Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1056: Bản Thiết Kế Bảo Đao Kiểu Mới

Chương 1056: Bản Thiết Kế Bảo Đao Kiểu Mới
“Ta không có gì để dạy cho ngươi cả, ta không tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển. Với lại đừng gọi ta là Tống tiền bối nữa, gọi Thư Hàng đi. Nếu không được thì Bá Đao Tống Nhất cũng được.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Ngoài ra, Khốc tiền… Khốc đạo hữu, trước đây ta đã nhắc nhở ngươi, nếu Sở các chủ không nhận ngươi thì ngươi có thể thử cách trực tiếp bái Diệp Tư làm thầy mà?”
“Tống tiền bối, bái ngài làm thầy hay bái Diệp Tư Tiên Tử làm thầy cũng như nhau mà, ngươi hãy nhận ta làm đồ đệ đi. Hức hức hức, phương diện trung thành có thể đảm bảo, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Mặc dù ta là tán tu, nhưng Tống tiền bối ngài có thể đi hỏi thăm thử xem, nhân phẩm của ta tuyệt đối đáng tin.”
Khốc Lão Nhân nghẹn ngào nói.
Thất Tu Tôn Giả lặng lẽ thi triển một pháp thuật bao phủ Tống Thư Hàng và nhóm người mình trong đó để người bình thường không cách nào nhìn thấy bọn họ.
Tiếp đó, Thất Tu Tôn Giả mở miệng nói:
“Khốc đạo hữu… Ngươi cần phải biết, bái một vị Huyền Thánh làm thầy sẽ không có cơ hội hối hận đâu.”
Tuy rằng Tống Thư Hàng tiểu hữu chỉ có cảnh giới tứ phẩm, nhưng thân phận Huyền Thánh bát phẩm kia của hắn lại là hàng xịn, nhân tiền hiển thánh cũng không phải chuyện đùa. Sau khi thánh ấn ngưng tụ, Tống Thư Hàng tiểu hữu cũng sẽ có được một ít năng lực đặc thù mà Huyền Thánh sở hữu.
“Chỉ cần Tống tiền bối chịu nhận thì ta tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Khốc Lão Nhân nhìn Tống Thư Hàng với vẻ chờ mong.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Khốc đạo hữu, ngươi chờ ta thêm vài ngày đi. Đợi sau khi Diệp Tư xuất quan thì ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn, sao hả?”
Hắn thực sự không thể dạy Khốc Lão Nhân được, Tiểu Thải hắn còn có thể dạy cô ấy phương pháp siêu độ, phương pháp luyện thể và đao pháp. Nhưng hắn chưa từng học Thiên Khấp Bảo Điển.
Vậy nên chỉ có thể chờ Diệp Tư xuất quan, sau đó hỏi ý của cô ấy, để xem cô có muốn nhận Khốc Lão Nhân làm đồ đệ hay không.
“Tống tiền bối, phải mất bao lâu thế?”
Khốc Lão Nhân lau nước mắt hỏi.
“Ít thì bảy tám ngày, nhiều thì một tháng.”
Tống Thư Hàng đáp, lấy liên hệ khế ước giữa hắn và Diệp Tư, hắn có thể xác định Diệp Tư sẽ độ kiếp trong vòng một tháng.
“Ta đã hiểu rồi, Tống tiền bối. Ta đi chuẩn bị quà bái sư ngay đây.”
Khốc Lão Nhân gật đầu nói.
Sau đó hắn xoay người chạy mất dép.
“Thật ra Thư Hàng tiểu hữu ngươi có thể nhận hắn mà.”
Thất Tu Tôn Giả cười nói.
“Nhưng ta thật sự không có gì để dạy hắn cả, hơn nữa cũng không phải tiền bối ngài không nhìn ra, tuy rằng ta có cái danh ‘nghìn năm đệ nhất thánh’, nhưng thực lực thật sự của ta chỉ có tứ phẩm thôi.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Thứ Khốc Lão Nhân muốn học chính là phần tiếp theo của Thiên Khấp Bảo Điển, nhưng Tống Thư Hàng không chắc là Diệp Tư có ý muốn nhận Khốc Lão Nhân làm đồ đệ hay không. Nếu Diệp Tư không đồng ý thì Tống Thư Hàng tuyệt đối không thể truyền thụ phần tiếp theo của Thiên Khấp Bảo Điển ra ngoài.
Thêm nữa là phong cách của Khốc Lão Nhân và hắn không hợp. Bảy đạo hiệu của hắn, đã tặng một cái Kim Cương Quân Tử Đao cho Tiểu Thải, Bá Đao Tống Nhất đã định trước sẽ giữ lại cho mình. Còn mấy cái đạo hiệu kế tiếp như Mộc Đạo Nhân, Bạch Kình Đao Khách, Thư Sơn Cư Sĩ, Tầm Đạo Thư Sinh, Thiện Tâm Tu Sĩ, không có cái nào thích hợp với Khốc Lão Nhân cả.
“Thất Tu tiền bối, từ giờ tới tối còn chút thời gian, nếu không ngài đi đâu đó nghỉ ngơi một chút trước nhé?”
Tống Thư Hàng nói.
Buổi chiều, hắn và A Thập Lục đều có tiết.
“Ta tìm đại chỗ nào đó tu luyện một lát vậy, một buổi chiều chớp mắt là qua ấy mà.”
Thất Tu Tôn Giả nói, giờ hắn tĩnh tọa minh tưởng chốc lát là hết một buổi chiều ngay.
Nói rồi, Thất Tu Tôn Giả ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời:
“Xem ra trời sắp mưa rồi. Thời tiết như thế cũng rất thích hợp, ta trực tiếp lên trên tầng mây tu luyện. Vậy Thư Hàng tiểu hữu, buổi tối sẽ liên lạc sau nhé.”
“Được.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Thất Tu Tôn Giả cười vung tay lên, tán đi pháp thuật ngưng tụ trên thân ba người. Sau đó thân hình hắn lóe lên, hóa thành độn quang rời đi.
Sau khi Thất Tu tiền bối đii rồi, Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, phía trên chỉ toàn mây đen dày đặc, thời tiết thay đổi thất thường thật.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Tống Thư Hàng nói, gần đây hắn hơi bị nhạy cảm với mây đen. Cứ luôn cảm giác sau khi thứ này ngưng tụ thì sẽ đột nhiên hóa thành một tia sét đánh xuống đầu hắn, hoặc là có một khẩu pháo thò ra từ trong đó nã cho hắn một phát.
“Ừm.”
Tô Thị A Thập Lục cười đáp.
Lớp buổi chiều bắt đầu.
Tống Thư Hàng tìm được đám bạn cùng phòng rồi ngồi vào vị trí bên cạnh bọn họ.
Lúc này, Thổ Ba dùng cùi chỏ huých Tống Thư Hàng một cái, cười khà khà nói:
“Thư Hàng, mày giỏi lắm, vậy mà chơi trò cô trò yêu nhau, mày cua được cô Tô khoa mỹ thuật từ khi nào hay thế? Đúng là chân nhân bất lộ tướng nha.”
Tống Thư Hàng:
“…"
Thổ Ba đang nói A Thập Lục sao?
“Tao đã điều tra rồi, cô giáo Tô là thiên tài hệ mỹ thuật vừa mới trở về từ nước ngoài, tác phẩm của cô ấy thậm chí còn từng đạt giải thưởng lớn cấp thế giới, là tài nữ thật sự đó. Lần này đại học Giang Nam cũng bỏ ra một cái giá rất lớn mới mời được cô ấy về đây đấy.”
Dương Đức bên cạnh gõ máy tính bảng, kéo tư liệu cá nhân của cô giáo Tô ra.
“Nói đi, mày quen biết cô Tô lúc nào thế? Năm nay cô ấy mới về nước mà?”
Cao Mỗ Mỗ cũng hỏi.
“Được rồi… thực ra tao quen cô ấy từ học kỳ trước. Lúc học kỳ trước sắp kết thúc thì tao gặp được cô ấy, sau đó thì quen biết thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Thảo nào tao cảm thấy cô Tô quen lắm, có thể tao đã từng gặp cô ấy ở đâu đó rồi, có điều tao lại không nhớ rõ được.”
Thổ Ba xoa cằm nói.
Cao Mỗ Mỗ cũng tới gần Tống Thư Hàng, cười nói:
“Thế nào Thư Hàng. Mày với cô Tô phát triển đến đâu rồi?”
Thổ Ba:
“Mà này, tao không ngờ khiếu thẩm mỹ trong việc tìm bạn gái của Thư Hàng mày thế mà giống Cao Mỗ Mỗ, đều thích mẫu con gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cả.”
Tống Thư Hàng:
“…"
Vì sao ý của lời này được nói ra từ trong miệng Thổ Ba lại làm hắn thấy tội lỗi như yêu thích loli thế này?
“Thổ Ba, mày không hiểu. Mày không hiểu chỗ đáng yêu của mấy cô nàng có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đâu. Dáng dấp nho nhỏ khiến người muốn bảo vệ, che chở cho họ. Hơn nữa, dáng người nhỏ nhắn sẽ khiến họ nhìn cute hơn hẳn.”
Cao Mỗ Mỗ đắc ý khoe khoang.
“Tao vẫn thích kiểu bốc lửa hơn.”
Thổ Ba khoa tay múa chân trước ngực nói:
“Tao muốn tìm bạn gái như chị Triệu Nhã Nhã của thằng Thư Hàng ấy.”
Tống Thư Hàng:
“…"
Thổ Ba mày muốn làm anh rể của tao à?
“Cưng còn trẻ nên không hiểu đâu. Ngực không phẳng thì lấy cái gì mà bình thiên hạ!”
Cao Mỗ Mỗ nói với vẻ mặt cao thâm khó lường.
“Này, cho qua cái đề tài này đi.”
Dương Đức đẩy kính mắt:
“Bé Thi vẫn đang ngồi bên cạnh đấy.”
Lúc này bé Thi đang cúi đầu nhìn ngực mình, sau một lúc lâu, dường như bé đột nhiên giác ngộ được cái gì đó. Tiếp theo… bé lặng lẽ nhích mông cách xa Cao Mỗ Mỗ.
Cao Mỗ Mỗ:
“…"
Nè nè nè, Thi ơi cưng hiểu lầm rồi, anh chỉ thích mấy cô gái có dáng người nhỏ xinh thôi, chứ anh không phải lolicon đâu, anh không thể ra tay với kiểu bé con như cưng được, hơn nữa anh có bạn gái rồi đấy!
Sau khi nhìn thấy Cao Mỗ Mỗ bị bé Thi ghét bỏ, không hiểu sao trong lòng Tống Thư Hàng lại thấy hả hê.
“Đúng rồi, Thư Hàng. Này, mày khỏe hơn chút nào chưa?”
Dương Đúc lên tiếng hỏi, cậu ta nhớ ban sáng sắc mặt Tống Thư Hàng thỉnh thoảng lại tái mét, trông như rất đau đớn.
“Yên tâm đi, cơ thể của tao lần… Ặc…”
Tống Thư Hàng vừa nói được nửa câu thì đã tái mặt.
Cảm giác điện giật nơi tay trái lại đến nữa rồi, mức độ thiên kiếp điện giật lần này còn mạnh hơn hồi sáng. Vất vả lắm Tống Thư Hàng mới thích ứng được với cường độ điện giật lúc sáng, không ngờ cường độ điện giật buổi chiều lại tăng lên.
Tống Thư Hàng yên lặng xoay người, dựa vào bàn, cắn răng chịu đựng đau đớn khi bị điện giật.
“Này này này, Thư Hàng, hay mày xin nghỉ đi!”
Dương Đức lo lắng nói, trông nó thế này chẳng có vẻ gì là ổn cả.
“Yên tâm đi, thật sự không sao hết.”
Tống Thư Hàng phất tay.
Lần này thiên kiếp điện giật đến nhanh đi cũng nhanh. Dường như Bạch tiền bối phát hiện chỗ bất thường trên tay trái của hắn nên đã áp dụng phương pháp cứu chữa, tăng cường phòng ngự cho tay trái của hắn.
Ước chừng mười hơi thở sau, Bạch tiền bối đặt một tờ giấy vào tay trái hắn.
Ý niệm của Tống Thư Hàng khẽ động, chuyển tờ giấy đến hiện thế.
[Thật ngại quá, Thư Hàng tiểu hữu. Vừa rồi thao tác sai lầm, bom nhiệt hạch bị nổ. Được rồi, Thư Hàng tiểu hữu, bên cạnh ngươi có máy vi tính không? Chuyển qua cho ta một cái đi, cứ đối phó với thiên kiếp như thế này cũng chán, nhưng lại chưa lấy đủ loại loại bom thiên kiếp, ta chưa cam lòng nên muốn đánh thêm vài lượt nữa. Ngươi chuyển máy vi tính qua đây đi, ta muốn chơi game một lát, game offline là được rồi.]
Tống Thư Hàng:
“…"
Đây rốt cuộc là Bạch Tôn Giả độ kiếp hay là thiên kiếp đang độ Bạch Tôn Giả hở trời?
Tống Thư Hàng xé giấy thêm một trang giấy rồi viết: [Không có máy vi tính, có điều Bạch tiền bối, ngươi có thể chơi game trên điện thoại di động mà.]
Sau khi viết xong, Tống Thư Hàng truyền tống tờ giấy đến thế giới thiên kiếp.
Một lát sau. Bạch Tôn Giả trả lời: [Vừa rồi di động nằm trong công kích của một sóng bom nhiệt hạch nên nổ banh rồi… hay là ngươi cho ta mượn đi. Lần trước ta thấy màn hình di động của ngươi bị nứt. Sau lượt thiên kiếp này thì hai chúng ta đi mua điện thoại mới luôn, sau đó ta lại cải tiến di động của ngươi một chút luôn.]
Tống Thư Hàng nhìn di động của mình, lần trước sau khi màn hình bị nứt ra thì vẫn chưa đưa Bạch tiền bối sửa lại. Lại thêm tối qua độ kiếp xong, di động của hắn cũng bị thiên kiếp làm hỏng, sáng nay thi thoảng lại bị giật. Đổi cái mới cũng được.
Vì vậy, Tống Thư Hàng lấy sim ra khỏi di động trước, dường như sim điện thoại cũng bị hỏng, đến lúc đó phải tranh thủ đi làm sim khác mới được.
Tiếp đó Tống Thư Hàng bỏ di động vào túi lại rồi nhân đó truyền tống nó cho Bạch Tôn Giả.
Sau khi có di động chơi, trong suốt tiết học này không thấy Bạch Tôn Giả gửi giấy đến nữa.
Tống Thư Hàng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Bạch Tôn Giả vừa đối phó thiên kiếp vừa chơi game mobile trong thế giới thiên kiếp. Ừm, Bạch tiền bối vui là được rồi.


Trong lúc nghỉ giữa giờ, Tống Thư Hàng rảnh rỗi bèn thuận tay vẽ bừa lên giấy.
“Tống sư huynh đang vẽ gì thế?”
Bé Thi thò đầu qua, tò mò nhìn hình vẽ trên giấy của Tống Thư Hàng.
Nhìn có vẻ như đó là một thanh phi kiếm không lồ. Có điều trên phi kiếm còn có những đường gạch ngang và dựng thẳng, không biết đây là gì nữa.
“Ta đang vẽ bản thiết kế.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
“Bản thiết kế? Phi kiếm kiểu mới à?”
Thi tò mò hỏi.
“Là bảo đao!”
Tống Thư Hàng đáp thông qua truyền âm nhập mật.
“À, vậy những đường màu đen phía trên là gì thế?”
Thi hỏi.
“Là lan can bảo hộ đấy.”
Tống Thư Hàng giơ ngón tay cái lên nói:
“Ngươi không thấy là sau khi cho thêm lan can lên phi kiếm thì khi bay sẽ đặc biệt có cảm giác an toàn à?”
Thi:
“…"
Tuy rằng hình dung Tống sư huynh như vậy là không tốt lắm, nhưng cô nhóc thật sự muốn nói: MDZZ (Thiếu cmn não)
Bạn cần đăng nhập để bình luận