Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1168: Sự Vĩ Đại Của Việc Tự Tìm Đường Chết Và Cá Voi Khô

Chương 1168: Sự Vĩ Đại Của Việc Tự Tìm Đường Chết Và Cá Voi Khô
[Tóc à... Sao tự dưng lại hỏi chuyện này làm gì thế?]
Bạch Tôn Giả trả lời.
Nhận được hồi đáp, Tống Thư Hàng xoa cằm suy tư:
“Xem ra Bạch tiền bối rất nhạy cảm với đề tài về ‘tóc’, không trả lời thẳng còn hỏi lại... Cũng may là mình không hỏi thẳng có phải Bạch tiền bối tóc đã dài đến eo hay không như lời Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử nói, nếu không thì đúng là tự tìm đường chết rồi.”
Vừa suy nghĩ Tống Thư Hàng vừa vận dụng ‘đổ lỗi đại pháp’ một lần nữa:
[Vừa rồi Lệ Chi tiền bối và mấy vị tiên tử khác trong nhóm đột nhiên bàn đến chủ đề tóc tai, sau đó lại nhắc tới Bạch tiền bối. Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử thuận miệng hỏi tóc Bạch tiền bối ngài dài đến đâu. Chuyện là vậy đấy.]
[Thế à, lúc trước dài bao nhiêu thì ta cũng không để ý... Nhưng trong lần độ kiếp này, do uy lực của mấy đợt thiên kiếp lúc sau quá lớn nên cuối cùng tóc ta bị hủy một chút, bây giờ hẳn là dài đến ngang lưng. Nếu cắt tỉa gọn lại thì còn ngắn hơn nữa.]
Bạch Tôn Giả đáp.
[Ồ? Chỉ đến ngang lưng thôi ư? Vậy phải lâu lắm mới dài lại nhỉ?]
Tống Thư Hàng trả lời.
Nguy hiểm thật, vừa rồi chỉ trong một thoáng chốc, hắn đã có suy nghĩ muốn viết câu ‘Vậy phải lâu lắm mới dài đến eo lại nhỉ?’ lên trên giấy.
May mà ở ngay thời khắc quyết định, hắn đã kiềm chế được loại kích động này rồi xóa hai chữ ‘đến eo’ nhạy cảm kia đi.
Tống Thư Hàng có linh cảm nếu viết hai chữ ‘đến eo’ vào thật thì sau khi Bạch tiền bối xuất quan, hắn cứ chuẩn bị tinh thần mà ‘hưởng thụ’ những trải nghiệm mang tính kích thích vượt cực hạn đi là vừa.
Ví dụ như trên người bị thêm vào vài pháp thuật giam cầm phức tạp nào đó, sau đó lại bị ném từ độ cao mười nghìn mét xuống, hoặc là phóng từ trái đất lên đến sao Hỏa chẳng hạn...
Bạch Tôn Giả:
[Ta cứ có cảm giác hình như trong câu trả lời của ngươi còn có chữ gì đó chưa được viết ra thì phải.]
[Làm gì có, Bạch tiền bối cố gắng lên nhé, bọn ta đang đợi xem màn hiển thánh + Huyền Thánh giảng pháp của ngài đấy.]
Tống Thư Hàng nhanh chóng hồi âm.
Thời khắc quan trọng, sao có thể lên cơn Tam Lãng được chứ?
[Ừ, trễ nhất là buổi tối sẽ đi ra. Giờ ta tiếp tục viết bản thảo đây, gặp lại sau.]
Bạch Tôn Giả trả lời.
Thế là Tống Thư Hàng thành công tránh được một lần tự tìm đường chết.
Nhưng không biết tại sao, rõ ràng đã thành công tránh được một lần tự tìm đường chết nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy... trống rỗng.
“Có lẽ... mọi chuyện sẽ thú vị hơn nếu mình viết cả câu ‘Vậy phải lâu lắm mới dài đến eo lại nhỉ?’ rồi gửi cho Bạch tiền bối, thậm chí sẽ mở ra một số tình tiết ẩn cũng không chừng. Ví dụ như Bạch tiền bối để tóc dài là vì ai này? Hoặc là sau khi mái tóc của Bạch tiền bối dài đến eo thì có phải sẽ xảy ra một số chuyện kịch tính gì chăng?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm một mình.
Giờ khắc này, hắn phát hiện bản thân lại thấu hiểu suy nghĩ của Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối một cách kỳ lạ.
Khi con người phát hiện một tình huống tự tìm đường chết tuyệt diệu, trong lòng sẽ không nhịn được mà muốn làm thử. Ví dụ như khi nhìn thấy một lỗ nhỏ trên vách tường, mọi người sẽ không nhịn được mà tụm lại xem thử, thậm chí có người còn muốn cắm ngón tay vào xem thế nào, chính là đạo lý này đấy.
Nếu cố đè nén loại kích động tự tìm đường chết này lại, tuy có thể tránh khỏi một lần tự tìm đường chết nhưng trong lòng sẽ cảm thấy tiếc nuối hụt hẫng.
Bởi lẽ nếu không tự đi tìm đường chết thì chẳng thể nào biết được một loạt tình tiết ẩn được mở ra sau khi tự tìm đường chết. Cả đời này rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội được trải nghiệm những tình tiết ẩn và sự thú vị trong đó mãi mãi.
Nếu như Tam Lãng tiền bối có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ viết rõ ra là “Bạch tiền bối, khi nào tóc ngài mới dài được đến eo” nhỉ?
Nghĩ đến đây, tự dưng Tống Thư Hàng lại thấy ngứa tay.
“Hay là... bây giờ mình viết thêm cho Bạch tiền bối một câu nữa?”
Hắn nói thầm trong lòng.
Nếu như trên thế giới này có bệnh Tam Lãng thật, vậy thì chắc chắn Tống Thư Hàng đã bị nhiễm bệnh nặng lắm rồi.
...
“Sư phụ, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tước yêu Tiểu Thải lên tiếng hỏi:
“Ta thấy hình như ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nguy hiểm, vẻ mặt của ngươi rất phức tạp, có do dự và bi tráng thấy chết không sờn.”
“Khụ, không phải chuyện nguy hiểm gì đâu. Chẳng qua là ta đang nghĩ đến một chuyện, nếu ta đi làm chuyện này thì có lẽ sẽ gặt hái được kết quả rất thú vị, nhưng mà đồng thời chính ta cũng sẽ gặp phải một chút xui xẻo.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Nói vậy là sư phụ định hy sinh bản thân để mang đến chuyện thú vị cho mọi người ư?”
Tiểu Thải chớp mắt một cái rồi hỏi.
Tống Thư Hàng vội vàng lắc đầu:
“Làm gì có, ta không vĩ đại vậy đâu.”
Nói vậy là bao lâu nay Tam Lãng tiền bối đã hy sinh bản thân, dùng cách tự đi tìm đường chết để mang niềm vui đến cho mọi người rồi còn gì?
Có lẽ Tam Lãng tiền bối đúng là một vị tiền bối vĩ đại.
Tống Thư Hàng cũng cảm thấy may mắn khi mình không tự đi tìm đường chết thật, bởi vì đến giờ cánh tay trái của hắn vẫn đang ở chỗ Bạch Tôn Giả. Nếu như hắn tự đi tìm đường chết thật, Bạch Tôn Giả chẳng phải làm gì nhiều, chỉ cần từ từ cởi bỏ phòng ngự bảo vệ cánh tay trái của hắn là được. Đến lúc đó hàng tỉ hỏa lực thiên kiếp sẽ ập đến, giúp cho thân thể Tống Thư Hàng được trải nghiệm cái gì là uy nghiêm của thiên kiếp.
“Sư phụ, trận pháp có biến hóa!”
Ngay lúc này, tước yêu Tiểu Thải bỗng kêu lên.
Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy ánh sáng công đức đầy trời trong đại trận kia đang cấp tốc co rút lại.
Chẳng mấy chốc, đám ánh sáng công đức rực rỡ kia đã thu nhỏ lại chỉ còn lớn bằng bản thể của Cật Qua Thánh Quân. Mà ở phía dưới, đại trận dùng máu cá voi của Cật Qua Thánh Quân vẽ thành đã mất đi ánh sáng. Cả tầng băng dùng để khắc trận pháp bắt đầu tan chảy.
Cuối cùng tất cả ánh sáng công đức đều tan biến, lộ ra thân hình Cật Qua Thánh Quân được ánh sáng bao bọc ở bên trong.
Bộ dạng lúc này của Cật Qua Thánh Quân khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Nếu như nói Cật Qua Thánh Quân trước khi cử hành nghi thức là một con cá voi mập mạp, vậy thì vị Cật Qua Thánh Quân trước mắt đây chính là một con cá voi phơi khô.
Thân thể hắn trở nên khô quắt cứ như bị rút sạch máu thịt toàn thân vậy, nhìn chẳng khác gì một cái xác khô.
“Có khi nào Cật Qua tiền bối... chết rồi không?”
Tiểu Thải nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi.
Tình trạng của Cật Qua tiền bối lúc này đúng là thê thảm.
Nghi thức thành công hay là thất bại đây?
“Đại Đế vẫn đang ở phía trên duy trì hạch tâm của trận pháp nghi thức. Hơn nữa khí tức sinh mệnh trên người Cật Qua đạo hữu không hề yếu đi chút nào, ngược lại còn đang tăng mạnh. Chắc là nghi thức thành công rồi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Trong con cá voi khô trước mắt hàm chứa khí tức sinh mệnh cực mạnh, thậm chí còn mạnh hơn lúc Cật Qua Thánh Quân ở trong trạng thái cá voi mập trước khi cử hành nghi thức nữa.
“Chính là lúc này, hãy đọc chân ngôn mà cô đã truyền cho ngươi, thuận theo bản năng, đi ra đi!”
Bắc Phương Đại Đế ở trên không trung lên tiếng.
Tiếng Đại Đế vừa dứt lời, từ trong thân xác khô quắt kia bỗng truyền ra một thanh âm vang dội.
Thanh âm ấy bắt đầu niệm lên chân ngôn uy nghiêm, mỗi một từ đều mang theo lực lượng cực lớn.
Tổng cộng gần mười chân ngôn, sau khi đọc xong, trong thân thể Cật Qua Thánh Quân lại truyền ra một tiếng nứt vỡ giòn tan.
Ngay sau đó, thân thể cá voi nứt ra, một đạo thân ảnh hoàn toàn mới bước ra từ trong thân cá voi khô quắt kia.
Đạo thân ảnh này như ngọc lưu ly, trong suốt từ trong ra ngoài, sạch sẽ không pha lẫn chút tạp chất nào.
Trên đỉnh đầu hắn đội một vòng sáng công đức chói mắt, trong ánh sáng công đức hàm chứa từ bi công đức chi ý của Phật môn, nhưng lại có thể thấy rõ đây là pháp môn tu luyện của Đạo gia.
Đây chính là một Cật Qua Thánh Quân hoàn toàn mới!
Cật Qua Thánh Quân nhìn thân thể của mình với vẻ kinh ngạc. Thân thể mới này không còn là nhục thể phàm tục nữa mà là do lực lượng công đức và lực lượng Huyền Thánh của Huyền Thánh tạo thành, gần như là năng lượng thể.
Nhưng lại hoàn toàn khác với sinh vật thuần năng lượng thể trong tu chân giới, bởi vì nó có tất cả các tính chất của nhục thân.
Kinh mạch, khiếu huyệt, đan điền bản mệnh, tiên cốt. Nhục thân có thứ gì thì bộ thân thể mới này cũng có thứ đó.
Cật Qua Thánh Quân thử vung tay, thi triển một chiêu pháp thuật ghi lại trong Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật. Một luồng kiếm quang bắn ra giữa ngón tay rồi đánh xuống mặt biển.
Ầm!
Mặt biển dễ dàng bị bổ đôi, nước biển dốc ngược hóa thành tường nước, mãi mà vẫn không cách nào khôi phục lại như cũ.
Quá mạnh! Một sự mạnh mẽ không lời nào diễn tả được!
Trước kia lúc thi triển pháp thuật trong Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật, do bị nhục thân hạn chế nên hắn chỉ có thể phát huy được bảy trên mười thành uy lực của pháp thuật. Mà bây giờ, Cật Qua Thánh Quân phát hiện bản thân không hề bị hạn chế gì khi thi triển pháp thuật trong Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật nữa.
Nhưng có một điều quan trọng hơn là... Hắn cảm giác mình đã thoát khỏi sự giam cầm của bát phẩm! Cuối cùng hắn đã chạm tới cảnh giới cửu phẩm mà mình mơ ước bấy lâu rồi!
Mặc dù đây vẫn chỉ là một loại cảm ứng, nhưng chỉ cần hắn tu luyện tiếp thì việc đột phá đến Kiếp Tiên cửu phẩm không còn là mộng tưởng xa vời, chẳng thể với tới nữa.
Một cuộc đời mới! Đúng là một cuộc đời mới theo đúng nghĩa đen!
Sau khi kinh ngạc và mừng rỡ đủ rồi, Cật Qua Thánh Quân mới xoay người lại bái lạy Bắc Phương Đại Đế trên không trung một lạy.
n tái tạo, ân ban cho đại đạo tương lai, phần ân tình này quá lớn, chỉ một chút tinh huyết không thể nào trả đủ.
“Nếu sau này Đại Đế có việc cần ta, dù có phải nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng Cật Qua cũng quyết không chối từ!”
Cật Qua Thánh Quân phát lời thề.
Lời thề này là hắn thề với thánh ấn của mình. Nếu sau này Bắc Phương Đại Đế có việc cần hắn, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa thì hắn cũng không từ nan, lấy đó để trả lại phần ân tình cực lớn này.
“Coi như ngươi có lòng, không để cô lãng phí thời gian một cách vô ích.”
Bắc Phương Đại Đế cười nói.
Toàn bộ tinh huyết trong bộ thân thể cá voi mập khô quắt ở dưới đã bị Đại Đế rút lấy hết, trở thành một trong những món đồ để dành trong bảo tàng của hắn.
“Nếu nghi thức của ngươi đã thành công, vậy thì thân thể cũ kia cũng không cần dùng nữa rồi đúng không.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Cật Qua Thánh Quân gật đầu đáp lại:
“Đều nghe theo ý của Đại Đế.”
Mặc dù bộ thân thể cũ hư hại kia còn có thể luyện chế thành pháp khí, nhưng thật ra đối với hắn mà nói tác dụng cũng không lớn, chi bằng cứ để Đại Đế làm chủ.
“Tốt lắm, vậy thì cô sẽ quyết định. Thư Hàng tiểu hữu, chuẩn bị nồi lớn, trưa nay có lộc ăn rồi. Cật Qua đạo hữu, có muốn ở lại ăn bữa cơm không?”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Cật Qua Thánh Quân:
“...”
Đại Đế đang mời hắn ở lại ăn thịt chính mình đấy ư? Rối rắm thật, hắn phải trả lời Đại Đế thế nào đây?
“Đùa ngươi thôi, nhìn là biết ngươi không có tâm trạng ở lại ăn cơm rồi.”
Bắc Phương Đại Đế phất tay, sau đó đáp xuống bên cạnh cá voi khô.
Đại Đế đánh giá bộ thân thể cá voi lớn như một đảo nhỏ ở trước mắt.
Vảy cá có thể dùng để chế tạo một ít bảo giáp phòng ngự, xương cũng có thể dùng để luyện khí nhưng cũng chỉ luyện ra một vài món đồ bát phẩm, Đại Đế không thèm.
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có pháp khí phòng ngự nào cần luyện chế không? Vảy và xương cá voi đều là tài liệu luyện khí tốt đấy.”
Đại Đế thuận miệng hỏi.
“Có chứ, ta có một bộ Hắc Thiết Thần Giáp mới chỉ là hình thức ban đầu của pháp bảo, có thể tiến hành cường hóa. Còn xương cá... À đúng rồi, có thể chế tạo thành rào bảo hộ không?”
Hai mắt Tống Thư Hàng đột nhiên sáng lên.
“Hả?”
Bắc Phương Đại Đế ngớ người:
“Rào bảo hộ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận