Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 353: Song long hóa môn!

Chương 353: Song long hóa môn!
“Cơ duyên? điểm hóa long môn?”
Thân thể Tống Thư hàng rùng mình một cái theo bản năng, tha thứ cho hắn, gần đây hắn hơi bị dị ứng với cụm từ "long môn" này. Bởi vì hai từ long môn này đã mang đến rất nhiều ký ức khắc cốt ghi tâm cho hắn trong suốt hai ngày nay.
Do đó, Tống Thư Hàng nhanh chóng dời đi lực chú ý của mọi người, hắn hỏi dò:
“Bán nhân ngư? Chính là trạng thái mỹ nhân ngư ấy hả?”
“Đúng rồi đấy, một nửa là người, một nửa là cá.”
Ngư Kiều Kiều dương dương đắc ý, nhân ngư cũng giống với xà yêu, chúng đều là yêu quái nổi tiếng trong truyền thuyết và thần thoại.
“Đúng là rất đáng để chờ mong đấy.”
Tống Thư Hàng nói tiếp:
“Đến lúc đó nhất định phải chụp chung một bức ảnh nhé!”
Chỉ cần nghĩ tới việc được chụp ảnh chung với mỹ nhân ngư thì hắn đã thấy sướng rơn rồi.
“Không thành vấn đề.”
Ngư Kiều Kiều cam đoan —— có hai cơ hội điểm hóa long môn, một lần dùng để chuẩn bị tư thế sẵn sàng, tích lũy kinh nghiệm, lần thứ hai, nhất định là cô có thể vượt qua long môn thành công!
“Coi bộ tâm trạng của hai người các ngươi không tệ lắm nhỉ.”
Bạch Tôn Giả lấy ra hai viên đan dược, đưa cho Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều.
Tống Thư Hàng nhận lấy đan dược, nhìn qua thì đây không phải khí huyết đan, không biết đây là đan dược gì ấy nhỉ?
Bạch Tôn Giả bắt đầu giới thiệu:
“Ngư Kiều Kiều, trước tiên ngươi lấy một giọt tinh huyết bản mệnh cho Thư Hàng đi, sau đó ăn viên đan dược này vào, nó sẽ bổ sung thể năng và tinh thần lực cho hai ngươi, giúp các ngươi điều chỉnh cơ thể tới trạng thái tốt nhất.”
Ngư Kiều Kiều giương cái vây nho nhỏ của mình ra, cô dùng một cái vây khác chọc vào nó mà lòng đau như cắt, một giọt máu màu vàng nhạt chảy ra từ đầu móng vuốt.
Bạch Tôn Giả búng nhẹ ngón tay một cái, giọt máu vàng kia bắt đầu bay lên lơ lửng.
“Thư Hàng, há miệng ra.”
Bạch Tôn Giả gọi.
Tống Thư Hàng mở miệng theo bản năng, sau đó giọt máu màu vàng nhạt này bay thẳng vào miệng Tống Thư Hàng, trượt qua cổ họng rồi trôi tuột xuống bụng dưới của hắn.
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng. Cái này không giống với lá hành của Thông Nương mà đúng không, chẳng lẽ là vật đại bổ gì à?
Nhưng mà, sau khi giọt tinh huyết đi vào bụng, quần áo của Tống Thư Hàng cũng không bị nổ tung như lúc ăn thần dược, hay chỉ thoáng một cái mà đã đạt được công lực mấy chục năm gì hết.
Chẳng qua là sau khi nuốt giọt tinh huyết này, dường như hắn cảm nhận được sợi dây liên hệ mơ hồ giữa hắn và Ngư Kiều Kiều —— mà hắn thì chẳng còn xa lạ gì với loại cảm giác này.
Linh quỷ bên trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng cũng có mối liên hệ tương tự, nhưng sự kết nối giữa Tống Thư Hàng và linh quỷ vẫn thường thường bị đứt mạng. Thế nhưng, khi trải qua thời gian dài, linh quỷ trong tâm khiếu đã bắt đầu đồng bộ gần như triệt để với Thư Hàng, một khi đồng bộ hoàn thành triệt để, linh quỷ của hắn sẽ tự động được cập nhật thành phiên bản hoàn toàn mới.
Bạch Tôn Giả hài lòng, nói:
“Tốt lắm, tiếp đó các ngươi sử dụng đan dược, điều chỉnh trạng thái. Ngư Kiều Kiều, ngươi mau lấy hết tất cả nguyên liệu, vật phẩm dùng trong nghi thức tế lễ, Linh Thạch các loại cần để điểm hóa long môn ra đi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta sẽ giúp ngươi điểm hóa long môn.”
Trong lòng Ngư Kiều Kiều rất vui vẻ, cô đã mong đợi ngày này ngót nghét mấy chục năm rồi.
Cố nuốt viên thuốc vào, nói:
“Tiền bối, ta đi lấy những vật phẩm cần thiết cho điểm hóa long môn, sẽ quay lại ngay lập tức.”
Vừa dứt lời, cô thả người nhảy lên, giữa không trung, cô hóa thành một con cá lớn màu đỏ dài chừng mười mét. Bốn móng vuốt trắng nõn biến thành móng Giao Long, nhìn qua vô cùng sắc bén, thoạt nhìn có phần dữ tợn.
Vốn dĩ Tống Thư Hàng đang định nuốt đan dược, bỗng nhiên trông thấy Ngư Kiều Kiều biến thân như thế, suýt chút nữa thì nghẹn luôn viên đan dược trong cổ họng —— trước khi biến thân, Ngư Kiều Kiều quá đáng yêu. Giờ lại biến thành như vậy, tương phản lớn thật đấy.
Chẳng lẽ, ẩn giấu sau lưng tất cả những thứ đáng yêu đều là một chân thân vô cùng hung bạo dữ tợn ư?
Sau khi cố nuốt đan dược xuống, Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng, nhắm mắt minh tưởng —— cái tên điểm hóa long môn hắn vừa nghe thấy hẳn là liên quan đến "Ngư Dược Long Môn" rồi.
Nhất định đây không phải là chuyện sung sướng gì... Ở điều kiện tiên quyết là bản thân không thể nào từ chối được, hắn chỉ còn cách cố gắng khôi phục tới trạng thái tốt nhất, xem những gì sắp nghênh đón là một cuộc khiêu chiến vậy.


Ở một bên, Bạch Tôn Giả cuối cùng lại chuyển tầm mắt về phía bờ cát.
Trên bờ cát, đám người Lang Nhất vẫn đang nằm một đống ở đó. Đợt sóng thần kia đã tiêu hao gần hết toàn bộ thể lực của bọn họ. Hơn nữa, sóng thần lần này có ẩn chứa yêu lực của Ngư Kiều Kiều, trong thời gian ngắn này, đám Lang Nhất không thể gượng dậy nổi.
Bạch Tôn Giả gọi khẽ một tiếng:
“Đậu Đậu!”
Kinh ba Đậu Đậu và tiểu hòa thượng chạy ra khỏi lều.
“Giúp ta trông chừng mấy tên này, đừng đùa chết chúng, cũng đừng để chúng chạy thoát.”
Bạch Tôn Giả cười nói:
“Ta muốn giữ mấy kẻ này lại để còn đi câu con cá lớn ở đằng sau.”
Nghe thấy Bạch Tôn Giả nói thế, trái tim Lang Nhất lập tức thắt lại.
“Yên tâm đi, Bạch tiền bối. Có ta ở đây, không kẻ nào có thể chạy thoát được đâu.”
Đậu Đậu dứt lời, thân hình như đón gió phóng to, biến hóa ra hình thái yêu khuyển cao năm thước, yêu khí trên cơ thể không bị áp chế, trào ra bên ngoài.
Nội tâm Lang Nhất thầm than khổ —— con kinh ba này tuyệt đối là đại yêu thú có cấp bậc tứ phẩm đổ lên.
Vậy thì, không còn cơ hội chạy trốn nào rồi.
Tiểu hòa thượng ngồi xổm xuống bên cạnh Đậu Đâu, ánh mắt đầy tò mò của nó xoáy thẳng vào cô gái duy nhất trong đám Lang Nhất là Thố Nhị Thập Bát.
Tiểu hòa thượng xem xét Thố Nhị Thập Bát cả buổi trời, khiến Thố Nhị Thập Bát sợ hãi không thôi.
Đậu Đậu thấy ánh mắt tiểu hòa thượng, hỏi trêu:
“Quả Quả, muốn cô nàng này hả?”
Tiểu hòa thượng xua tay:
“Đậu Đậu tiền bối đừng nói lung tung, người xuất gia không muốn phụ nữ, ta chỉ đang tò mò thôi.”
“Tò mò? Tò mò cái gì?”
Đậu Đậu hỏi bằng giọng nghi hoặc.
“Ta thấy tuy rằng vị thí chủ này mặc trang phục phụ nữ, nhìn qua thì cũng giống một cô gái. Thế nhưng, vị thí chủ này lại không có bộ phận dùng để đút sữa cho đời sau. Chẳng lẽ vị thí chủ này chính là ‘cú có gai’ trong truyền thuyết như trên internet đã nói ư? Vì thế nên ta mới tò mò…”
Gương mặt tiểu hòa thượng hỏi Đậu Đậu rất nghiêm túc.
Đậu Đầu nhìn ngực Thố Nhị Thập Bát, ừ, đúng là có hơi phẳng một chút.
“Nói không chừng lại là thật đấy, nè, ngươi là cú có gai đấy à?”
Đậu Đậu hỏi.
Thố Nhị Thập Bát nhắm chặt mắt, lòng đầy oán hận —— gai em gái mi, gai mười tám đời tổ tông nhà mi! Bà đây thành như thế là do công pháp tạo thành đấy, là vì công pháp đấy có biết không hả? Đây đúng là một câu chuyện đau lòng người mà.
Hơn ba phút đồng hồ sau.
Trên mặt biển xuất hiện sóng lớn lần nữa, thân thể cực lớn của Ngư Kiều Kiều rẽ sóng mà tới, cô mang theo rất nhiều tài liệu trên người.
Nếu như cô không biến về hình thể mười mét, e rằng không thể mang hết nhiều nguyên liệu vậy đâu!
“Bạch tiền bối, tất cả những nguyên liệu cần thiết để điểm hóa long môn đều ở chỗ này.”
Ngư Kiều Kiều đặt đống nguyên liệu xuống, nói.
Tống Thư Hàng ở một bên nghe thấy thanh âm Ngư Kiều Kiều liền mở to mắt, kết thúc minh tưởng. Có đan dược trợ giúp, hắn đã được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Bạch tiền bối ở bên cạnh hắn gật đầu mỉm cười:
“Hai người các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nói xong, chân hắn đạp lên hư không, đi từng bước lên không trung. Đám bảo vật mà Ngư Kiều Kiều mang tới tựa như có linh tính, cũng tự động bay theo bước chân của Bạch Tôn Giả.
Trong lúc chúng bay về phía Bạch Tôn Giả, những bảo vật này không ngừng tổ hợp lại.
Khi đi lên tới không trung, đám tài liệu này biến thành hai con Thần Long vô cùng sống động, chúng uốn lượn bay lên, quấn quanh lấy nhau, biến thành một cánh cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận