Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1301: Chúng ta có thể đổi cái mai nào bình thường một chút được không?

Chương 1301: Chúng ta có thể đổi cái mai nào bình thường một chút được không?
Chỉ trong vài phút, cả thần quốc đã biến thành biển lửa.
“Nhìn trời!”
Tống Thư Hàng nói:
“Mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ.”
Biển lửa không chỉ đốt cháy thần quốc mà còn cả mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ bên trong nữa, nói chung tất cả những gì mắt thường nhìn thấy được đều bị ngọn lửa nuốt chửng, chìm trong biển lửa.
Cảnh tượng này tăng thêm nội dung mới cho tư liệu sống về đề tài mạt thế. Cả thần quốc vốn đang không ngừng sụp đổ lại bị nuốt trọn bởi ngọn lửa tận thế.
Tư liệu tuyệt thế này, chỉ cần cắt ghép một chút là đã thành cảnh tượng thế giới tận thế hoành tráng rồi, không cần phải sửa nữa, hàng thật giá thật luôn.
Ngọn lửa ngày càng vượng, thiêu cháy vạn vật.
Mà lúc này, phượng hoàng khổng lồ trên bầu trời lại ngân lên một tiếng thanh thúy.
Sau khi đốt cháy thần quốc, Cửu Tu Phượng Hoàng Hỏa bốc lên, trở về với bầu trời, nhập vào cơ thể của phượng hoàng.
Cơ thể của phượng hoàng lửa càng ngày càng lớn, đến mức che phủ cả bầu trời thần quốc.
Sau khi đốt xong, ngọn lửa không tắt mà còn bị thu lại. Tinh thần tiết kiệm không lãng phí, thu gom tái sử dụng năng lượng này thật đáng để mọi người học tập.
Khi tất cả ngọn lửa đã trở lại với phượng hoàng, mấy người Tống Thư Hàng mới phát hiện ra, thứ bị ngọn lửa hủy diệt chỉ có một phần thần quốc, mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ vẫn còn sót lại. Cửu Tu Phượng Hoàng Hỏa có ý chí của riêng mình, nó sẽ đốt thứ phải đốt, để lại thứ cần được lưu giữ.
Cánh phượng hoàng khép lại, bao lấy mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ còn sót lại từ đống tro tàn của thần quốc.
Ngọn lửa thiêu đốt, để lộ ra nguyên hình của mảnh vỡ Thiên Đình.
Đố là một pho tượng khổng lồ, chỉ còn sót lại có một nửa, còn có cả dòng sông đen đang cuộn trào kia nữa, cả hai đều thuộc Thiên Đình viễn cổ.
Pho tượng nằm nghiêng trên mặt đất, một nửa cơ thể đã bị mất.
Về phần pho tượng này lớn đến đâu ấy hả?
Như này nhé… sông đen rộng lớn như sông Trường Giang đó chảy ra từ chính pho tượng nằm nghiêng kia.
Đúng thế, chỗ khởi nguồn của sông đen trên pho tượng còn lại một nửa chính là ‘hoa cúc’.
Tống Thư Hàng: “…”
Ngoại trừ pho tượng nửa người, cả thần quốc không còn bất cứ một thứ gì khác nữa.
Đây là mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ duy nhất mà con mắt hỏa diễm thu thập được sao?
Nếu như đây là chiến lợi phẩm mà bọn chúng lấy được khi tấn công Thiên Đình thì năm đó chúng đúng là thê thảm.
Hai cánh của phượng hoàng lửa khép lại, bao lấy nửa pho tượng. Sau đó, ngọn lửa trên người nó bắt đầu tắt đi, cơ thể thu nhỏ lại.
Mà đồng thời, pho tượng bị phượng hoàng bao lấy kia cũng bị thu nhỏ kích thước.
Tống Thư Hàng rất phối hợp mở thế giới hạch tâm ra.
Phượng hoàng thu nhỏ mang theo bức tượng cũng nhỏ vào trong thế giới hạch tâm, đặt pho tượng vào vị trí thích hợp.
Không biết pho tượng chỉ còn một nửa này có lai lịch gì?
Sau khi pho tượng được đưa vào trong thế giới hạch tâm, thần quốc của con mắt hỏa diễm mất đi cột chống cuối cùng, hoàn toàn bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử.
Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức, Thông Nương rút khỏi thần quốc.


Bọn họ quay lại hiện thế, xuất hiện bên trên kiệu hoa của Đậu Đậu.
Tống Thư Hàng cất bước, hoa sen đen hiện lên nâng đỡ cơ thể của hắn.
Lúc này tay trái Tống Thư Hàng cầm Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, tay phải đỡ Thông Nương đang đần mặt ra, lưng tựa vào mỹ nhân rắn công đức.
Ngay sau đó, từ không trung có vô số vàng bạc châu báu rơi xuống.
Đây đều là vật phẩm trong thần quốc của con mắt hỏa diễm.
Là một ‘thần minh’, có lúc con mắt hỏa diễm sẽ thưởng một số thứ cho các tín đồ của hắn. Hoặc là sức mạnh, hoặc là tài phú, thậm chí là những thứ cổ quái khác.
Ngọn lửa Cửu Tu Phượng Hoàng biến thần quốc thành một đống tro tàn, nhưng những thứ được coi là vật ngoài thân này lại bị cuốn vào cơn lốc trong không trung. Sau khi Tống Thư Hàng rời khỏi thế giới hạch tâm thì chúng trút xuống như mưa.
Tống Thư Hàng nảy ra một ý nghĩ, thu hết những thứ này vào thế giới hạch tâm của mình.
Các tu sĩ đều xem tiền tài là thứ cặn bã.
Nhưng chỉ cần còn chưa thoát ly phàm tục, trong cuộc sống của tu sĩ vẫn cần những thứ “cặn bã” có tên tiền bạc kia.
Sau khi thuận tay thu lấy đống vàng bạc này xong, Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, nhìn sang chỗ lão giả cầm cung đứng khi nãy.
Chỉ là không thấy người đâu, lão giả đó đã rời khỏi đây.
Sự xuất hiện của lão giả này rõ ràng không phải là một điều trùng hợp. Hắn vẫn luôn ẩn mình trong đội ngũ rước dâu của Đậu Đậu, đợi con mắt hỏa diễm xuất hiện.
Quả nhiên, Hoàng Sơn Chân Quân và đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử bố trí đám cưới này là để hốt một mẻ lớn.
Mà lão giả cầm cung kia lại vội vàng bỏ đi, hiển nhiên còn nơi khác cần lão ra tay… Kế hoạch của đại huynh Phù Sinh Tiên Tử và Hoàng Sơn Chân Quân vẫn chưa kết thúc.
Tuy nhiên bây giờ Tống Thư Hàng đã không còn tool hack tạm thời là Bạch tiền bối, nếu như còn gặp phải trận chiến cấp cửu phẩm thì hắn cũng không nhúng tay vào nổi.
Trừ phi Xích Tiêu Kiếm nạp lại đủ năng lượng, nói không chừng có thể chém ra một chiêu Phần Thiên Hỏa Diễm Đao cửu phẩm cho đủ số cũng nên.
Trong khi suy tư, Tống Thư Hàng đạp lên hoa sen đen, bước từ không trung xuống mặt đất.
Thông Nương thấy đã về đến hiện thế thì biến ngay thành hình dạng búp hành.
Còn Cửu Tu Phượng Hoàng Đao thì bay lơ lửng bên người Tống Thư Hàng, vòng quanh hắn đầy thân mật.
Trên người Tống Thư Hàng có rất nhiều thứ thu hút Cửu Tu Phượng Hoàng Đao. Ví như thế giới hạch tâm, Diệp Tư còn có thân phận của “Trình Lâm” nữa.
Hắn và Thiên Đạo thứ ba có nhân quả rất sâu, thân là đạo khí của Thiên Đạo thứ ba, tuy rằng Cửu Tu Phượng Hoàng Đao mới được giải trừ bảy phong ấn nhưng theo bản năng vẫn muốn iwr gần Tống Thư Hàng.
“Ta mới là Bát Tu đấy nhé.’
Thông Nương khóc giàn giụa, “Thiên khếp Bảo Điển” khởi động hiệu ứng đau tim, nước mắt rơi không ngừng.
Bực quá đi mất, rõ ràng cô mới là Bát Tu nhưng Cửu Tu Phượng Hoàng Đao còn thân thiết với Tống Thư Hàng hơn.
Dường như cảm nhận được sự tủi thân của Bát Tu, Cửu Tu Phượng Hoàng Đao bay“vèo” tới bên cạnh Thông Nương, ngọn lửa ở chuôi đao lan ra, hóa thành một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lên búp hành của Thông Nương như đang an ủi cô.
Thông Nương lau mắt, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Xem ra Cửu Tu Phượng Hoàng Đao vẫn quan tâm đến cảm nhận của chủ nhân như cô.
Khi Thông Nương còn đang nghĩ như thế, Cửu Tu Phượng Hoàng Đao đã chạy về lại bên Tống Thư Hàng, thân mật bay vòng quanh hắn làm nũng.
Thông Nương: “…”
Có tin là ta lất bàn không, ta không cần thân phận Bát Tu này nữa!
Cửu Tu Phượng Hoàng Đao cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân không được tốt, nên nó lại bay đến chỗ Thông Nương, biến ra bàn tay bằng lửa, xoa nhẹ búp hành, an ủi chủ nhân của mình.
Thông nương: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Thông Nương đúng là hết cứu rồi mà, cho dù có trở thành Bát Tu, trở thành chủ nhân của đạo khí Cửu Tu Phượng Hoàng Đao cũng không vớt vát lại được chút nào.
Xích Tiêu Kiếm thầm nghĩ trong lòng:
‘Nếu như sau này cô ta thật sự trở thành Thiên Đạo thì ta sẽ livestream… livetream gì thì hay nhỉ?’
Lần này Cửu Tu Phượng Hoàng Đao không trở lại làm nũng Tống Thư Hàng nữa, nó yên lặng nằm ở trong tay Thông Nương.
Sau khi xác định được ‘Bát Tu’, nó còn phải tiến hành bồi dưỡng liên hệ sâu hơn với Bát Tu. Đồng thời, sắp tới đây Thông Nương còn phải bế quan một thời gian.
Bằng một suy nghĩ, Tống Thư Hàng đưa Thông Nương và Cửu Tu Phượng Hoàng Đao vào trong thế giới hạch tâm.
Sau khi hắn đặt chân lên mặt đất, mấy vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 lập tức nhào lên.
“Bá Đao Tống Nhất, khi nãy ngươi không sao chứ?”
Lệ Chi Tiên Tử vươn tay ra nắn bóp người Tống Thư Hàng.
Vì đội ngũ rước đâu nhiều người lắm miệng, Lệ Chi Tiên Tử không gọi tên thật của Tống Thư Hàng mà đổi thành đạo hiệu.
Vừa nãy, Tống Thư Hàng xông tới thần quốc như một quả đạn pháo, đối kháng chính diện với con mắt hỏa diễm kia, nói thật các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số một đều bị dọa một trận.
“Yên tâm đi, Lệ Chi Tiên Tử, ta ổn lắm.”
Tống Thư Hàng đáp.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Mộc Đạo Nhân, khi nãy xảy ra chuyện gì thế? Ta nói trạng thái vừa nãy của ngươi ấy.”
“Thật ra vừa nãy là vị tiền bối thần bí kia dùng bí pháp nhập vào ta, vì thế ta mới có thể chống lại con mắt hỏa diễm kia.’
Tống Thư Hàng trả lời.
“Không có di chứng gì chứ?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi, bí thuật khiến một tu sĩ tứ phẩm như Tống Thư Hàng bạo phát ra sức mạnh để đánh chính diện với con mắt hỏa diễm cửu phẩm sẽ không để lại di chứng đấy chứ?
“Không sao đâu. Hơn nữa cơ thể hiện tại của ta cũng không phải là bản thể, là phân thân hóa ra từ pháp khí bản mệnh thôi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ gật đầu rồi đưa cho hắn một chiếc túi càn khôn:
“Cho ngươi cái này, đây là nguyên liệu để sửa lại con rối kia của ngươi, nếu không đủ thì liên lạc với ta.”
Thế lực sau lưng Thất Sinh Phù Phủ Chủ thâm sâu khó lường, cũng chỉ có hắn mới thu thập đủ nguyên liệu tu sửa con rối bát phẩm nhanh như thế.
Tống Thư Hàng nhận lấy túi càn khôn, bỏ nguyên liệu trong túi vào thế giới hạch tâm của mình rồi trả túi cho Phủ Chủ.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cầm lại túi, nói:
“Bạch Kình Đao Khách, nếu như lúc nãy ta không nhìn lầm, thanh trường đao như ẩn như hiện xuất hiện bay xưng quanh ngươi vừa nãy…là thanh đao đó đúng không?”
Tất cả các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số một đều nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Đây cũng là chuyện bọn họ tò mò nhất.
“Đúng thế.”
Tống Thư Hàng thở dài. Các vị tiền bối à, tuy rằng bây giờ đạo hiệu của ta khá nhiều, nhưng thỉnh thoảng các ngươi có thể thống nhất gọi một cái được không.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ mỉm cười:
“Chúc mừng ngươi nhé, Tầm Đạo Thư Sinh. Bắt đầu từ hôm nay, nên gọi ngươi là Bát Tu rồi. Nghe nói trước đây ngươi tặng một đạo hiệu cho đồ đệ, nhưng chỉ trong chớp mắt ngươi lại có đủ bảy đạo hiệu rồi.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Nếu như cộng cả thánh hào vào thì là tám cái.”
“Bát Tu Tống đạo hữu, nghe có vẻ ngầu đấy, hơn nữa con số 8 cũng khá may mắn.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
“Ừm, thực ra ta không phải là Bát Tu.”
Tống Thư Hàng cười khổ.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Cái gì cơ?”
Giao Bá Chân Quân bừng tỉnh:
“Lúc nãy ta đã cảm thấy có điều gì kỳ lạ, tuy rằng thanh đao đó lượn quanh Thư Sinh Cư Sĩ nhưng cuối cùng lại rơi vào trong tay một gốc hành tinh.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Đợi chút đã, chẳng lẽ ý của Giao Bá tiền bối chính là hành yêu kia mới là Bát Tu?”
Tống Thư Hàng cười khổ gật đầu:
“Đúng thế, Thông Nương mới là Bát Tu.”
Tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1: “…”
“Đừng nhìn ta như thế, ta cũng bất ngờ mà.”
Tống Thư Hàng nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Bá Đao Tống Nhất, giờ Thất Tu tiền bối đang ở đâu?”
“Để lát nữa ta hỏi xem, chắc chắn mấy người Thất Tu tiền bối vẫn bình an vô sự.”
Tống Thư Hàng nói.
Lần trước Bạch tiền bối cứu cả Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, Thất Tu và Tứ Tu ra, bây giờ nếu như Cửu Tu Phượng Hoàng Đao đã được thả ra thì Thất Tu và Tứ Tu tiền bối chắc là cũng sắp trở về rồi.
*******
Cơn náo loạn trong hôn lễ tạm thời kết thúc.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 trở về thuyền tiên, đội ngũ rước dâu chậm rãi khởi động.
Tống Thư Hàng ngự đao phi hành theo sau kiệu vàng.
Bây giờ hắn không thể trở lại trong cơ thể Đậu Đậu nên tất nhiên cũng không thể ở trong kiệu, người phải gả không phải hắn mà.
Cơ thể của Đậu Đậu lên tiếng:
“Tống tiền bối, người không thì tốt quá.”
Xưng hô thế này chắc là Vũ Nhu Tử rồi.
“Để mọi người phải lo lắng rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Đúng rồi, Tống tiền bối, kết hôn kích thích thật đấy.”
Vũ Nhu Tử lại nói.
Tống Thư Hàng:
“Khụ, hôn lễ của Đậu Đậu là chuyện ngoài ý muốn. Hôn lễ bình thường sẽ không có nhiều chuyện kích thích như thế mới đúng.”
“Ta biết, thật là đáng tiếc, nếu như đám cưới sau này của ta cũng kích thích như thế thì tốt biết mấy.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn cảm thấy nếu ai dám phá đám hôn lễ của Vũ Nhu Tử thì Linh Điệp Tôn giả sẽ xách đao tới chém người, còn chém ai thì không nói trước được.
“Tống tiền bối, sau này ngươi có dùng kiệu vàng để rước dâu không? Ta thấy nó rất hay đấy.”
Tống Thư Hàng:
“Cá nhân ta thiên về đám cưới kiểu hiện đại hơn, nhưng thử một lần cũng được.”
Vũ Nhu Tử nói tiếp:
“Tống tiền bối… a a a ô ~ ngốc ~”
Tống Thư Hàng:
“Cái gì?”
“Ta bị Tạo Hóa Tiên Tử cướp micro, hình như tiên tử đang muốn hát nhưng ta đã áp chế lại rồi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Hay là để cô ấy hát đi vậy?”
“Không, ta định áp chế cô ấy, đợi đến khi làm lễ thì để cô ấy cất giọng.”
Vũ Nhu Tử nói:
“Nếu như cô ấy có thể cất lên tiếng hát hoàn mỹ của Tạo Hóa tiền bối thì thật tuyệt vời.”
Vũ Nhu Tử cô định gây sự đấy à.
“Đúng rồi, A Thập Lục đâu? Sao mãi mà cô ấy chẳng nói gì thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Hì hì, ngươi đoán xem? Tống tiền bối.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Đoán gì cơ?”
“Tống tiền bối.”
“Tống tiền bối…”
“Tống… tiền… bối!”
Nếu như Vũ Nhu Tử dùng giọng nói bản thể của mình để gọi như thế thì chắc chắn sẽ rất vui tai nhưng tiếc rằng đây là giọng của Đậu Đậu.
“Ngươi có nghe ra ai đang gọi mình không?”
“Vừa rồi người nói chuyện với ngươi vừa có A Thập Lục vừa có Vũ Nhu Tử, ngươi có phân biệt được không?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Không được à, ngươi hiểu chúng ta ít quá. Tống ~ tiền ~ bối ~”
“Chỉ là cách xưng hô thôi, rõ ràng ngữ khí mà cả hai dùng không giống nhau.”
“Ô la la la ~ ngốc ~”
Tống Thư Hàng: “…”
Sau tất cả, A Thập Lục cũng bị lây bệnh rồi ư?
‘Tống Thư Hàng, sao Cửu Tu Phượng Hoàng Đao lại qua đây rồi, ngươi trở thành Bát Tu rồi à?’
Lúc này, từ thế giới hạch tâm truyền ra giọng nói vui mừng của Lục Tu Tiên Tử.
Tống Thư Hàng:
‘Không, ta chưa trở thành Bát Tu, Bát Tu là Thông Nương.’
‘…’
Lục Tu Tiên Tử trầm mặc một hồi.
Một lúc lâu sau, tiên tử mới thở dài nói:
‘Thế sự khó lường, thôi vậy, nếu như Cửu Tu Phượng Hoàng Đao đã vào trong thế giới hạch tâm thì chúng ta bắt đầu kế hoạch luyện chế pháp khí tổ hợp tam thập tam thú thôi. Tiếp theo đây tới là pháp khí hệ rùa. Ngươi có mai rùa thích hợp để làm khung pháp khí không?’
‘Mai rùa ư? Có thật này!’
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
Sau đó, chỉ bằng một suy nghĩ, hắn chuyển chiếc mai rùa mà Quy tiền bối tặng đến trước mặt Lục Tu Tiên Tử:
‘Lục Tu Tiên Tử, cô xem mai rùa này có được không?’
Đây là mai rùa mà Quy tiền bối cởi bỏ khi tấn thăng từ bát phẩm lên cửu phẩm.
Bảo bối bát phẩm đấy.
Lục Tu Tiên Tử: “…”
Chúng ta có thể đổi lại một cái mai rùa bình thường hơn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận