Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1725: Còn đắp miếng vá cái quái gì

Chương 1725: Còn đắp miếng vá cái quái gì
Trong kiếm thuật ẩn chứa pháp thuật vô thượng, kiếm và pháp hỗ trợ lẫn nhau.
Ầm!
Thiên Chú Huyền Hoàng Kiếm chém mạnh lên thiên kiếp giao long, chỉ một kiếm đã trực tiếp đánh nó nổ tung.
Thiên kiếp giao long tiêu tán, hóa thành linh khí thiên địa thuần túy rồi lan ra.
Mà sau khi kiếm khí của Thiên Chú Huyền Hoàng Kiếm chém lên thiên kiếp giao long, dư thế không giảm. Kiếm ý kia gào thét xông thẳng lên trời, chém ra một cái hào rộng trên kiếp vân trong hư không.
Sảng khoái cực kỳ!
Đây chính là cảm giác thi triển kiếm thuật ư, tuyệt vời biết bao.
Tay cầm kiếm của Tống Thư Hàng đang run rẩy… bởi thánh kiếm Chung Yên quá lớn quá nặng, cầm lâu cổ tay sẽ hơi mỏi.
Hắn nhớ lại mọi cảm giác lúc vung kiếm vừa rồi.
Với thiên phú kiếm thuật của hắn mà lại có thể chém ra một kiếm thế này, một kiếm này thôi đã đủ để hắn hồi tưởng cả đời rồi.
Hẳn cẩn thận nhớ lại loại cảm giác kiếm ý bộc phát kia, so với đao ý bộc phát…
“Ơ?” Tống Thư Hàng đột nhiên dừng lại.
Là ảo giác ư? Hắn cảm thấy lúc thi triển kiếm ý… sao không khác mấy với lúc đao ý bộc phát thế nhỉ? Cảm giác cứ như trứng rang cơm với cơm rang trứng vậy, mùi vị đúng là có khác nhau thật nhưng không nhiều lắm.


Sau lưng Tống Thư Hàng, Hoàng Sơn Tôn Giả nhìn huyền hoàng chi khí còn sót lại trên bầu trời rồi lâm vào trầm mặc.
Không sai được, chiêu Tống Thư Hàng vừa thi triển chính là kiếm thuật Thiên Chú Huyền Hoàng Kiếm, truyền thừa độc môn của nhất hệ nhà hắn.
Là do trạng thái ‘nguyên thần cộng minh’ kỳ quái vừa rồi khiến Tống Thư Hàng tiểu hữu mượn lực lượng của hắn, thi triển ra một chiêu kiếm thuật này ư?
Nhưng giờ không phải lúc suy xét nhiều vậy.
“Thư Hàng tiểu hữu, hẳn là thiên kiếp của ngươi kết thúc rồi đúng không?” Hoàng Sơn Tôn Giả nói: “Chúng ta chấm dứt trạng thái ‘nguyên thần cộng minh’ kỳ quái này trước đi, tiếp đó ngươi cách xa ta một chút.”
Ù ù cạc cạc bị cuốn vào trong thiên kiếp của Tống Thư Hàng, lại ù ù cạc cạc đánh một đợt thiên kiếp.
Cũng may Tống Thư Hàng không xảy ra chuyện gì.
Ngoài ra Hoàng Sơn Tôn Giả cảm thấy ‘kiếp’ của mình sắp tới rồi, chính là ‘kiếp’ hắn cần đối mặt khi từ lưới rồng tầng 4 tăng lên tầng 5.
Hắn không định cuốn Tống Thư Hàng vào trong ‘kiếp’ của mình đâu.
“Hoàng Sơn tiền bối, vẫn chưa đâu, nếu như ta đoán không sai thì hẳn là ta vẫn còn một đợt thiên kiếp cuối cùng nữa.” Tống Thư Hàng nhìn vế phía tiểu đan điền của mình.
Thiên kiếp giao long tan biến, yêu đan bảy màu cũng tan ra, hóa thành linh hồ. Cũng là độ sâu chín tầng cấp bậc cao nhất kia.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn còn một đợt thiên kiếp cuối cùng dùng để hòa tan tiểu kim đan đầu tiên.
Hoàng Sơn Tôn Giả thở dài: “Tranh thủ thời gian, một hơi độ xong đợt thiên kiếp cuối cùng của ngươi. Tiếp đó, chúng ta tách ra với tốc độ nhanh nhất.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, sau lưng Tống Thư Hàng đột nhiên lại xuất hiện một đợt không gian chấn động.
Hai người quay đầu lại thì nhìn thấy Cuồng Đao Tam Lãng bị không gian ‘phun’ ra. Rơi vèo xuống sau lưng Tống Thư Hàng.
“A a a a, suýt nữa là tiêu đời. Chơi quá trớn rồi.” Tam Lãng kêu thảm liên hồi.
Hắn cũng ở trạng thái nguyên thần như Hoàng Sơn Tôn Giả.
“Ể? Hoàng Sơn tiền bối ngươi cũng ở đây à, ta còn tưởng rằng ta là người đầu tiên trùng kích vào lưới rồng tầng năm chứ, ta còn dùng chút bí quyết nhỏ khiến tinh thần lực bộc phát đấy. Không ngờ Hoàng Sơn tiền bối vẫn nhanh hơn ta một bước.” Cuồng Đao Tam Lãng bò dậy, cười ha ha nói.
Hoàng Sơn Tôn Giả im lặng nhìn Tam Lãng. Vì để trông nom Vũ Nhu Tử và Đậu Đậu, hắn không muốn lập tức thử phi thăng nên nên đã đạp nát đám mây phi thăng, sau đó hắn lại bị đám mây hút lấy nguyên thần rồi rơi xuống sau lưng Tống Thư Hàng.
Sao Tam Lãng cũng dùng hình thái thuần nguyên thần để đến đây cơ chứ?
Dưới tình huống bình thường, không phải nhục thân của hắn bị đám mây nâng lên rồi phi thăng à?
“Ớ? Xin chào ông chú, nhìn ngươi có hơi quen mắt, là đạo hữu nào vậy?” Cuồng Đao Tam Lãng lại nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Là ta, Tam Lãng tiền bối, ta là Tống Thư Hàng.”
“…” Cuồng Đao Tam Lãng: “Thư Hàng, ngươi bị ép khô à? Sao lại già thế hả?”
“Một lời khó nói hết, Tam Lãng tiền bối, làm sao ngươi tới được đây thế?” Tống Thư Hàng hỏi, đồng thời trong lòng hắn nhanh chóng liên hệ với tiểu trợ lý lưới rồng.
Trước đó, Hoàng Sơn tiền bối là vì đạp tan đám mây phi thăng hai lần, nguyên thần mới bị đưa đến trạm trung chuyển lưới rồng, cũng chính là bên cạnh Tống Thư Hàng.
Nhưng sao Tam Lãng tiền bối cũng tới đây cơ chứ?
“Sau khi ta xông từ tầng 4 lên tầng 5 lưới rồng, dưới chân lập tức xuất hiện mây mù, tiến vào hình thức phi thăng. Nhưng vì động phủ của ta còn chưa thi công xong, trên nóc bị bịt kín. Lúc phi thăng đến nóc động phủ thì đầu đập vào nóc không bay lên được nữa. Tiếp đó, nguyên thần của ta bị kéo ra, cuốn vào một nơi giống với đường hầm không gian. Ta thấy rất hứng thú với chỗ giống đường hầm không gian kia nên định đập lấy một khối từ vách đường hầm. Kết quả còn chưa bắt đầu đập thì đã bị ném tới chỗ ngươi rồi.” Cuồng Đao Tam Lãng trình bày.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn vội vàng ra lệnh cho trợ lý lưới rồng, bảo nó đắp miếng vá này lên: “Lúc các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 trong trạng thái ‘phi thăng’ từ tầng 4 lên tấng 5, nếu như nguyên thần bị kéo ra thì có thể đừng kéo đến chỗ ta được không? Nếu có thể thì hãy lập tức bổ sung vào đi.”
Hiện hắn đang trong trạng thái độ kiếp, nếu các đạo hữu trong nhóm liên tục tới đây thì hậu quả thật sự rất khó lường.
Trợ lý lưới rồng lắc đầu. Thành viên nhóm Cửu Châu số 1 ở hiện thế thông qua Tống Thư Hàng làm trạm trung chuyển để kết nối với lưới rồng. Lúc bọn họ phi thăng, nguyên thần bị ‘pháp tắc’ đưa đến thế giới Hắc Long thì chắc chắn sẽ bị kéo đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Vậy sửa lại một chút, nếu như sau đó còn có nguyên thần của tiền bối nào bị đưa đến đây, vậy cố định tọa độ của bọn họ cách ta năm trăm mét. Thế này có làm được không?” Tống Thư Hàng lại vội vàng hỏi.
Tiểu trợ lý lưới rồng dừng lại một chốc rồi gật đầu, tỏ ý có thể làm được.
“Mau mau mau, đắp miếng vá này lên đi.” Tống Thư Hàng thúc giục.
Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều có năng lực hành động siêu mạnh.
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối đã tới rồi, nói không chừng các tiền bối khác cũng đang trên đường tới đấy.
Tống Thư Hàng tuyệt đối không dám xem thường năng lực của các tiền bối.
Nhưng hắn vừa dứt lời, bên người lại liên tục xuất hiện vài đạo thân ảnh.
Giao Bá Chân Quân phụ thân của Ngư Kiều Kiều.
Bạch Hạc Chân Quân đã lâu không gặp.
Cùng với Hằng Hỏa Chân Quân cả ngày vội vàng đề xuất đại nghiệp Nho gia, rất ít khi xuất hiện trong nhóm Cửu Châu số 1.
Ba vị Chân Quân, tất cả đều xuất hiện dưới hình thức nguyên thần.
“Đây là nơi nào thế?” Giao Bá Chân Quân hỏi.
Bạch Hạc Chân Quân hình thái nữ tính nhỏ xinh: “Bạch tiền bối có đây không? Hình như ta ngửi được hương vị của hắn.”
“Đau đầu quá đi, vốn định chơi trò vượt lưới rồng thư giản một chút, sao tự nhiên lại thành nguyên thần xuất khiếu, bị cuốn tới nơi này thế này?” Hằng Hỏa Chân Quân u sầu nói.
Bạch Hạc Chân Quân: “Định mệnh, là Tống Thư Hàng.”
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu: “Định mệnh, lại là thiên kiếp?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Tốc độ đắp miếng vá của tiểu trợ lý lưới rồng cũng không đuổi kịp tốc độ hành động của các tiền bối trong nhóm.
Ngay sau đó, lại có mấy đạo thân ảnh bước ra.
Lệ Chi Tiên Tử, Cổ Hồ Quan Chân Quân, Lạc Trần Chân Quân, Hiến Công Cư Sĩ.
Sau đó, Đông Phương Lục Tiên Tử, Vân Du Tăng Thông Huyền, Tạo Hóa Pháp Vương, Tuyết Lang Động Chủ không ngừng chui ra khỏi không gian… Lờ mờ có thể thấy được đằng sau còn có các tiền bối trong nhóm đang xếp hàng chờ đi ra.
Còn đắp miếng vá cái khỉ gì nữa.
Mọi người đến gần đủ cả rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận