Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 159: Không thể nào từ chối

Chương 159: Không thể nào từ chối
Thôi được rồi, tên gì cũng được cả, ít nhất thì giờ có nó rồi, mình không cần đi mua tủ lạnh mới làm gì nữa. Tống Thư Hàng xoa xoa mặt, miễn cho nụ cười tươi roi rói của mình biến thành héo úa.
Lúc này, Bạch tiền bối lại dời mục tiêu sang cái điều hòa gắn trên tường, giờ hắn đang ngẩng đầu nhìn lên điều hòa, vẻ mặt như thể nóng lòng muốn thử.
Tống Thư Hàng vội vàng dời hướng sự chú ý của hắn:
“Tiền bối, bây giờ ngài đi thay bộ quần áo khác đi, ta dẫn ngài ra ngoài mua máy tính với điện thoại nhé? Như thế thì ngài có thể liên hệ với các thành viên trong Nhóm Cửu Châu Số 1 bất cứ lúc nào rồi.”
“Quần áo à? Cũng đúng nhỉ, bộ đồ này của ta dễ bị dòm ngó quá.”
Bạch Chân Quân gật đầu, sau đó gõ vài chữ trên máy tính vô cùng điêu luyện, tìm một số kiểu ăn mặc đang thịnh hành của nam giới. Chỉ mới một đêm thôi mà Bạch Chân Quân tiền bối đã biết dùng máy tính khá bài bản rồi. Vô sự tự thông luôn.
Lát sau, Bạch Chân Quân chỉ vào một bộ đồ nam bình thường rồi hỏi:
“Bộ này thế nào?”
“Trông được lắm.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Vậy chọn bộ này đi.”
Bạch Chân Quân đưa tay vỗ nhẹ một cái lên bộ áo trắng của mình, lập tức có từng đợt sóng trận pháp xuất hiện.
Một giây sau, bộ đồ trên người Bạch Chân Quân lập tức biến thành bộ y hệt bức ảnh trên mạng.
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt lên mà nhìn, pháp thuật này đúng thật là pháp thuật biến quần áo trong truyền thuyết đây mà, lại còn không xuất hiện cảnh tượng thay đồ khiến cho người ta xấu hổ như trên phim hay có nữa chứ! Đây đúng là loại pháp thuật là phụ nữ trên toàn thế giới đều tha thiết ước mơ.
Có cái này rồi bạn cần gì phải đau đầu vì sắp xếp nguyên tủ quần áo nữa?
Bạn còn phải cân nhắc đắn đo xem nên chọn bộ nào tốt hơn à?
Bạn còn phải mệt mỏi vì phải chọn quần áo để thay mỗi khi có việc cần ra ngoài à?
Pháp thuật biến đổi quần áo, một bộ đồ giải quyết tất cả mọi vấn đề của bạn. Bạn xứng đáng có được nó!
“Chúng ta đi đâu trước đây?”
Bạch Chân Quân vén mái tóc dài lên, dùng mũ che lại.
Tống Thư Hàng giật mình phục hồi lại tinh thần, trả lời:
“Cách đây ba trạm xe bus có một khu bán đồ điện tử, có thể mua được tất cả những thứ chúng ta cần ở đó.”
Đồng thời, hắn lại quay sang gọi Đậu Đậu Bắc Kinh:
“Đậu Đậu, ngươi có muốn ra ngoài chơi không?”
“Lát nữa ta phải chơi game rồi, ngươi muốn dắt chó đi dạo thì đợi hôm nào ta có hứng đi đã.”
Đậu Đậu đáp, đầu cũng chẳng thèm quay lại. Bạch Chân Quân ra ngoài rồi thì mới tới lượt nó chơi máy tính của Tống Thư Hàng, bà xã còn đang chờ nó online đấy!
Ta cũng có bảo là muốn dắt chó đi dạo đâu mà.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Vậy chúng ta đi thôi, Bạch tiền bối.”
Nếu như chỉ có mỗi mình hắn đi với Bạch Chân Quân thì phải cẩn thận hơn mới được. Nhất định không thể để Bạch tiền bối có cơ hội biểu diễn tuyệt chiêu ngã động đất!

Vô Cực Ma tông là một tông môn ma đạo có tiếng trong giới tu sĩ.
Đệ tử trong môn phái này đều có tính tình khá cực đoan. Làm việc ngang ngược.
Vị trí tông môn của Vô Cực Ma tông cũng thần bí khó lường, ngoại trừ người của ma tông ra thì mãi đến bây giờ vẫn không có ai trong giới tu sĩ biết rõ vị trí cụ thể của nó.
Lúc này, ở bên trên Ma Hầu phong trong sáu mươi chín đỉnh núi của ma tông.
Công Tử Hải lặng lẽ đứng ở mép sườn núi. Dưới chân là biển mây cuồn cuộn, sau lưng chính là động phủ tu luyện của hắn trong Vô Cực Ma tông.
Từ xa, có một bóng dáng thư sinh dần đến gần Công Tử Hải, thản nhiên nói:
“Xem bộ dạng ngươi thế này, dường như rất rảnh rỗi nhỉ?”
“Bản mệnh tà đao đã hoàn thành, ngưng tụ kim đan tấn chức Linh hoàng không phải chuyện khó khăn gì, thế nên mới có chút thời gian rảnh rỗi được như thế.”
Công Tử Hải quay đầu lại, quay sang cười nói với Chính Năng:
“Không phải ngươi cũng rất nhàn rỗi đấy à, ta và ngươi đều là những kẻ có tư chất vượt trội. Mục tiêu của chúng ta đâu chỉ đơn giản là ngưng tụ bản mệnh kim đan không thôi.”
Kim đan có long vân, chia ra làm cửu cấp.
Với tính cách của Công Tử Hải và Chính Năng thì đương nhiên sẽ không đặt mục tiêu ở kim đan có một hai long vân bình thường rồi. Kim đan bảy vân mới chính là mục tiêu mà bọn họ muốn. Ít nhất thì cũng phải là kim đan có năm vân đổ lên!
Cho nên, Công Tử Hải mới dùng đến Huyết Thần tà đao trận của Huyết Đao tông đã diệt vong để lấy được Huyết Thần toản.
Cho nên, Chính Năng mới có thể cướp lấy Thất Hoàng Diệu quả của Tiên Nông tông cùng với cách dùng nó.
Cho nên, An Tri Ma Quân mới trăm phương nghìn kế khiến cho lũ đệ tử Nguyệt Đao Tông phát cuồng, để rút tam tà ma khí kia ra.
Huyết Thần toản cũng được, Thất Hoàng Diệu quả hay tam tà ma khí cũng thế. Đó đều là cách để ba kẻ Công Tử Hải dùng để đề cao long vân trên kim đan của mình!
“Mấy ngày nay ta đang cân nhắc cách biến Thất Hoàng Diệu quả thành thuốc. Cùng lắm chỉ một tháng thôi là ta có thể luyện chế nó thành hình rồi.”
Chính Năng đứng bên cạnh Công Tử Hải, cũng đưa mắt dõi về phía biển mây xa xăm.
“Ta cũng đã xử lý Huyết Thần toản xong cả rồi, cũng chừng một tháng thôi thì có thể giao cho các ngươi dùng.”
Công Tử Hải cười nói.
Đang lúc nói chuyện, chợt có một luồng khói đặc tỏa ra, thân hình của An Tri Ma Quân xuất hiện một cách quỷ dị:
“Tam tà ma khí của bản quân cũng đã chiết xuất sơ sơ rồi, cao lắm chỉ chừng nửa tháng nữa là xong xuôi, có thể chia ra dùng chung với các ngươi.”
“Vậy thì chúng ta phải cố gắng lên. Đề cao thực lực của bản thân, có thực lực thì mới có quyền nói chuyện.”
Trong mắt của Công Tử Hải xuất hiện ánh sáng điên cuồng:
“Có quyền lên tiếng thì mới có thể tiếp tục giành được đủ lợi ích bên trong ma tông.”
Nói đến kế hoạch ma tông, Chính Năng và An Tri Ma Quân đều trở nên im lặng.
Một lúc sau, Chính Năng mới thở dài, khẽ nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ điều gì.
Sắc mặt của An Tri Ma Quân cũng trở nên khá nặng nề.

Đột nhiên, Chính Năng mở miệng nói:
“Kẻ kia lại đến nữa rồi.”
“Là Cảnh Mạch đà chủ à? Cứ cách vài ngày hắn lại đến đây, không thấy mệt à?”
An Tri Ma Quân cười khùng khục:
“Bản quân không rảnh chơi với hắn, đi trước đây.”
Hắn nói xong thì biến thành một luồng khói đen, nhanh chóng rời đi.
Chính Năng thì im lặng không nói gì, bước về phía trước, kiếm gỗ bay ra từ trong ống tay áo của hắn, biến thành độn quang đáp xuống dưới chân, đỡ Chính Năng bay về phía biển mây, biến mất tăm.
Công Tử Hải há hốc mồm… hai cái tên này bỏ rơi hắn lại một mình như thế là sao?
Cảnh Mạch đà chủ là một đà chủ của một nhánh nhỏ ở thế giới bên ngoài của Vô Cực ma tông, đồng thời cũng là đệ tử của Ma Hầu phong trong sáu mươi chính đỉnh.
Kẻ này không chỉ tự cao tự đại, lại còn nóng tính dễ nổi giận, là một quả bom hẹn giờ không biết sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Lỡ mà không hợp thì sẽ rút đao nói chuyện ngay!
Một giây trước còn có thể tươi cười chén thù chén tạc, cơm no rượu say với ngươi. Một giây sau có khi lại phát khùng chỉ vì một câu nói nhỡ miệng của ngươi, hùng hổ nhào lên tẩn cho ngươi một trận!
Nếu như thực lực của ngươi xêm xêm với hắn thì còn có thể đại chiến ba trăm hiệp. Còn chẳng may thực lực của ngươi mà kém hắn thì nhất định sẽ bị dần nhừ tử.
Toàn bộ người trên Ma Hầu phong này đều đã đánh nhau với hắn rồi. Cuối cùng, ngay cả chủ nhân của Ma Hầu phong cũng chịu không nổi cái tính của hắn, nên mới đuổi hắn ra ngoài làm đà chủ của một nhánh nhỏ.
Cũng vì thế cho nên người được phong chủ yêu thích như Công Tử Hải bây giờ cũng trở thành đối tượng bị tên Cảnh Mạch đà chủ kia đến hoạch họe.
“Mấy kẻ không nói đạo lý thế này đúng là phiền phức.”
Công Tử Hải xụ mặt. Thở dài một hơi, sau đó hắn cố gắng làm cho vẻ mặt của mình bình tĩnh lại.
Đối phó với loại người như Cảnh Mạch đà chủ này, ngươi càng tức giận thì hắn lại càng đắc ý.
“Ha ha, Công Tử Hải sư đệ rảnh rỗi thật đấy, còn có thời gian đứng đây ngắm mây bay à? Đúng rồi. Hôm nay ta lại nghe thấy một tin. Thấy bảo sau khi ngươi khiến cho Nguyệt Đao tông nháo nhào lên rồi huyết tế toàn bộ tông môn, tạo ra được bốn mảnh Huyết Thần toản. Nhưng sau cùng lại bị một tên vô danh tiểu tốt cướp đi một mảnh à? Đúng là một tin tức vô cùng thú vị! Ha ha ha.”
Cảnh Mạch đà chủ còn chưa tới thì cái giọng oang oang đã vang lên trước.
Tiếp theo, có một thân ảnh cao to xuất hiện ngay trước mặt Công Tử Hải.
Mái tóc màu bạc dựng đứng lên như con nhím. Hai mắt bị biến thành màu vàng kim vì luyện công pháp, trong mắt thi thoảng còn có tia sét màu vàng lóe lên.
Công Tử Hải quay lại, mỉm cười đáp:
“Tin tức này người của Ma Hầu phong đã biết từ lâu rồi. Sao bây giờ Cảnh Mạch sư huynh mới biết thế?”
Đây rõ ràng là đang mỉa mai nhân duyên của hắn, bởi vì tính tình của hắn bộp chộp nóng nảy quá nên toàn bộ Ma Hầu phong này gần như không có ai chịu chơi chung với Cảnh Mạch hết.
Ai lại thích một kẻ hở tí là giở thói đánh người chứ?
Cảnh Mạch đà chủ cứng họng, sau đó hừ lạnh nói:
“Ta nghe nói kẻ cướp Huyết Thần toản đi chỉ là một tên tu sĩ nhất phẩm vừa mới tu hành không được bao lâu thôi đúng không? Thậm chí còn chưa hoàn thành cả cơ bản Trúc Cơ nữa à?”
“Đúng vậy. Đó là một tu sĩ bình thường vẫn còn rất trẻ, hình như có quen biết với Tô Thị A Thất. Bây giờ chắc là hắn đã mở được tâm khiếu, hoàn thành Trúc Cơ rồi nhỉ?”
Công Tử Hải cười nói, để lộ ra một số thông tin về Thư Sơn Áp Lực Đại.
“Chà chà, chỉ vì có quen biết với Tô Thị A Thất nên ngươi bị dọa cho sợ khiếp vía, đến giờ vẫn không dám đi lấy mảnh Huyết Thần toản kia về à?”
Cảnh Mạch Đà chủ vừa cười khùng khục vừa hỏi lại.
“Sư huynh quá lời, tính trước rồi làm sau, ta không làm những việc mà mình không nắm chắc bao giờ.”
Công Tử Hải vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa trên mặt.
“Ta thấy rõ ràng là ngươi đã bị Tô Thị A Thất dọa cho sợ mất mật thì có!”
Cảnh Mạch đà chủ cười ha hả. Lộ ra hàm răng nhọn hoắt như cá mập:
“Nếu như ngươi đã không dám đi lấy mảnh Huyết Thần toản đó về thì để ta đi lấy lại giúp ngươi vậy. Sư đệ ngươi sẽ không thấy phiền nếu ta ra tay đấy chứ? Mà dù ngươi có ý kiến cũng vô dụng thôi.”
“Ha ha.”
Công Tử Hải bật cười khe khẽ:
“Đương nhiên là không phiền gì rồi. Cảnh Mạch sư huynh cứ tự nhiên đi thôi.”
Vốn định tới đây chế giễu, nào ngờ Công Tử Hải lại không thèm đếm xỉa gì.
Không so đo mồm mép với Công Tử Hải được. Cảnh Mạch Đà chủ tức giận mắng thầm: Vậy thì dùng sự thật để vả vào mặt hắn vậy!
Nghĩ tới đây, hắn dùng sức giẫm mạnh một cái, xoay người rời đi.
Cảnh Mạch đà chủ vừa mới rời khỏi xong thì An Tri Ma Quân lại quay về:
“Ngươi thật sự để tên này đi đối phó với Thư Sơn Áp Lực Đại kia đấy à?”
Thân ảnh của Chính Năng cũng bay cái vèo ra từ trong biển mây:
“Lỡ như hắn thật sự cướp được Huyết Thần toản trong tay Thư Sơn Áp Lực Đại kia thì sao đây?”
“Thì có sao đâu, chỉ là một mảnh Huyết Thần toản thôi mà.”
Công Tử Hải dõi mắt nhìn về phía xa, khẽ siết chặt bàn tay:
“Điều kiện tiên quyết là khẩu vị của hắn phải tốt, sau khi tìm được Huyết Thần toản xong, nếu như hắn có thể ăn được nó thì thôi. Còn bằng không, ha ha…”
“Ngoài ra, tuy rằng thực lực của Thư Sơn Áp Lực Đại kia có hơi kém thật. Nhưng một kẻ có thể tìm ra được lỗ thủng trên Huyết Thần tà đao trận mà chúng ta đã cải biên, dễ dàng cướp được một miếng thịt béo bở từ trên tay chúng ta, sao có thể là một tu sĩ tầm thường chứ?”
Công Tử Hải nhếch môi cười khểnh:
“Hắn tìm được lỗ thủng của chúng ta nhất định không phải do tình cờ. Cho nên… hoặc là tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia đang giả vờ che giấu thực lực, hoặc là có một vị cao nhân ở bên cạnh chỉ điểm cho hắn.”
“Mà rốt cuộc là khả năng nào đi nữa, chúng ta đều phải thử một lần thì mới biết được. Bây giờ, Cảnh Mạch đà chủ đã chủ động dâng lên tới cửa đi thử nghiệm giùm chúng ta, thì ta có lý nào lại từ chối ý tốt của hắn. Các ngươi thấy sao?”
Công Tử Hải mỉm cười hỏi lại.
“Không thể từ chối.”
Chính Năng thản nhiên nói.
“Ta sẽ để ý hành động của Cảnh Mạch.”
An Tri Ma Quân cũng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận