiền bối, thiếu niên áo xanh dắt bạch mã xuất hiện rất nhiều lần nhưng tên của hắn lại không xuất hiện.
Mà hắn để ý thấy, mặc dù Bạch tiền bối two tự nhận mình là thiếu niên áo xanh dắt bạch mã nhưng từ đầu tới cuối lại chưa từng nhắc đến tên gọi của thiếu niên áo xanh.
“Tên ư?”
Bạch tiền bối cau mày, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Bạch tiền bối two nói:
“Tên không còn nữa, ta bỏ tên cũ của mình rồi... Bắt đầu từ ngày đó, ta chính là Bạch, thế nên không có tên cũ.”
Tống Thư Hàng sửng sốt, sao nghe giống chuyện thành viên thiên tài của Thiên Hà Tô thị bỏ đi tên thật lấy đạo hiệu con số vậy kìa?
“Không, có tên chứ.”
Bạch tiền bối nói:
“Cũng là Bạch, cũng tên Bạch giống ta. Thế nên trong trí nhớ, ta vẫn luôn bị gọi là tiểu Bạch.”
Lúc Tống Thư Hàng nghe được hai chữ tiểu Bạch, trong lòng lại rục rịch, câu thoại kia tự động hiện ra như phản xạ có điều kiện.
May là lần này hắn ép bản thân dừng cường trước vực.
Tống *ta còn trẻ không muốn chết* Thư Hàng.
Nhờ vào sức mạnh ý chí mạnh mẽ, hắn cưỡng ép xóa đi ý niệm hiện ra trong đầu.
Nói thế nào cũng là tu sĩ, có một số việc chỉ cần dùng ý chí sắt thép khắc chế một chút, không phóng túng tư duy bản thân thì vẫn có thể làm được.
Nhưng hai người đều là Bạch, quả nhiên bị tâm thần...
Khắc chế, khắc chế!
“Vậy thì lại xuất hiện vấn đề.”
Tống Thư Hàng sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói tiếp:
“Bạch tiền bối Cửu U, nếu ngài là thiếu niên áo xanh dắt bạch mã, vậy tại sao ngài lại bỏ tên cũ để lấy tên Bạch?”
Phải chăng trong này đã xảy ra chuyện gì đó?
Bạch tiền bối two nhìn một vị Bạch khác đáp:
“Trong trí nhớ của ta, vào một ngày nào đó tiểu Bạch bắt đầu biến mất.”
“Bắt đầu biến mất? Bị người sát hại ư?”
Tống Thư Hàng hỏi:
“Bạch tiền bối lúc còn nhỏ đáng yêu như vậy, mị lực vô song, ai lại nỡ ra tay hại ngài ấy chứ?”
Bạch tiền bối im lặng nhìn Tống Thư Hàng, sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ rồi đánh dấu lên đó.
“Không, không phải bị người sát hại. Đến phút cuối ta mới phát hiện ra... tiểu Bạch không phải nhân loại. Thật ra hắn là thể đặc thù do vùng sa mạc kia ngưng tụ ra, là một tồn tại tương tự như khí linh. Sau đó có một ngày vùng sa mạc kia xảy ra biến hóa, do sa mạc biến hóa rất lớn nên một tồn tại lệ thuộc vào sa mạc như tiểu Bạch không thể duy trì bản thân được nữa, sự tồn tại của hắn bắt đầu tan vỡ.”
Bạch tiền bối two chậm rãi nói:
“Thế nên ta quyết định luyện hóa vùng sa mạc kia, từ ngày đó trở đi, ta chính là Bạch.”
“Bạch tiền bối là sa mạc?”
Tống Thư Hàng sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó hắn lại xoa cằm.
Trong thế giới mà ngân phiếu và tảng đá đều có thể tu luyện thành hình thế này, chuyện sa mạc ngưng tụ ra hình người cũng không có gì phải ngạc nhiên!
Vừa suy nghĩ, Tống Thư Hàng lại vừa nhìn về phía Bạch tiền bối:
“Vậy Bạch tiền bối, trong đầu ngài có ký ức giống vậy không? Ví dụ như ngài có ký ức mình đã từng biến mất một lần hoặc là bị luyện hóa một lần không?”
“Quả nhiên vấn đề nằm ở chỗ này. Thật ra ta cũng có ký ức liên quan đến chuyện này nhưng lại khác với ký ức của Bạch two đạo hữu.”
Bạch tiền bối bình tĩnh trả lời.
Bạch tiền bối two xoay đầu lại, trừng mắt nhìn Tống Thư Hàng đầy tức giận.
Tống Thư Hàng:
“???”
Lần này ta không có nói nhảm trong lòng nha, tại sao Bạch tiền bối two lại tức giận chứ?
Chỉ có thể nói không hổ là chúa tể Cửu U, ngay cả tính cách cũng biến ảo khó lường... Khoan đã, dừng lại, dừng lại, ta còn cứu được.
“Trong ký ức của ta quả thật có một quãng thời gian ta vẫn luôn sống trong sa mạc, sau đó gặp được ‘đại Bạch’ mặc áo xanh dắt bạch mã, rồi tiếp xúc và làm quen với hắn. Nếu ký ức của ta không sai, đúng là hắn hướng dẫn ta tu luyện, tiếp xúc với thế giới tu chân.”
Bạch tiền bối chậm rãi kể lại.
Đoạn này không có gì khác thường.
“Sau đó có một ngày... đại Bạch chết.”
Bạch tiền bối kể tiếp.
Bạch tiền bối two:
“!!!”
“Sao lại chết?”
Tống Thư Hàng hỏi, lần này hắn không suy nghĩ lung tung nữa.
“Là thiên kiếp, hắn độ kiếp thất bại. Lúc hắn độ kiếp thì ta đang bế quan. Mà chờ đến khi ta lo lắng không yên phá quan đi ra, hắn đã bị kiếp hỏa thiêu đốt, chỉ còn lại một hơi thở. Lúc đó ngay cả thời gian tìm kiếm bảo vật chữa trị thương tổn do thiên kiếp gây ra ta cũng không có.”
Bạch tiền bối tiếp tục kể.
“Sau đó thì sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Trước khi chết, đại Bạch hy vọng ta có thể chăm sóc người nhà thay hắn. Hắn là đệ tử của một gia tộc tu chân, có thiên phú tu luyện cực cao, song hắn lại có một đệ đệ không có tư chất tu luyện. Hắn hy vọng ta có thể chăm sóc đệ đệ thay hắn, giúp đệ đệ của hắn bình an sống hết một đời.”
Bạch tiền bối tiếp tục câu chuyện.
“Sau đó... ta đã sử dụng một năng lực thiên phú, cụ thể là thiên phú gì thì ta không nhớ rõ. Ta biến thành dáng vẻ của đại Bạch, lấy thân phận của hắn trở lại gia tộc kia, dùng thân phận của hắn sống hơn bảy mươi năm, giúp đệ đệ của hắn sống bình an đến khi qua đời. Sau đó ta rời khỏi gia tộc của đại Bạch, bắt đầu ra ngoài mạo hiểm một mình.”
Bạch tiền bối chậm rãi kể.
“Còn sa mạc kia thì sao? Luyện hóa rồi ư?”
Tống Thư Hàng hỏi, hình như sa mạc là một nhân tố rất quan trọng.
“Lúc ta sử dụng thiên phú đặc biệt kia, cái giá phải trả là thôn phệ hơn phân nửa sa mạc.”
Bạch tiền bối cố gắng nhớ lại.
Hai vị Bạch tiền bối với hai ký ức khác nhau.
Hơn nữa, dù là vị Bạch nào cũng đều chết trong ký ức của đối phương.
“Nói vậy nhân vật không chết duy nhất... chính là bạch mã!”
Tống Thư Hàng phát hiện điểm đáng nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận