Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1217: Bích Thủy Các Biến Đổi

Chương 1217: Bích Thủy Các Biến Đổi
Cảnh tượng này chợt lóe lên trong đầu, chỉ có một đoạn ngắn như thế thôi.
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương.
Cảnh vừa rồi vô cùng chân thật, nhưng nội dung lại quá quái dị.
Dắt con gái mình vào lễ đường, nhìn nó lập gia đình là kiểu tình tiết quái gì đây? Hơn nữa thân là tu sĩ, tại sao hôn lễ của con gái hắn lại được tổ chức trong nhà thờ chứ? Lộn Style rồi.
“Chẳng lẽ việc gặp gỡ Lý m Trúc đã vô tình làm sống dậy hồi ức nhập mộng vào Lý Thiên Tố đạo trưởng, sau đó những hồi ức này lại hoàn thành một loạt phản ứng hóa học gì đó trong đầu mình, cuối cùng sinh ra cảnh mình nhìn con gái đi lấy chồng?”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Không đúng, phản ứng hóa học cái rắm! Trong trí nhớ của Lý Thiên Tố đạo trưởng không hề có nội dung ‘con gái lấy chồng’ nhé. Từ nhỏ Lý m Trúc đã bị hàn chứng hành hạ, Lý Thiên Tố đạo trưởng dồn hết tinh lực vào việc chữa bệnh cho con gái, làm gì có thời gian nghĩ đến việc khác chứ?
Lẽ nào đó chỉ là vọng tưởng nhất thời của mình? Hoặc cũng có thể là... một đoạn ký ức bị mất đi của chính mình?
Lúc này, Sở các chủ nhìn Tống Thư Hàng:
“Ngươi sao vậy? Vừa rồi tâm thần ngươi không yên, chắc không phải bị Diệp Tư ảnh hưởng đấy chứ?”
Tống Thư Hàng:
“Bị Diệp Tư ảnh hưởng?”
“Diệp Tư đang độ tâm ma kiếp, giữa ngươi và cô ấy có khế ước linh quỷ, hai người tâm linh tương thông, giác quan tương thông, không chừng ngươi cũng bị tâm ma ảnh hưởng.”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng như chợt hiểu ra:
“Thì ra là vậy, có thể là do bị tâm ma ảnh hưởng nên ta mới nhìn thấy cảnh vừa rồi.”
“Bị ảnh hưởng thật à? Ngươi nhìn thấy gì?”
Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ta thấy được một cảnh tượng, địa điểm là một nhà thờ. Trong cảnh tượng đó có một thiếu nữ giống ta hai phần, hẳn là con gái của ta. Ta đang dắt tay nó bước vào giáo đường để kết hôn.”
“...”
Sở các chủ:
“Ta nghĩ người bình thường sẽ không xuất hiện loại tâm ma này đâu.”
“Cũng đúng.
Tống Thư Hàng cười trừ mấy tiếng.
“Nhưng biết đâu đó có thể là tương lai của ngươi và Diệp Tư, là cảnh mà Diệp Tư thấy được trong lúc độ tâm ma kiếp thì sao?”
Sở các chủ vừa xoa cằm vừa suy đoán.
Nếu đúng là vậy thì quá tốt rồi, điều này chứng minh rằng chuyện Bích Thủy Các bị hủy diệt không còn là tâm ma của Diệp Tư nữa, thế thì việc độ tâm ma kiếp sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Chính cô cũng từng trải qua tâm ma ‘Bích Thủy Các bị hủy diệt’, biết rõ muốn vượt qua kiếp này khó khăn đến mức nào.
Tống Thư Hàng:
“Nếu vừa rồi là bị tâm ma của Diệp Tư ảnh hưởng, chẳng lẽ sâu trong tiềm thức Diệp Tư lại muốn sinh một đứa con gái ư?”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, giữa ngươi và Diệp Tư không xảy ra chuyện gì được đâu.”
Sở các chủ nói thẳng.
Khóe miệng Tống Thư Hàng bắt đầu co giật:
“...”
“Có lẽ đây mới tâm ma thật sự của cô ấy. Do hạn chế về thể chất, cô ấy không thể sinh con cho ngươi được. Nếu cô ấy rất để tâm đến chuyện này thì nó sẽ trở thành sơ hở trong tâm hồn, để tâm ma có cơ hội lợi dụng.”
Sở các chủ thở dài.
Tống Thư Hàng xoa vùng giữa hai chân mày.
Lời giải thích của Sở các chủ rất hợp tình hợp lý, nhưng hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
“À mà này, ngươi định xử lý mối quan hệ giữa ngươi với Diệp Tư thế nào đây?”
Sở các chủ tò mò hỏi:
“Mối quan hệ giữa ngươi và cô ấy đến cấp độ nào rồi?”
Tống Thư Hàng trả lời:
“Ta và Diệp Tư còn chưa kịp chính thức xác định quan hệ đạo lữ thì cô ấy đã thành linh quỷ của ta rồi.”
Biến hóa đến quá nhanh quá đột ngột.
“Chậc, đây chính là tình huống rắc rối nhất.”
Sở các chủ nói:
“Sau khi trở thành linh quỷ của ngươi, Diệp Tư và ngươi tâm ý tương thông, giác quan tương thông. Nếu như trước khi cô ấy trở thành linh quỷ của ngươi, hai người đã xác định quan hệ với nhau, vậy thì có một số việc có thể thích ứng dần. Còn nếu chưa xác định quan hệ mà cô ấy đã trở thành linh quỷ của ngươi, bây giờ cô ấy chính là ngươi, ngươi chính là cô ấy, nếu muốn tiếp tục nói chuyện yêu đương với nhau, vậy thì chẳng khác gì ngươi đang yêu đương với chính mình. Ha ha.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Yêu đương với chính mình sao?
Nghe cứ thấy quá dị thế nào ấy.
Nhưng Diệp Tư lại khác với linh quỷ bình thường.
Linh quỷ bình thường chính là một bộ phận của chủ nhân, có thể nói là phần thân thể kéo dài của chủ.
Diệp Tư có tất cả năng lực của linh quỷ nhưng cô ấy lại có tính cách độc lập, cảnh giới tu vi cũng không bị bản thân Tống Thư Hàng hạn chế.
“Thật ra trong giới tu sĩ cũng có người yêu linh quỷ của chính mình, bản thân ta thì biết được mấy trường hợp. Ngươi không cần phải lo sẽ trở thành người đầu tiên yêu linh quỷ đâu.”
Sở các chủ an ủi.
Tống Thư Hàng:
“Gì cơ?”
Thường thì sau khi ký kết khế ước với linh quỷ, hình dáng của linh quỷ sẽ biến hóa theo dáng dấp của chủ nhân. Ví dụ như linh quỷ số 1 của Tống Thư Hàng chẳng hạn, sau một thời gian ngắn ký kết khế ước, nó đã biến thành một Tống Thư Hàng khác.
Yêu linh quỷ... chẳng phải là yêu chính mình sao?
“Ừ, trong ấn tượng của ta, trước đây có một vị tiên tử rất nổi tiếng của Đấu La Phái ở nam tinh vực đã yêu linh quỷ của mình, còn cử hành hôn lễ cho mình và linh quỷ. Do ta từng đi ngang qua thấy được nên có ấn tượng rất sâu sắc. Thật ra thì hình ảnh hai vị tiên tử giống nhau như đúc cử hành hôn lễ với nhau nhìn cũng đẹp mắt lắm.
Sở các chủ trả lời.
Tống Thư Hàng:
“...”
Là tự kỷ mới đúng chứ?
“Sau chuyện của vị tiên tử ở Đấu La Phái kia, không lâu sau ở Hóa Ma Tông trong tinh vực khác lại có một vị ma quân cũng cử hành hôn lễ với linh quỷ của mình. Nghe nói tu vi của vị ma quân này cực cao, mặt mũi cũng đẹp trai, đẹp theo kiểu tà mị. Thật ra cho đến nay ta vẫn không hiểu đẹp tà mị là đẹp như thế nào cả. Tóm lại là hôn lễ của vị ma quân này với linh quỷ của mình đã gây ra một vụ chấn động cực lớn, còn có rất nhiều tiên tử chúc phúc cho hắn.”
Sở các chủ tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Vậy nên cho dù tình cảm giữa ngươi và Diệp Tư có sâu đậm thêm nữa thì cũng không sao hết. Chỉ cần thích ứng là được rồi, có lẽ sẽ cảm thấy rất kích thích cũng không chừng.”
Sở các chủ tổng kết lại.
Sở tiền bối không muốn nói thêm nữa gì nữa.
“Bá Tống đạo hữu, kết hôn với linh quỷ của mình cũng giống như ‘kết hôn với tay trái’, ‘kết hôn với búp bê bơm hơi’ ở trên mạng ấy à?”
Lúc này, Sở Sở đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Cô đã thu được rất nhiều thông tin từ cuộc nói chuyện giữa Tống Thư Hàng và Sở các chủ. Ví dụ như không ngờ vị Diệp Tư sư tỷ kia lại là linh quỷ, hơn nữa còn ký kết khế ước với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng phản bác theo bản năng:
“Tính chất hoàn toàn khác nhau.”
“Linh quỷ chính là thân thể kéo dài của tu sĩ, cũng coi như là cánh tay phải cánh tay trái của tu sĩ rồi. Thế nên kết hôn với linh quỷ cũng chính là kết hôn với cánh tay trái của mình chứ còn gì nữa, khác chỗ nào đâu chứ.”
Sở Sở phân tích.
Sở các chủ:
“Sở Sở cô nương phân tích rất đúng, nhưng tình huống của ngươi khác với tu sĩ bình thường. Chờ Diệp Tư vượt qua được tâm ma kiếp, tốt nhất hai ngươi vẫn nên nói chuyện nghiêm túc với nhau đi.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Có một số việc nhìn như rất phức tạp nhưng thật ra chỉ cần hai người ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau là có thể tìm được cách giải quyết.
Lúc này, Sở các chủ lại đánh ngáp:
“Buồn ngủ quá, ta đi tìm chỗ ngủ một giấc đây. Các ngươi tiếp tục canh chưng Lý m Trúc nhé, có vấn đề gì cứ liên hệ với ta.”
“Ok, cảm ơn Sở các chủ.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sở các chủ xua tay tỏ ý không có gì, sau đó mở cổng không gian đi vào.
Tống Thư Hàng và Sở Sở ở lại trông chừng Lý m Trúc.
...
Sau khi Sở các chủ rời đi, Sở Sở vội hỏi:
“Bá Tống đạo trưởng, ngươi có bí quyết đặc biệt gì về phương diện lên cấp không?”
Tống Thư Hàng:
“Bí quyết ư? Con đường tu luyện không có đường tắt.”
Sở Sở mở mắt to nhìn Tống Thư Hàng.
“Nhưng trong quá trình tu luyện, nếu may mắn sẽ gặp được một số kỳ ngộ.”
Tống Thư Hàng nói tiếp.
Sở Sở:
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như lúc cô đang đi trên đường, đột nhiên có một ông lão tóc trắng cứ kéo lấy cô, khăng khăng muốn truyền thụ mấy chục năm công lực cho cô chẳng hạn.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Bá Tống đạo trưởng xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy.”
Khóe miệng Sở Sở co giật từng cơn.
Sở Sở vậy mà chưa từng nghe danh Truyền Công Cuồng á?
Tống Thư Hàng suy nghĩ kĩ lại, ừ... quả thật Sở Sở chưa từng nghe thấy tin tức gì về chuyện này.
Hắn đã từng nhập mộng vào cuộc đời của Sở Sở, gần như là ngay từ khi Sở Sở còn bé mãi cho đến khi Sở Sở bị Kình Bát ôm ghì đến chết mới dừng.
Tống Thư Hàng lắc đầu không nghĩ nữa, sau đó bắt đầu kể với giọng điệu cao thâm khó lường:
“Trong tu chân giới có một vị đạo trưởng tên là Thiên Nhai Tử, đã đạt đến cảnh giới Chân Quân lục phẩm. Nếu sau này gặp được ngươi ấy, không chừng chính cô sẽ được trải nghiệm cảm giác được truyền cho mấy chục năm công lực đấy.”
Sở Sở trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, cô cảm giác được Tống Thư Hàng đang nói thật chứ không hề lừa cô.
“Ngoài ra, nếu cô may mắn nhặt được chân cá sấu hay thân xác cá voi lục, thất, bát phẩm gì đó thì có thể mang tới tìm ta. Ta sẽ dẫn cô đến gặp đệ nhất tiên trù hiện nay trong tu chân giới Biệt Tuyết Tiên Cơ, cô ấy sẽ tự tay chế biến những nguyên liệu nấu ăn này cho cô. Ăn xong một bữa, bảo đảm cấp bậc cảnh giới sẽ tăng lên như diều gặp gió.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ta biết đi đâu tìm chân cá sấu với xác cá voi lục, thất, bát phẩm đây. Những tồn tại như vậy ngay cả con sống ta còn chưa từng thấy chứ nói chi là vô tình nhặt được thân thể của chúng.”
Khóe miệng Sở Sở lại càng co rút dữ dội.
Tống Thư Hàng:
“Cho nên mới nói là kỳ ngộ đấy.”
“Bá Tống đạo trưởng ngươi từng nhặt được à?”
Sở Sở hỏi ngược lại.
“Ừ, ngon khỏi chê luôn, nhớ lại vẫn chảy nước miếng này.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sở Sở:
“...”
Có thể giao lưu đàng hoàng với nhau hay không đây?
“Được rồi, không đùa nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào.”
Tống Thư Hàng nói ra suy nghĩ thật lòng:
“Thật ra Sở Sở cô hẳn là thiếu một sư phụ chỉ điểm. Thiên phú tu luyện của cô rất xuất sắc, hơn nữa công pháp tu luyện cũng không kém. Nếu như có một sư phụ chỉ điểm về mặt tu luyện, ắt hẳn cảnh giới của cô sẽ tăng lên nhanh hơn nhiều.
Công pháp của Sở Sở lấy được từ bức tranh truyền thừa do Lý Thiên Tố đạo trưởng để lại, là một môn công pháp kiếm đạo có thể luyện thẳng đến cảnh giới linh hoàng ngũ phẩm.
Nếu như có người chỉ điểm về mặt tu luyện, cung cấp một ít tài nguyên thì tốc độ tu luyện của cô ấy sẽ tăng lên rất nhiều.
“Ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ ư?
Sở Sở bất giác hỏi.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Ta không có thiên phú kiếm thuật.”
Sở Sở cũng thở dài cảm thán:
“Tu chân giới, muốn bái sư cũng không phải dễ.”
Các đại môn phái đều thích bắt đầu bồi dưỡng đệ tử mình từ nhỏ, để bảo đảm truyền thừa của bản thân. Về phần loại tiểu thế gia tu chân như của Sở Sở, thật ra cũng chỉ tốt hơn tán tu chút xíu mà thôi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút:
“Nếu ngươi muốn, ta có thể đề cử cho cô gia nhập môn phái.”
Hắn tin nhân phẩm của Sở Sở, do nhập mộng nên có thể nói hắn còn hiểu rõ Sở Sở hơn mẹ của cô ấy nữa.
Hơn nữa gần đây Sở Sở vẫn luôn giúp đỡ chăm sóc Lý m Trúc.
Vậy nên nếu cô ấy thật sự muốn gia nhập một môn phái nào đó, Tống Thư Hàng có thể đề cử một chút.
Có hắn làm người bảo đảm, để Sở Sở gia nhập môn phái của mấy vị tiền bối có quan hệ khá thân với Thư Hàng trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng không thành vấn đề.
“Môn phái nào?”
Sở Sở mừng rỡ hỏi.
“Để nghĩ xem nào, ta nhớ các tiền bối trong nhóm có mấy môn phái cũng rất nổi tiếng trong tu chân giới. Ví dụ như... Thiên Nhai Vân Du Tự, Đấu Chiến Phật Tông.
Nơi hắn nhớ tới đầu tiên chính là môn phái của tiểu hòa thượng Quả Quả và môn phái của Tạo Hóa Pháp Vương.
Sở Sở:
“Đây là Phật môn mà?”
“Khụ, đạo môn cũng có. Ta nhớ có môn phái của Cổ Hồ Quan, cả Lệ Chi Tiên Tử nữa, nhưng rốt cuộc môn phái của Lệ Chi Tiên Tử là gì ta lại không nhớ. Ngoài ra còn có Huyền Nữ Môn này, đây là môn phái của Vân Tước Tử tiền bối, có Đại La Giáo môn phái của Vũ Nguyệt Chân Quân, nhưng ta không thân với Vũ Nguyệt Chân Quân lắm. Đúng rồi, cô có thành kiến với Ma Môn không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở Sở:
“Ma Môn thường không thu tán nhân.”
“Thế à? Nghe nói Đông Phương Lục tiên tử là đại nhân vật trong Ma Môn, ta và cô ấy thân lắm.”
Tống Thư Hàng tiếp tục trình bày:
“Trong những môn phái kẻ trên, cô có thể cân nhắc chọn một. Đúng rồi, suýt nữa quên mất, nếu như cô có hứng thú với Nho gia thì ta cũng có thể đề cử cô đến nho gia tiến tu. Sắp tới ta sẽ đến Nho gia một chuyến, có thể dẫn cô đi theo tham quan trước.”
Sở Sở cô nương trầm tư suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng:
“Bá Tống tiên sinh, ngươi không thu đệ tử thật à? Về phương diện kiếm pháp ta có thể tự nghĩ cách.”
“Cô nghĩ kĩ chưa?”
Tống Thư Hàng phân tích:
“Cô phải biết ta cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện cách đây không lâu, hầu như không có kinh nghiệm gì trong việc chỉ điểm người khác cả. Hơn nữa, cô biết công pháp tu luyện của ta là gì không?”
Không đợi Sở Sở trả lời, Tống Thư Hàng đã nói:
“Công pháp tu luyện của ta là Cự Kình thiên trong Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.”
Khuôn mặt Sở Sở đột nhiên trắng bệch ra.
Cô chợt nhớ đến một gã to con tên Kình Bát giỏi chiêu ‘Tất sát, Bách Sa Chưởng!’ và ôm siết người đến chết. Nghĩ đến đây, cô lại bất giác cúi đầu nhìn ngực mình...
“Chuyện bái sư cô đừng quyết định vội. Qua một quãng thời gian nữa ta sẽ dẫn cô đến tham quan Nho gia, cả môn phái của Lệ Chi Tiên Tử và của Cổ Hồ Quan nữa, cô cứ xem hết mấy môn phái này thế nào rồi hãy quyết định.”
Tống Thư Hàng khuyên.
Đúng lúc Hằng Hỏa Chân Quân mời hắn có rảnh thì đến Nho gia một chuyến.
Về phần môn phái của Lệ Chi Tiên Tử, hắn cũng phải tranh thủ thời gian đưa Thi về.
Còn môn phái của Cổ Hồ Quan, đến lúc tham gia hôn lễ của Đậu Đậu có thể thuận đường đi một chuyến luôn.
“Cảm ơn.”
Sở Sở nói.
“Có gì đâu, cô giúp ta chăm sóc m Trúc, ta giúp cô cũng là chuyện nên làm.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Có trả giá thì sẽ có hồi báo.
...
Lý m Trúc còn đang vận chuyển công pháp phụ trợ, phối hợp với Băng Phách đan hóa giải hàn chứng trong cơ thể.
Sở Sở thì đưa tay chống má, đang suy nghĩ gì đó.
Tống Thư Hàng đưa ý thức vào trong thế giới hạch tâm, chuẩn bị hỏi thăm Quy tiền bối về chuyện có liên quan đến Tống Đầu Gỗ.
Sau khi luyện Băng Phách đan xong, Quy tiền bối nằm cạnh lò luyện đan nghỉ ngơi.
Ngay lúc Tống Thư Hàng định trò chuyện với rùa biển thì đột nhiên tâm thần chấn động.
Ý thức của hắn lập tức lui ra khỏi thế giới hạch tâm, ánh mắt nhìn về phía xa.
Bích Thủy Các xảy ra biến hóa.
“Loại cảm giác này... Chẳng lẽ Sở các chủ muốn chứng trường sinh chi đạo ư?”
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt dâng lên cảm giác chẳng lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận