Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 970: Chẳng Phải Cứ Ra Ngoài Là Nhặt Được Cả Đống Tiền À?

Chương 970: Chẳng Phải Cứ Ra Ngoài Là Nhặt Được Cả Đống Tiền À?
“Hệ thống Thánh Học, sinh viên nào cũng đáng được giúp đỡ.”
Tống Thư Hàng đáp.
Thực tế thì mấy tháng trước Tống Thư Hàng còn hi vọng mình có khả năng tự động học tập kìa. Treo máy mà vẫn học được, hỏi ngươi có sợ không?
Nếu có cái hệ thống ấy thật thì sợ gì thi trung học, thi đại học, thi cuối kì, thi tiếng nước ngoài cấp 6 7 8 9, thi ứng dụng tin học trung cấp cao cấp… nữa, tất cả đều dễ như trở bàn tay!
Nghĩ thôi cũng thấy đã rồi.
Sáng kiến này tuyệt vời đến thế, Bạch tiền bối nhớ cân nhắc xem nha!
Bạch tiền bối nghiêm túc suy xét trong chốc lát:
“Hệ thống Thánh Học à… ta cảm thấy làm cái hệ thống này không khó lắm đâu. Giai đoạn đầu chỉ cần thành lập kho dữ liệu, sau đó bố trí hệ thống nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng là pháp thuật gia tăng trí nhớ tức thời, pháp thuật tập trung tinh thần lực, hoặc là pháp thuật giúp đầu óc sáng sủa ra chẳng hạn. Những pháp thuật đó đều giúp tăng cao hiệu quả học tập đó.”
“Phần thưởng ở giai đoạn sau có thể là tăng cường trí nhớ vĩnh cửu hoặc đan dịch tăng tinh thần lực, biến một người bình thường thành Thánh Học chẳng khó khăn gì. Bao giờ kho số liệu được thành lập xong, cho ta hai ngày là ta có thể tạo ra hình thái ban đầu của hệ thống này rồi. Độ khó của việc thành lập hệ thống cùng lắm cũng chỉ là 1 sao, ghi nhớ vào trước đã.”
Nói xong, Bạch tiền bối lấy một cuốn sổ nhỏ ra ghi: 1. Hệ thống Thánh Học.
Theo Bạch tiền bối nói thì hệ thống Thánh Học mà các sinh viên ước mơ tha thiết chỉ ở mức độ khó 1 sao. Nếu lúc mình đang học trung học mà gặp Bạch tiền bối thì tốt biết bao nhiêu? Trong lòng Tống Thư Hàng gào thét.
“Còn đề cử nào khác không?”
Bạch Tôn Giả lại hỏi.
Xem ra độ khó 1 sao không làm cho Bạch Tôn Giả hài lòng được rồi.
“Bạch tiền bối để ta nghĩ chút… À đúng rồi, người thường lúc còn đi học cần hệ thống Thánh Học, lúc ra trường rồi lại cần hệ thống kiếm tiền cơ. Con người sống trên đời không rời khỏi đồng tiền. Tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì không được. Cho nên, hệ thống Tụ Bảo Bồn kiếm tiền chắc là cũng sẽ được nhiều người ưa thích lắm.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi nói.
“Hệ thống kiếm tiền à? Sao phải cần cái hệ thống đó?”
Bạch tiền bối chẳng hiểu ra làm sao:
“Thiếu tiền thì đi ra ngoài một chuyến là nhặt được cả đống mà. Nếu nhặt không đủ thì tìm đại đỉnh núi nào đào ra cũng được cả đống đồ đáng giá, đổi được thành rất nhiều tiền luôn.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bây giờ hắn bắt đầu hoài nghi không biết mình và Bạch Tôn Giả có đang sống ở cùng một thế giới hay không. Cái thế giới mà đi ra ngoài cũng nhặt được cả đống tiền không phải là thế giới của hắn đâu!
Cầu cứu: Tự nhiên Bạch tiền bối nhắc đến đề tài kiếm tiền, phải làm sao để Bạch tiền bối thấu hiểu sự gian khổ của việc kiếm tiền đây? Online chờ, gấp!
“Khụ, Bạch tiền bối à, ngài là trường hợp đặc biệt. Thực ra phần lớn mọi người trên thế gian này không thể nhặt tiền mà đủ sống được. Rất nhiều người lên núi đào báu vật nhưng có mấy ai đào được gì đâu. Chung quy, không phải ai cũng may mắn như ngài đâu Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“À ừ nhỉ, việc này có liên quan đến vận số, mà vận số thì khó nói lắm.”
Bạch tiền bối nhanh chóng nghĩ ra:
“Thế thì suy nghĩ về việc lập ra hệ thống Tụ Bảo Bồn chút đi, ừm… ta thấy nó cũng chỉ khó hơn hệ thống Thánh Học kia một tí thôi. Phương pháp đơn giản nhất là ta phát tiền ra cho họ luôn này.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Không được, Bạch tiền bối. Làm thế thì còn đâu ý nghĩa của hệ thống nữa chứ? Hệ thống tồn tại chủ yếu là để con người không phải sống như cá khô, phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thu hoạch, phải trả giá rồi mới có phần thưởng, thế thì họ mới quý trọng nó được.”
Tống Thư Hàng nói.
“Có lý! Thế thì hệ thống Tụ Bảo Bồn có thể thiết lập như bản update của hệ thống Thánh Học. Khi kí chủ vượt qua hệ thống Thánh Học, nắm vững được một ngón nghề, thì sẽ kiếm tiền thông qua hệ thống Tụ Bảo Bồn. Dù là nhặt mót, bổ đá tìm ngọc, phát minh khoa học kĩ thuật đen, gieo trồng giống cây mà người thường không trồng được hay nuôi được con mà người thường không nuôi ra thì đều có thể kiếm được số tiền lớn. Tốt lắm, sáng kiến này rất hay, mình thiết lập hệ thống Tụ Bảo Bồn sau hệ thống Thánh Học đi. Thậm chí còn có thể kết hợp hai hệ thống thành một nữa chứ, hay tuyệt!”
Bạch tiền bối vừa dứt lời thì viết ngay sáng kiến về hệ thống Tụ Bảo Bồn vào sổ nhỏ, độ khó là 1 sao rưỡi.
Không hổ là Bạch tiền bối, tư duy nhanh nhạy thật.
Tống Thư Hàng trầm tư.
Hai hệ thống kết hợp làm một á… *nhìn trời*… cứ thế này thì hệ thống sẽ biến thành bàn tay vàng của nhân vật chính theo khuôn mẫu hệ thống sinh hoạt mất thôi.
Bàn tay vàng của nhân vật chính trong thể loại truyện hệ thống sinh hoạt chính là như thế. Họ có năng lực học tập mạnh mẽ, thi triển đủ loại thần thuật dễ như trở bàn tay, nấu ăn, chữa bệnh, nhìn ngọc, nuôi cá nuôi heo, làm ruộng trồng hoa, cái gì cũng giỏi.
Những kĩ thuật này vừa có thể khoe khoang lại vừa kiếm ra tiền. Kiếm đủ tiền rồi thì có thể mua nhà mua ao ở một nơi núi non cảnh đẹp thoáng đãng, rời xa cuộc sống phố thị, trải qua những ngày an nhàn.
*Nhìn trời* Mình cũng muốn có một cái hệ thống như thế quá!
*Nhìn trời* Bao giờ Bạch tiền bối hợp hai hệ thống này làm một, Tống Thư Hàng tình nguyện làm chuột bạch test game cho ngài ấy!
*Nhìn trời* Nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi, nước miếng sắp chảy luôn rồi.
*Nhìn trời* Câu cửa miệng này ở đâu chui ra thế nhỉ? Lần trước vô tình nghe thấy con rùa biển lớn màu xanh ngọc trong cấm địa kêu nên học theo à?
*Nhìn trời* sao lại có thể như vậy nhỉ?
“Còn sáng kiến gì khác không?”
Bạch Tôn Giả lại hỏi.
Bạch tiền bối vẫn chưa thỏa mãn à?
Hệ thống Tụ Bảo Bồn chỉ có độ khó một sao rưỡi, cộng thêm hệ thống học bá thì cùng lắm cũng chỉ lên đến hai sao. Bạch tiền bối thấy thế vẫn còn dễ lắm, dễ quá thì không đủ kích thích, không đủ kích thích thì lấy đâu ra cảm giác thỏa mãn cơ chứ?
Tống Thư Hàng xoa cằm suy nghĩ. Có khả năng học tập rồi, có khả năng kiếm tiền rồi, thế thì còn cái gì nữa nhỉ?
Nghĩ ngợi một lúc, hắn bỗng nhớ tới đệ tử trên danh nghĩa của mình là joseph, tên đầy đủ là Joseph Joe Mobosan!
Sau khi Tống Thư Hàng hạ quyết tâm nhận Joseph làm đệ tử thì đã dạy hắn cả Thời Đại Vẫy Gọi và thức thứ nhất của Thánh Quang Kiếm Thuật cho hắn. Thế nhưng chính Tống Thư Hàng cũng biết dù Joseph có khổ luyện Thánh Quang Kiếm Thuật mỗi ngày cũng khó mà có nổi thành tựu gì.
Chung quy hắn thiếu căn bản tu chân, khiếu trong cơ thể không mở, Thánh Quang Kiếm Thuật không thể phát huy uy lực của nó được.
Thực ra Joseph chỉ nuôi giấc mộng học được võ công Trung Quốc, để trở thành cao thủ võ nghệ cao cường, lấy một địch mười, đấm một quyền ra vang vang tiếng gió mà thôi.
Thế nhưng Tống Thư Hàng khó mà giúp hắn hoàn thành nguyện vọng được. Tống Thư Hàng chỉ nắm giữ công pháp tu chân, mà quyền sở hữu công pháp căn bản lại không thuộc về hắn, hắn không thể chỉ bảo cho Joseph.
Hơn nữa Joseph đã bỏ lỡ thời điểm hoàng kim để luyện công từ lâu, bây giờ bắt đầu luyện công pháp trúc cơ cũng không có kết quả gì.
Nếu… Bạch Tôn Giả có thể nghĩ ra biện pháp khiến người bình thường trở thành cao thủ võ lâm như trong tivi thì có hi vọng gì không nhỉ?
Không cần Trúc Cơ, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, một đánh hai mươi là được!
“Bạch tiền bối, hay là mình làm cái hệ thống Đào Tạo Cao Thủ Võ Lâm đi nhé?”
Tống Thư Hàng nói nghiêm túc.
“Hệ thống Đào Tạo Cao Thủ Võ Lâm à? Để chỉ dẫn người ta tu hành ấy hả?”
Bạch Tôn Giả nghi hoặc hỏi lại.
“Không, cao thủ võ lâm mà ta nói không phải là cao thủ trong giới tu chân chúng ta. Gần đây Bạch tiền bối cũng hay xem tivi đúng không? Phim võ hiệp đặc sản của Hoa Hạ chúng ta nói về những cao thủ võ lâm ấy đấy. Họ không cần trường sinh bất tử, chỉ cần có võ nghệ cao cường, tinh thông quyền pháp, lấy một địch hai mươi là đủ rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ô, có cả loại cao thủ đó nữa cơ à? Nhưng kiểu đó thì không trường sinh được đâu, có ích lợi gì cơ chứ?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
“Không cần trường sinh, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh đã là tốt lắm rồi.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Bởi vì có nhiều người đã bỏ lỡ độ tuổi tu luyện hoàng kim, không thể đi được xa trên con đường tu luyện. Không có thối thể dịch và khí huyết đan, dù có công pháp Trúc Cơ trong tay thì họ có luyện mấy chục năm cũng chẳng có thành tựu gì. Cho nên nếu có hệ thống Đào Tạo Cao Thủ Võ Lâm giúp họ trở thành cao thủ cũng là lựa chọn không tồi.”
“Sao tự nhiên ngươi lại nghĩ ra hệ thống này thế?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
“Thực tế là vì trước đó không lâu ta bị người ta quấn lấy, rồi nhận một đệ tử trên danh nghĩa.”
Tống Thư Hàng ngại ngùng nói.
Sau đó hắn kể chuyện về Joseph cho Bạch Tôn Giả nghe.
Trong lòng Tống Thư Hàng còn một suy nghĩ khác.
Nếu hệ thống Đào Tạo Cao Thủ Võ Lâm được nghiên cứu ra thì không chỉ có Joseph, mà ba Tống và mẹ Tống đều là người được lợi.
“Ừm, thú vị lắm. Thế thì ta sẽ bỏ phần công pháp tu chân đi, thêm công pháp cường hóa nhục thân vào, vậy là có thể chế ra một bộ thần công hiệu quả nhanh chóng rồi. Thế nhưng còn phải thí nghiệm chút đã.”
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
“Độ khó của hệ thống này có thể lên tới 3 sao, hệ thống Đào Tạo Cao Thủ Võ Lâm này hợp ý ta hơn hệ thống Thánh Học và hệ thống Tụ Bảo Bồn kia nhiều. Thư Hàng à, chốt thế nhé!”
Bạch Tôn Giả dựng thẳng ngòi bút, khóe miệng khẽ nhếch.
“Bạch tiền bối định làm hệ thống nào?
Tống Thư Hàng hỏi.
“Quyết định, ta muốn làm… ơ, linh thú của ta ấp xong rồi kìa!”
Tống Thư Hàng:
“?”
“Vừa rồi ta dùng hệ thống tuần dưỡng thần thú của ngươi đăng kí một tài khoản nhỏ. Sau đó ta ngồi nghiên cứu nhiệm vụ dành cho tân thủ của nó. Đúng lúc ta có một quả trứng linh thú kiếm được từ lâu, bèn lấy ra ấp thử xem sao.”
Bạch Tôn Giả cười mĩ mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận