Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 209: A~ tiếng kêu thảm mới quen tai làm sao!

Chương 209: A~ tiếng kêu thảm mới quen tai làm sao!
Đậu Đậu Đại Vương:
“Ta mặc kệ, bây giờ cả Bạch Tôn Giả lẫn Tống Thư Hàng đều biết lái xe và có bằng lái cả rồi, mỗi mình ta không có, không phải chứng tỏ ta rất kém cỏi à? Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ngươi nhất định phải lấy cho ta một cái bằng lái. Ta cũng muốn học lái xe, ta muốn lái được xe! Hoàng Sơn ngu ngốc, ngươi có nghe chưa hả?”
Hoàng Sơn Chân Quân:
“…”
[Hệ thống thông báo: Đậu Đậu Đại Vương đã bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói một ngày.]
Đậu Đậu hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi cho rằng cấm nói ta là được à?
Nó gõ móng vuốt rất chi là điêu luyện, mở phần pm riêng ra:
“Hoàng Sơn ngu ngốc, Hoàng Sơn ngu ngốc…”
Không nói chuyện được trong nhóm thì ta có thể nói chuyện riêng đây!
Sau đó, Đậu Đậu lại nói tiếp:
“Ta muốn lái xe mà, ngươi đồng ý nhé? Năn nỉ mà!”
“Đừng rộn nữa, ngươi là một con kinh ba thôi, học lái xe kiểu gì?”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
“Đáng chết, Hoàng Sơn ngu ngốc ngươi bắt nạt chó!”
Đậu Đậu tức giận:
“Kinh ba thì sao hả? Ta có móng vuốt có thể cầm vô lăng, ta biến lớn hơn một chút thì cũng có thể đạp phanh, đạp chân ga được! Mấy hôm nay ta xem lý thuyết lái xe kỹ lắm rồi, luật giao thông ta cũng nhớ cả rồi, ta có thể làm được!”
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn màn hình máy tính của Đậu Đậu, bây giờ hắn đã mở nhãn khiếu xong, nên nhãn lực rất tốt. Những gì Đậu Đậu nói với Hoàng Sơn Chân Quân hắn đều nhìn thấy cả.
Lúc đọc được xong thì trong đầu hắn lập tức hiện ra cảnh tượng một con kinh ba ngồi trong xe hệt như con người, hai chân trước cầm tay lái, hai chân sau đạp lên chân ga và phanh...
Hình ảnh này quả thực không hay ho tẹo nào…
Mấy chuyện khác thì không nói làm gì, nếu như nó mà lái xe ra ngoài thì có thể dọa một đám người tè ra quần.
Công an giao thông căn bản không dám chặn nó lại —— ai mà dám lấy mạng ra ngăn cản một con chó lái xe chứ? Chán sống rồi à? Lỡ bị đụng chết thì sao? Ai đền?
“Tóm lại là không được, đợi khi nào ngươi có thể ngưng tụ được yêu đan, biến được thành hình người xong thì lại nói tới chuyện học lái xe này sau. Không thì khỏi bàn cãi gì nữa!”
Hoàng Sơn Chân Quân nói chắc nịch.
“Hoàng Sơn ngu ngốc! Hoàng Sơn ngu ngốc! Hoàng Sơn ngu ngốc!. x 23 lần.”
Đậu Đậu bất mãn spam liên hồi.
Hoàng Sơn Chân Quân gửi một cái icon cười lạnh:
“Còn quậy nữa thì ta sẽ đạp nick của ngươi ra khỏi nhóm Cửu Châu Số 1 đấy. Cũng chặn luôn không cho ngươi vào nhóm nữa!”
“...”
Móng vuốt đang spam của Đậu Đậu dừng lại.
Sau một lúc, nó ngửa đầu một góc 45 độ lên trời, trên gương mặt chó tràn ngập nỗi muộn phiền xen lẫn cô đơn…
Tống Thư Hàng cho rằng Đậu Đậu đã chịu thua rồi.
Chợt thấy Đậu Đậu thở dài:
“Hoàng Sơn ngu ngốc, ngươi đây là ép Đậu Đậu ta phải dùng tới tuyệt chiêu mà!”
Sau đó, Tống Thư Hàng thấy nó cap màn hình đoạn chat của nó với Hoàng Sơn Chân Quân lại, sau đó kéo danh sách bạn ra, ấn vào tên của một người.
Lệ Chi Tiên Tử là một vị tiên tử rất xinh đẹp, thích chụp ảnh selfie.
Sau đó, Đậu Đậu nhắn tin cho Lệ Chi Tiên Tử:
“Lệ Chi tỷ tỷ!”
Còn kèm theo một cái icon cười toe.
“Ồ, là tiểu Đậu Đậu đấy à, sao hôm nay lại gửi tin riêng cho ta thế này?”
Lệ Chi Tiên Tử gửi một cái icon cười ngọt ngào, rõ ràng cô cũng rất thích Đậu Đậu.
“Ừ... Ta tới để cáo trạng đấy, Hoàng Sơn Chân Quân bắt nạt ta, ta tủi thân quá!”
Đậu Đậu gửi một cái icon khóc ròng, sau đó, nó đưa cái ảnh chụp màn hình đoạn chat của nó với Hoàng Sơn Chân Quân cho Lệ Chi Tiên Tử xem.
Đậu Đậu nó cắt ngay đoạn này đây.
[Đậu Đậu Đại Vương:
“Ta muốn lái xe mà, ngươi đồng ý nhé? Năn nỉ mà! (Ồ, ngữ khí dịu ngoan thế?)
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Đừng rộn nữa, ngươi là một con kinh ba thôi, học lái xe kiểu gì?”
Đậu Đậu Đại Vương:
“Kinh ba thì sao hả? Ta có móng vuốt có thể cầm vô lăng, ta biến lớn hơn một chút thì cũng có thể đạp phanh, đạp chân ga được! Mấy hôm nay ta xem lý thuyết lái xe kỹ lắm rồi, luật giao thông ta cũng nhớ cả rồi, ta có thể làm được!”
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Miễn đi!”
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Còn quậy nữa thì ta sẽ đạp nick của ngươi ra khỏi nhóm Cửu Châu Số 1 đấy. Cũng chặn luôn không cho ngươi vào nhóm nữa!”
Kèm theo một cái icon cười lạnh.]
Đúng vậy... Đậu Đậu nó đã xóa hết mấy dòng nó mắng Hoàng Sơn Chân Quân xối xả đi, chỉ để lại mấy đoạn Hoàng Sơn Chân Quân phũ phàng với nó thôi.
Lệ Chi Tiên Tử lập tức gửi một cái icon tức giận.
Sau đó, cô nhắn cho Đậu Đậu:
“Hoàng Sơn Chân Quân giỏi lắm, dám đối xử với ngươi như thế, Đậu Đậu ngươi chờ đó, ta sẽ làm chủ cho ngươi!”
Nói xong, Lệ Chi Tiên Tử lập tức offline!
Đậu Đậu lại ngửa mặt lên nhìn trời 45 độ, vẻ mặt muộn phiền lại đắc ý:
“Aiz, oan oan tương báo khi nào mới dứt, cần gì phải làm thế chứ?
Tống Thư Hàng xem tới đây thì cảm giác hai mắt của mình sắp lọt tròng luôn!
Đậu Đậu lại phá vỡ giới hạn về định nghĩa ‘thú cưng’ của Tống Thư Hàng thêm một lần.
Sau này mình tuyệt đối sẽ không nuôi yêu sủng gì hết! Tống Thư Hàng thề.
...
Lúc này, trên đỉnh Ma Hầu Phong của Vô Cực Ma Tông.
Công Tử Hải đang tĩnh tọa ở bên cạnh biển mây, một tay chống cằm.
Ở trong mây, Chính Năng đang múa kiếm, mồ hôi tuôn như suối, luyện tập kiếm pháp căn bản hết lần này tới lần khác, để tôi luyện thân thể của mình.
Biển mây chợt quay cuồng, bản thể của An Tri Ma Quân bước ra từ bên trong biển mây.
“Tên Cảnh Mạch kia bị nhốt rồi.”
Sau khi An Tri Ma Quân hiện thân xong thì nói thẳng.
Nghe thấy thế, vẻ mặt của Công Tử Hải cũng cứng đờ:
“Ta nhớ là lần này Cảnh Mạch đi ra ngoài, sư phụ đã cho hắn một tờ phù bảo huyết độn đại pháp rồi mà?
Đây chính là cực phẩm độn pháp có tiếng là có thể chạy thoát từ trong tay của Chân Quân lục phẩm mà, thế mà Cảnh Mạch vẫn không thể nào toàn thân chạy trốn sao?
Hắn gặp phải kẻ thù cỡ nào thế này?
Là Chân Quân lục phẩm đỉnh phong à? Hay là Linh Tôn thất phẩm?
Chính Năng ngừng luyện kiếm, lau khổ mồ hôi trên mặt, ngự kiếm bay tới gần An Tri Ma Quân:
“Là do Cảnh Mạch khinh địch, không có cơ hội dùng tới phù bảo huyết độn đại pháp trong tay? Hay là bị bắt lại?”
“Lần này Cảnh Mạch không hề chủ quan, lần này để ứng phó với tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia, hắn còn gọi thêm cả bạn của hắn là Bán Hồ Đạo Nhân theo cùng. Lúc đó, Thư Sơn Áp Lực Đại đang ở một mình, bên cạnh không có vị tu sĩ tiền bối nào cả, cũng là cơ hội tốt cho hắn đối phó với Thư Sơn Áp Lực Đại.”
An Tri Ma Quân cảm thán.
“Bán Hồ Đạo Nhân? Là tên tán tu nổi tiếng kia à? Cái hồ lô trong tay hắn cũng phiền toái lắm đấy.”
Chính Năng nhíu mày nói, lúc còn ở Tiên Nông Tông, hắn từng nghe qua danh tiếng của Bán Hồ đạo trưởng này. Thực lực của Bán Hồ đạo trưởng này cũng thường thôi, nhưng nhờ vào cái hồ lô kia mà có thể khiến cho hắn vào hàng đứng đầu trong số tu sĩ tứ phẩm.
“Tên Bán Bán Hồ Đạo Nhân mà ngay cả chúng ta cũng cảm thấy phiền toái này lại bị Thư Sơn Áp Lực Đại dùng một món pháp bảo trực tiếp chém chết, thi thể cũng không biết bị kéo bay tới phương trời nào.”
An Tri Ma Quân nhớ tới cảnh tượng mà phân thân của mình nhìn thấy xong mà hãy còn sợ hãi.
Phân thân của hắn thậm chí không thấy rõ Thư Sơn Áp Lực Đại đã dùng pháp bảo gì, chỉ thấy có một luồng sáng lóe lên, tốc độ cực nhanh! Sau đó, Bán Hồ Đạo Nhân đã ngủm củ tỏi.
An Tri Ma Quân thử tưởng tượng, nếu mình mà thành Bán Hồ Đạo Nhân thì hắn cũng không dám nắm chắc là mình có thể toàn mạng dưới pháp khí nọ.
Công Tử Hải nheo mắt lại, đoán:
“Ta nghĩ pháp khí kia chắc là không thể dùng nhiều lần đâu? Bằng không thì Cảnh Mạch nhất định sẽ dùng huyết độn đại pháp bỏ chạy trước tiên. Mà Thư Sơn Áp Lực Đại chỉ là một tu sĩ nhất phẩm, phản ứng không nhanh, nhất định không bắt được hắn!”
“Đúng vậy, sau khi Thư Sơn Áp Lực Đại dùng pháp bảo xong thì không còn sức cản được hắn nữa. Lĩnh hai kiếm của Cảnh Mạch, thiếu chút nữa đã bỏ mạng dưới một kiếm của Cảnh Mạch. Bất quá Cảnh Mạch lại không ngờ trên người Thư Sơn Áp Lực Đại vẫn còn một độn pháp thần ký, lúc thi triển ra thì có tốc độ cực nhanh. Ngay cả Cảnh Mạch cũng phải dốc hết sức mới có thể đuổi kịp độn quang kia. Tốc độ phân thân của ta không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn bọn họ rời khỏi.”
An Tri Ma Quân cảm thán.
Chính Năng gật đầu nói thêm:
“Thư Sơn Áp Lực Đại làm bạn với rất nhiều tu sĩ tiền bối, trên người có vài loại độn pháp cũng chẳng lạ gì. Đầu óc của Cảnh Mạch này không được nhanh nhạy cho nên mới không phòng trước.”
“Chuyện về sau ta cũng không rõ lắm. Nhưng sau đó không lâu... Ta nhận được một tin xác thật là Tô Thị A Thất đã bắt sống được Cảnh Mạch, đưa trở về bản bộ của Thiên Hà Tô Thị.”
Khóe miệng của An Tri Ma Quân co giật.
Thiên Hà Tô Thị là một thế gia khổng lồ không hề thua kém Vô Cực Ma Tông, hơn nữa bọn họ có rất nhiều thủ đoạn. Sau khi Cảnh Mạch bị bắt về đó e là sẽ phải phun ra rất nhiều tin tức về Vô Cực Ma Tông.
Công Tử Hải vỗ nhẹ lên đùi mình, đáp:
“Không sao cả, chuyện mà Cảnh Mạch biết cũng chẳng bao nhiêu. Thiên Hà Tô Thị cũng không lấy được bao nhiêu tin tức đâu… Ngoài ra, ta đã đi liên hệ với thành viên phận bộ thuộc về Cảnh Mạch rồi, báo cho bọn họ biết mà mau rút lui, tránh cho bị Thiên Hà Tô Thị trả thù. Thực lực của A Thất huynh có thể nói là đứng đầu trong ngũ phẩm, không phân bộ nào có thể gánh nổi lửa giận của hắn.”
“Sớm biết như thế thì ngươi không nên chọn Tô Thị A Thất mới đúng.”
An Tri Ma Quân cười nói.
“Không… Ta lại cảm thấy may mắn vì mình đã chọn A Thất huynh làm mục tiêu. Hắn sẽ trở thành nguồn động lực thôi thúc lớn nhất trên con đường tu đạo của ta, giữa ta và hắn, cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót. Có áp lực nhường ấy, ta mới có thể phát triển nhanh hơn!”
Công Tử Hải cười nói, hắn đứng dậy, nhảy vào trong biển mây, đi đến trận pháp liên lạc với thế giới bên ngoài của Vô Cực Ma Tông.
“Kẻ điên.”
An Tri Ma Quân lẩm bẩm.

Hai giờ sau.
Bạch tiền bối:
“Phụt phụt phụt phụt...”
Ở bên cạnh hắn là ba hộp dương mai, hộp mà Tống Thư Hàng mang về đã bị hắn ăn hết sạch từ lâu. Sau đó, hắn còn ngự kiếm phi hành bay đến khu La Tín ở Giang Nam để mua bốn hộp dương mai to thật to mang về.
Bạch Tôn Giả đứng dậy, nói với Tống Thư Hàng:
“Phi kiếm sắp tới rồi, đi theo ta nhận phi kiếm thôi.”
“Được!”
Tống Thư Hàng đứng phắt dậy.
Công pháp phụ trợ của kim cương căn bản quyền pháp —— Bất động kim cương thân.
Nghe tên thôi cũng biết là công pháp vào hàng trâu bò rồi. Bất quá, đây là công pháp phụ trợ có thể giúp hắn cường hóa thân thể mạnh hơn, đẩy nhanh tốc độ đả thông khiếu huyệt nhất phẩm, là công pháp mà hắn cần có nhất hiện nay.
Bạch Tôn Giả giơ một ngón tay lên trời, trên ngón tay có ánh sáng trắng lóe lên.
Rất nhanh, trên bầu trời xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu đen, lao vút về phía Bạch Tôn Giả.
Dường như Tống Thư Hàng nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết loáng thoáng đâu đó.
Tần suất của tiếng kêu thảm này mới quen tai làm sao.
Loại kêu la a a ~ a a ~ này, cứ hai tiếng lại dừng một kịp —— cực kỳ giống với tiếng kêu la thảm thiết mà hắn phát ra lúc bị Bạch Tôn Giả dùng ‘phi kiếm truyền người’ gửi bay về nhà ông ngoại Thổ Ba ở thành phố J lúc tâm trạng của ngài ấy không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận