Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1161: Ngươi Là Độc Nhất Vô Nhị

Chương 1161: Ngươi Là Độc Nhất Vô Nhị
Bắc Phương Đại Đế là tồn tại từ thời Thiên Đình thời viễn cổ, nên đương nhiên hiểu rõ những chuyện về Thú Thần bộ của Thiên Đình viễn cổ rồi. Đặc biệt là quan hệ giữa Bắc Phương Đại Đế và Tống đầu gỗ lại rất tốt nữa.
Tống Thư Hàng nghe vậy, bèn cười nói:
“Thì ra là vậy, chẳng trách ta luôn có cảm giác hình dạng của Cật Qua Thánh Quân khá là giống với hình dạng hư đan của ta.”
“Hình dạng của ta giống hư đan của ngươi ư? Bá Tống đạo hữu, ý của ngươi là ta béo núc ních như quả bóng chứ gì?”
Cật Qua Thánh Quân bất mãn.
Hư đan này chính là hình thức ban đầu của kim đan, hư đan của tất cả mọi người đều là hình tròn hư ảo. Vậy nên Bá Tống đạo hữu đang có ý châm chọc hắn béo sao?
Tuy hắn là loài cá voi, thể tích hắn đúng là lớn thật. . . Nhưng chỉ là hơi đầy đặn một chút thôi, tuyệt đối không béo chút nào!
Điều đáng nói ở đây là, lúc Tống Thư Hàng nhắc đến “Hư đan”, Cật Qua Thánh Quân lại không hề suy nghĩ cảnh giới của hắn theo hướng “Cảnh giới bây giờ là tứ phẩm”, mà lại cho rằng Tống Thư Hàng đang nói về “Cảnh giới tứ phẩm năm đó”. Dù sao thì Cật Qua Thánh Quân cũng đã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, đinh ninh rằng Tống Thư Hàng có cảnh giới “bát phẩm”.
“Cật Qua đạo hữu hiểu lầm rồi, ta không hề có ý trêu chọc ngươi đâu. Đơn giản là vì ta tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, nên hư đan của ta khác với những tu sĩ bình thường, hư đan của ta có hình dạng của một con cá voi kỳ lạ.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“Hở?”
Khuôn mặt cá voi của Cật Qua Thánh Quân lộ vẻ kinh ngạc, cũng thật khó cho hắn khi có thể làm ra biểu tình phong phú như vậy bằng khuôn mặt cá voi đó:
“Nói tiếng người giùm ta đi, ngươi đừng tưởng ta ít học mà lòe ta nhé, nhìn ta vậy thôi nhưng lại là tồn tại có vài học vị tiến sĩ đấy.”
Cho nên ngươi đừng có mà lừa ta! Ta sống lâu như vậy, chưa từng nghe nói chuyện ai có hư đan hình cá voi cả—— Đây là ý nghĩa trong câu nói của Cật Qua Thánh Quân.
Tô Thị A Thập Lục mở to hai mắt, cô cũng chưa từng nghe chuyện ai có hư đan hình cá voi cả.
Tước yêu Tiểu Thải không có hứng thú với đề tài này, cô là Yêu tu, trước khi ngưng tụ ra nội đan thì con đường tu luyện của cô hoàn toàn khác với con người.
Thi và Thông Nương thì là đám quần chúng ngu ngơ ăn dưa bở. . .
Cuối cùng, Bắc Phương Đại Đế cũng tò mò đánh giá Tống Thư Hàng, hắn sờ sờ cằm nói:
“Tống tiểu hữu, theo cô biết thì hư đan mà đám đại sư Thú Thần Bộ ngưng tụ ra cũng không có gì khác biệt so với tu sĩ thông thường. Cái hư đan hình cá voi mà ngươi nói cũng là lần đầu tiên cô nghe nói đấy.”
“Ơ?”
Lần này đến phiên Tống Thư Hàng đần thối mặt ra.
Tu sĩ tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công thì hư đan cũng sẽ không sinh ra biến dị ư?
Vậy hư đan của hắn là sao đây?
Chẳng lẽ là vì Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà Bạch tiền bối cải tiến qua tương đối đặc thù sao?
Hay là vì lúc hắn độ thiên kiếp lên tứ phẩm, đã trực tiếp trải qua “Nhân tiền hiển thánh” và “Huyền Thánh giảng pháp” ngưng tụ thánh ấn, nên mới làm cho hư đan của hắn sinh ra biến dị?
Hoặc là do cả hai nên mới dẫn đến chuyện hư đan của hắn biến dị?
Cho dù thế nào đi nữa, lúc này Tống Thư Hàng hiểu được, hư đan của mình quả thật không giống người thường.
“Cô cứ luôn cảm thấy ngươi là một người thú vị, quả nhiên ngươi rất đặc biệt.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng có quan hệ với @#%× Tiên Tử, linh quỷ của hắn là con gái của Trình Lâm và một người đàn ông trâu bò họ Diệp nào đó ——đến bây giờ Bắc Phương Đại Đế còn cho rằng Diệp Tư kết quả của một người đàn ông họ Diệp trâu bò nào đó sau khi “xình xịch” Trình Lâm.
Hai người hảo hữu này. . . Không hẹn mà có duyên cùng Tống tiểu hữu, chỉ có thể nói không hổ là @#%× và Trình Lâm.
Mà bây giờ, hắn kiểm tra sơ tình trạng của Tống Thư Hàng—— quả nhiên, trong đan điền bản mệnh của Tống tiểu hữu có một quả hư đan cá voi mập, nằm lười chẩy thây trong đan điền, không hề nhúc nhích.
Con cá voi mập như quả bóng kia, chính là ngọn nguồn huyết mạch thần thú trên người Cật Qua Thánh Quân, là nguyên hình của thần thú được xưng là là “Thần Kình” hoặc là “Kình Thần”.
Hư đan vậy mà lại hóa thành thần thú, từ xưa đến nay Bắc Phương Đại Đế cũng chưa từng thấy qua chuyện thế này bao giờ.
“Không biết lúc thăng cấp lên ngũ phẩm, cuối cùng loại hư đan này sẽ ngưng tụ ra kim đan gì đây? Sẽ trực tiếp ngưng tụ ra bảy long văn? Tám long văn? Thậm chí là sẽ trực tiếp ngưng tụ ra kim đan chín long văn chí tôn? Hay là sẽ trực tiếp ngưng tụ ra một kim đan hình cá voi đây?”
Bắc Phương Đại Đế phát hiện bây giờ mình rất tò mò.
Tiếc thay, Tống tiểu hữu vừa mới vượt qua thiên kiếp tứ phẩm, khoảng cách đến thiên kiếp ngũ phẩm vẫn còn khá lâu.
“Nhưng cô chắc chắc có thể giúp hắn đặt ra căn cơ vững chắc hơn, làm cho hắn thăng cấp lên ngũ phẩm thuận lợi hơn một chút, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.”
Bắc Phương Đại Đế thầm nghĩ.
Thân là Trường Sinh Giả, Đại Đế hiếm khi gặp được thứ có thể làm cho mình cảm thấy hứng thú.
Do đó, Đại Đế bèn sửa lại đại trận đang khắc họa. Vị trí mắt trận vốn dành cho Tống Thư Hàng tiểu hữu trở nên phức tạp hơn một chút.
Như thế, đến lúc Cật Qua Thánh Quân tiến hành nghi thức “Từ bỏ nhục thân” thì chỗ tốt mà Tống tiểu hữu có thể nhận được sẽ lớn hơn một chút.
. . .
. . .
Nửa giờ sau.
“Xong rồi!”
Bắc Phương Đại Đế phủi tay nói.
Với thực lực của Bắc Phương Đại Đế, trận pháp bình thường thì hắn có thể hoàn thành chỉ bằng một ý nghĩ
Thế nhưng trận pháp “Từ bỏ nhục thân” này khá đặc biệt, cộng thêm lúc đang khắc họa thì Đại Đế lại sửa thêm một vài chi tiết trong trận pháp, vì vậy Đại Đế phải chính tay khắc ra toàn bộ đại trận.
Lúc này, có một đại trận rộng chừng 10km xuất hiện dưới chân mọi người.
Toàn bộ đại trận bị Bắc Phương Đại Đế dùng thần thông che giấu, sẽ không để lộ khí tức, cũng không bị người bình thường phát hiện.
Cật Qua Thánh Quân, ngươi đến chính giữa trận pháp. . . Chờ đến lúc ngươi hoàn thành nghi thức “Từ bỏ nhục thân” xong thì cô sẽ tiếp quản cơ thể của ngươi trước rồi chắt lọc tinh huyết.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
“Không thành vấn đề.”
Cật Qua Thánh Quân nói:
“Có điều, tiền bối này, vụ chắt lọc tinh huyết có thể tiến hành khi ta rời đi không? Dù sao thì đây cũng là cơ thể của ta.”
Nhìn cơ thể của mình bị người khác cắt ra chắt lọc tinh huyết, ngẫm chút thôi đã muốn đứng tim rồi.
“Yên tâm đi, sẽ không để cho ngươi thấy đâu.”
Bắc Phương Đại Đế đáp.
Kiểu điều kiện nho nhỏ lại hợp lý thế này thì Đại Đế sẽ không từ chối, hắn là một Trường Sinh Giả dễ tính, ít nhất mỗi khi ở cùng một chỗ với hảo hữu thì hắn luôn rất chi là thấu tình đạt lý.
“Tiếp đó, tiểu cô nương này, cô đứng ở mắt trận phía Nam.”
Bắc Phương Đại Đế vừa dứt lời, cánh tay nhấc lên, Tô Thị A Thập Lục bị nâng lên rồi đưa đến mắt trận phía Nam.
Nhưng lúc đưa đến một nửa, Bắc Phương Đại Đế đột nhiên dừng lại:
“Ủa?”
“Hả?”
Tô Thị A Thập Lục cũng nghi hoặc nhìn về phía Đại Đế.
“Ủa Ủa Ủa Ủa Ủa?”
Bắc Phương Đại Đế liên tục kêu lên đầy kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì à, tiền bối?”
Tống Thư Hàng vội hỏi, không phải là Tô Thị A Thập Lục có vấn đề gì đấy chứ?
“Đúng là nằm ngoài dự kiến của cô, ha ha ha ha.”
Bắc Phương Đại Đế đột nhiên cười lớn, sau đó hắn nháy mắt với Tống Thư Hàng:
“Cô đúng là xem thường ngươi rồi, Tống tiểu hữu ạ.”
“Hở?”
Tống Thư Hàng ngu người, “lan quyên” gì đến ta chứ?
“Không nói cái này nữa, với thân phận của tiểu cô nương ngươi, mắt trận phía Nam này lại không thích hợp lắm. Đổi chỗ khác vậy, ngươi đến chỗ mắt trận phía Đông đi, chỗ đó có thể làm cho thực lực của ngươi tăng nhiều hơn, như thế ổn thỏa hơn.”
Bắc Phương Đại Đế dứt lời thì chỉ một ngón tay ra.
Một luồng sức mạnh dịu dàng nâng Tô Thị A Thập Lục lên, thả cô xuống mắt trận phía Đông.
Trong lòng Tô Thị A Thập Lục lấy làm cảm kích:
“Cảm ơn Đại Đế.”
“Không cần khách sáo, tiện tay mà thôi.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Sau khi sắp xếp cho Tô Thị A Thập Lục xong, Đại Đế lại nhìn về phía mấy vị tiểu đạo hữu khác bên người Tống Thư Hàng. Hắn muốn xem thử mấy vị tiểu đạo hữu này cũng có chỗ kỳ diệu nào hay không.
“Một con tước yêu, ừm, nhìn ngang nhìn dọc thì cũng không có chỗ gì đặc biệt cả.”
Bắc Phương Đại Đế thầm nghĩ trong lòng.
Hơn nữa, tư chất của con tước yêu này cũng rất bình thường.
“Tiểu tước yêu, ngươi có quan hệ gì với Tống tiểu hữu thế?”
Bắc Phương Đại Đế lên tiếng hỏi.
“Thưa đại đế, ta là đệ tử của sư phụ, đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao!”
Tiểu Thải lớn tiếng trả lời.
“Ồ ồ, thì ra là đệ tử của tiểu hữu à. Không tệ. . . Kim Cương Quân Tử Đao, không biết cô đã nghe đạo hiệu này ở đâu rồi ấy nhỉ?”
Bắc Phương Đại Đế sờ sờ cằm suy tư hồi lâu.
Chỉ có điều nghĩ cả buổi mà hắn vẫn không thể nhớ ra mình đã nghe qua ở đâu.
Dù sao thì cái đạo hiệu này cũng khá quen tai, con tiểu tước yêu này cũng thú vị lắm.
“Vậy thì phía Nam đi, phía Nam thuộc về Chu Tước, tuy rằng ngươi là tước yêu, nhưng dù sao cũng có chữ “Tước”.”
Bắc Phương Đại Đế nói. Tiếp đó hắn vung tay lên, Tiểu Thải bị đưa đến mắt trận phía Nam.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía bé thi.
Một cô bé nhân loại rất là đáng yêu, thiên phú coi như không tệ, tuổi còn nhỏ là đã cảnh giới nhị phẩm, căn cơ cũng vô cùng vững chắc.
“Tiểu cô nương này cũng là đệ tử của ngươi sao?”
Bắc Phương Đại Đế lên tiếng hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu, nói:
“Thi là hậu bối của Lệ Chi Tiên Tử - Một vị tiền bối của ta, cứ coi như là sư muội của ta đi.”
“Sư muội, quả nhiên không có chỗ đặc biệt gì cả nhỉ.”
Bắc Phương Đại Đế sờ sờ cằm, thế nhưng lúc nghe đến chữ “Lệ Chi Tiên Tử”, đột nhiên có thứ gì đó lóe lên trong đầu hắn.
Đây là một loại cảm giác thuộc về Trường Sinh Giả, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên “Lệ Chi Tiên Tử”, nhưng lại có cảm giác cái tên này có liên hệ với hắn.
“Lệ Chi Tiên Tử là ai?”
Bắc Phương Đại Đế nhìn qua Tống Thư Hàng, lên tiếng hỏi.
“Là một vị tiền bối xinh đẹp trong nhóm bọn ta.”
Tống Thư Hàng trả lời, hắn cũng không thể dùng một câu khái quát để giới thiệu Lệ Chi Tiên Tử.
“Cô có cảm giác, giữa Lệ Chi Tiên Tử và cô có nhân quả với nhau.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
“Không thể nào. . . Lệ Chi Tiên Tử chưa từng gặp ngài mà.”
Tống Thư Hàng nói ra, nhưng lúc nói được một nửa, đột nhiên trong lòng hắn chợt hiểu ra.
Lệ Chi Tiên Tử còn có một thân phận rất thú vị. . . cô là song sinh với Trình Lâm. Trường sinh chi đạo của Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm chính là thai nghén tân sinh.
Có một lần, lúc Dao Trì Nữ Đế đang “Thai nghén tân sinh”, lại sinh ra thêm một bé gái, người đó chính là Lệ Chi Tiên Tử.
Lệ Chi Tiên Tử là “Hàng tặng kèm”, mua một tặng một.
“Nghĩ ra cái gì rồi sao?”
Bắc Phương Đại Đế lên tiếng hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu, tiếp đó đổi dùng phương thức truyền âm nhập mật để nói với Đại Đế—— bởi vì dính đến chuyện riêng của Lệ Chi Tiên Tử, nên đừng nên nói công khai thì hơn.
“Lệ Chi Tiên Tử là em gái song sinh của Trình Lâm Nữ Đế.”
Tống Thư Hàng truyền âm như thế cho Bắc Phương Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận