Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2352: Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt

Chương 2352: Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Đại lão quả cầu béo phân thân clone dừng lại ở lối vào thế giới hạch tâm mà không hề muốn tiếp tục đuổi theo vào trong.
Tống Thư Hàng “chân thân” trơ mắt nhìn cửa vào thế giới hạch tâm bắt đầu đóng kín.
Ta nên phối hợp với ngươi để diễn một màn “nhìn mà không thấy”.
Đại lão quả cầu béo lúc này cao lãnh lạnh lùng như một quả cầu băng.
[Chẳng lẽ phải sử dụng năng lực không gian của linh quỷ tiên tử sao?] Tống Thư Hàng nghĩ thầm. Cửa lớn của thế giới hạch tâm sắp đóng lại, nếu hắn muốn kéo đại lão quả cầu béo vào thì chỉ còn cách vận dụng năng lực không gian của linh quỷ tiên tử mà thôi.
Ở lối vào thế giới hạch tâm.
Quanh mình đại lão quả cầu béo lặng lẽ xuất hiện hơn một trăm thanh tiên kiếm, thanh nào cũng đính kèm pháp tắc hủy diệt. Mục tiêu mà những thanh tiên kiếm này nhắm vào lại không phải là Tống Thư Hàng mà là chính bản thân nó.
Đại lão quả cầu béo tiếp tục nhìn Tống Thư Hàng “chân thân” bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tới đây, mau tới chà đạp lẫn nhau đi!
Trước đó vừa bị Tống Thư Hàng chơi một vố nhớ đời, làm sao nó có thể không phòng bị chút nào được chứ?
Nếu Tống Thư Hàng thực sự sử dụng năng lực hoán đổi vị trí không gian để trao đổi tọa độ với nó, thì trừ tổn thương hủy diệt từ những thanh đại bảo kiếm này, nó sẽ còn cho thằng ranh ấy một niềm vui lớn khác!
Cuối cùng, Tống Thư Hàng “chân thân” đành trơ mắt nhìn cửa vào thế giới hạch tâm đóng lại mà không có động tác gì.
Không phải hắn sợ đổi máu với đại lão quả cầu béo, ở đây hắn chỉ có một phần ba chân thân biến ra từ hai chân mà thôi, dù có bị đại lão quả cầu béo đánh nát cũng không sao, dù sao cũng tái sinh được, cùng lắm thì ăn nhiều thuốc bổ là xong.
Vấn đề là đại lão quả cầu béo đã đề phòng từ trước.
Còn nữa, khi sử dụng pháp thuật không gian của linh quỷ tiên tử thì Tống Thư Hàng phải duy trì trạng thái giữa linh quỷ và một phần ba chân thân của mình. Đến lúc đó linh quỷ tiên tử cũng sẽ tráo đổi vị trí với đại lão quả cầu béo cùng với một phần ba chân thân của hắn.
Hi sinh một phần ba chân thân thì không tiếc, nhưng nếu góp cả linh quỷ tiên tử thì lỗ vốn.
“Kế hoạch thất bại.” Tống Thư Hàng nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Chân thân của hắn đi tới bên cạnh một phần ba chân thân.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ nói: “Kế hoạch của ngươi vốn là quá cẩu thả. Muốn dẫn dụ chúa tể Cửu U đâu có dễ dàng như vậy.”
Bia đá đạo hữu: “Còn nữa, hôm qua ngươi vừa dùng thủ đoạn tương tự để dẫn đại lão quả cầu béo vào tiểu thế giới của đại lão ba mắt, dùng nó làm tiền cược. Có vết xe đổ lù lù ra đó, làm sao nó dám tùy tiện tiến vào một tiểu thế giới mà mình không biết nữa chứ?”
“Nhưng ta đã có thể xác định đại lão quả cầu béo không dám tùy tiện tiến vào thế giới hạch tâm. Vậy thì không gian mà chúng ta có thể làm chủ lớn hơn nhiều.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma nhắc nhở.
Tống Thư Hàng gật đầu, chỉ tay một cái, một phần ba chân thân tan biến, chỉ để lại mỗi cặp giò.
Tống Thư Hàng chân thân trôi bồng bềnh qua đó, cầm cặp giò gắn lên người. Thiên tổng cương của Thánh Viên Long Lực Thần Công vận chuyển, chân gãy lại liền với thân, bừng bừng sức sống.
Sau đó hắn gửi một tin nhắn cho Bạch tiền bối two: [Bạch tiền bối, đại lão quả cầu béo không chịu vào thế giới hạch tâm của ta. Kế hoạch thất bại rồi.]
[Ừ.] Bạch tiền bối two chỉ trả lời có một chữ gọn lỏn, có vẻ vô cùng bình tĩnh. Rõ ràng là hắn đã đoán ra kế hoạch của Tống Thư Hàng sẽ thất bại từ lâu.
[Bạch tiền bối ơi, có phải mồi nhử của chúng ta không đủ thơm không? Hay là lần sau mình dùng di vật Thiên Đạo để hấp dẫn đại lão quả cầu béo nhỉ?] Tống Thư Hàng trưng cầu ý kiến.
[Dùng di vật Thiên Đạo làm mồi nhử? Nếu ngươi nóng lòng muốn chết thì ta có thể giúp ngươi, không cần khách khí với ta đâu.] Bạch tiền bối two trả lời.
Mức độ nguy hiểm của cầu di vật Thiên Đạo còn cao hơn cả đại lão quả cầu béo phân thân clone, đã thế hai bên còn có thể tiến hành hợp thể. Chỉ cần thao tác sai lầm một cái là thành ném bánh bao thịt cho chó, tăng cường sức chiến đấu cho đại lão quả cầu béo ngay.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: [Đại lão quả cầu béo có vẻ e ngại với thế giới hạch tâm. Ta dùng chính mình làm mồi nhử mà còn không dụ được nó tiến vào. Bạch tiền bối có cách nào ngụy trang cửa vào thế giới hạch tâm để khi đại lão quả cầu béo đuổi theo ta thì vô ý lọt vào trong không?]
[Ta biết ngươi sẽ hỏi như vậy mà! Từ trước tới nay khi bố trí bẫy rập cho quả cầu béo kia, ta đã sử dụng đến mười bảy loại cạm bẫy ngụy trang mà chỉ có năm loại thành công. Đã thế thủ đoạn dùng với quả cầu béo đó một lần rồi thì lần sau không còn hiệu quả nữa. Trước mắt ta đang nghiên cứu loại cạm bẫy ngụy trang thứ mười tám, nhưng còn chưa có thành tựu gì.” Bạch tiền bối two trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Hóa ra đại lão quả cầu béo bị Bạch tiền bối two chơi xỏ quá nhiều lần, bệnh mãi thành thầy thuốc, thảo nào mà nó lại cảnh giác đến như thế. Lần trước khi ở bên ngoài tiểu thế giới của ba mắt tiền bối, nếu không phải mồi nhử đủ hấp dẫn thì có lẽ còn lâu đại lão quả cầu béo mới mắc câu.
Bạch tiền bối two chưa nghiên cứu ra phương án thứ mười tám, hắn muốn dụ đại lão quả cầu béo vào thế giới hạch tâm không dễ chút nào.
Đánh thì đánh không lại, dụ thì dụ không xong, muốn tìm đại lão hàng gì cũng có thể bán để mua bảo bối phá cục thì không có tiền…
[Bạch tiền bối, ngài có pháp thuật nào có thể che đậy khí tức của ta và nhiễu loạn thiên cơ, giúp ta không bị quái toán của đại lão quả cầu béo khóa vị trí nữa không?] Chẳng còn cách nào khác, Tống Thư Hàng chỉ đành tiếp tục mặt dày năn nỉ Bạch tiền bối two.
[Có thì có, nhưng ta dùng pháp thuật để quấy nhiễu thiên cơ của ngươi thì sẽ bị quả cầu béo kia phá giải rất nhanh. Ta với nó đã nhẵn mặt nhau quá rồi, bao nhiêu pháp thuật của nhau đều nắm được hết.] Bạch tiền bối two trả lời.
Người hiểu rõ ngươi nhất chính là đối thủ của ngươi.
[Ta đề cử ngươi tự học một pháp thuật che đậy thiên cơ rồi tự thi triển thì hiệu quả sẽ tốt hơn.] Bạch tiền bối two bổ sung.
Ý kiến của Bạch tiền bối cực kì có lý, nhưng vấn đề là Tống Thư Hàng đang ở thế giới hạch tâm thì biết đi đâu mà học pháp thuật đó đây?
Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối two nói tiếp: [Ngươi vào thế giới Tà Liên đi, ta bói cho ngươi một quẻ rồi chỉ đường thoát cho.]
[Đến ngay ~] Tống Thư Hàng hớn hở.
“Đi, đến thế giới Tà Liên.” Tống Thư Hàng nói.
Sau lưng, một chuỗi vật đính kèm xếp hàng trùng điệp đi theo hắn để chiêm ngưỡng tận mắt phong thái chúa tể Cửu U.
Đi theo Tống Thư Hàng có một điểm tốt, đó là được mở rộng tầm mắt.
Bên cạnh Bá Tống chưa bao giờ thiếu bóng hình của các đại lão tuyệt thế, phe địch, phe mình, phe trung lập đều có đủ.

Tống Thư Hàng lại vào thế giới Tà Liên. Vừa vào đến nơi, mái tóc dài của hắn đã biến thành những bàn tay.
Cửa lớn sào huyệt của đại lão quả cầu béo mở ra, vật đầu tiên nghênh đón Tống Thư Hàng quả nhiên là một cái bóng hình trụ.
Tống Thư Hàng không chút do dự phóng ngay 20 phát Dưỡng Đao thuật lên mình nó.
“Úi da da da ~~” Một chuỗi âm thanh nũng nịu vang lên.
Thụ Thụ - thụ yêu bảy sắc mặt mỹ nhân nhận lệnh Bạch tiền bối two ra đón Tống Thư Hàng mềm nhũn người ngã xuống đất.
“Tà thuật.” Số Hamster kéo Thụ Thụ sang một bên rồi trầm giọng nói.
Tống Thư Hàng lúng túng thu tay về: “…”
Trong phòng thí nghiệm tại sào huyệt của đại lão quả cầu béo.
Bạch tiền bối two đang điên cuồng thi triển Dưỡng Đao thuật với trụ phong ấn.
Thấy Tống Thư Hàng đến, hắn nói: “Nào, thay ca, ngươi lên đi.”
Tống Thư Hàng bước tới, thi triển 20 phát Dưỡng Đao thuật cho trụ phong ấn.
Ánh sáng trên trụ phong ấn càng thêm rực rỡ.
“Bảo nó mở cửa nhỏ ra, ta muốn cắt một phần cầu di vật Thiên Đạo ra làm thí nghiệm.” Bạch tiền bối two mặc áo khoác trắng, tay đeo găng thí nghiệm đặc chế.
Tống Thư Hàng bắt đầu giao lưu với trụ phong ấn, phối hợp với Bạch tiền bối two để làm một series thí nghiệm.
Sau khi cắt một mảnh nhỏ cầu di vật Thiên Đạo ra đặt vào hộp đen, Bạch tiền bối two nói với Tống Thư Hàng: “Ta vừa bói cho ngươi một quẻ, nhận được một tọa độ mơ hồ, nơi đó chính là lối thoát của ngươi.”
Tống Thư Hàng: “Là tọa độ ở hiện thế sao? Nhưng ta vừa mới ra khỏi thế giới hạch tâm thì đã bị đại lão quả cầu béo dùng quái toán khóa chặt vị trí rồi.”
“Chớ hoảng. Ta có thể tạm thời nhiễu loạn thiên cơ cho ngươi. Nhưng ngươi phải hành động thật nhanh. Quả cầu béo kia vừa phá giải pháp thuật của ta thì ngươi sẽ lại bị nó khóa vị trí đấy. Cho nên lát nữa ta đưa ngươi về hiện thế, ngươi phải coi thời gian là sinh mệnh, phải giành giật từng giây một.” Bạch tiền bối two trả lời.
Tống Thư Hàng: “Ta hiểu rồi Bạch tiền bối. Nhưng lối thoát của ta là cái gì? Có manh mối gì không?”
“Không có manh mối. Ta chỉ tính ra tọa độ mơ hồ của lối thoát chứ không tính được gì khác. Chính vì thế ta mới nghĩ nơi này đáng để ngươi đến một lần.” Bạch tiền bối two nói với vẻ tự tin: “Thứ mà cả ta cũng không tính ra thì quả cầu béo kia cũng khó lòng tính được. Cho nên nơi đó nhất định sẽ có thứ ngươi cần.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Vị trí mà ngay cả Bạch tiền bối two cũng tính không ra thì tuyệt đối không đơn giản.

Cùng lúc ấy, ở một ngọn núi vòng cung trên Mặt Trăng.
Nơi này rời xa nơi tu sĩ tập trung, linh khí vô cùng ít ỏi.
Lúc này, ở ngọn núi vòng cung kia có hai người.
Một người có thân hình cao lớn, râu dài tới ngực, mang đến kích thích thị giác mãnh liệt. Hắn đứng trong ngọn núi vòng cung, một tay vuốt râu, tay kia cầm sách, vừa đọc vừa gật đầu.
Một người khác nhẹ nhàng trôi nổi tựa như đang ngủ.
Tướng mạo của người đang ngủ có thể coi là anh tuấn. Hắn mặc áo sơ mi đen bình thường, cả người tỏa ra khí chất của một cư sĩ ẩn dật.
Rõ ràng tướng mạo hắn anh tuấn mê người, nhưng chỉ cần dời mắt khỏi hắn là người ta sẽ vô thức quên mất sự tồn tại của hắn ngay.
Hư ảnh đang ngủ say đột nhiên xoay người rồi bừng tỉnh giấc.
Hắn mở to mắt, nhìn vào hư không.
[Mặt trăng?] Người đàn ông nghệt mặt ra.
Chẳng phải hắn đang nghỉ ngơi ở động phủ của mình sao? Sao loáng một cái đã lên đến Mặt Trăng rồi?
Chẳng lẽ gần đây gặp áp lực lớn quá nên bị mộng du à?
“Thố Dã, con tỉnh rồi.” Người đàn ông cao lớn râu dài quay người lại, truyền âm nhập mật nói.
“Xin hãy gọi ta là Túy Yue, cảm ơn.” Túy Yue Cư Sĩ tỉnh táo ngồi dậy, nhìn người đàn ông vừa đưa hắn lên tận Mặt Trăng: “Xin hỏi ngài là vị nào?”
Tuy bị người ta bắt cóc ra khỏi động phủ nhưng trong nội tâm hắn không hề sợ hãi, thậm chí trong mơ hồ, hắn còn cảm nhận được cảm giác ấm áp không nói nên lời từ người đàn ông này.
“Ta là cha của con mà.” Người đàn ông râu dài nói với vẻ cực kì bi thương: “Quả nhiên con vẫn quên ta.”
Túy Yue Cư Sĩ: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận