Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 151: Bạch Chân Quân bị nẫng đi mất rồi!

Chương 151: Bạch Chân Quân bị nẫng đi mất rồi!
Sau khi Tống Thư Hàng rời khỏi đạo quan vô danh thì con tim đang đập dồn dập của hắn mới bình tĩnh lại.
Lúc này, bên ngoài đạo quan vô danh, khách hành hương đến đây dâng hương cầu nguyện vẫn còn nườm nượp không ngớt. Mấy ngày trước, số lượng khách hành hương đến đây cúng bái phần lớn đều là các bác gái với các cụ bà. Bây giờ lại có thêm rất nhiều thanh niên nam nữ trẻ tuổi.
Lúc Tống Thư Hàng rời khỏi đạo quan vô danh thì đang có ba thanh niên trẻ tuổi cùng nhau đi vào bên trong đạo quan.
Trong đó có một cô gái trẻ nhỏ giọng nói với bạn mình:
“Lâm Duyệt, mày nói xem tượng tiên quân vô danh trong đạo quan này thật sự lợi hại đến thế à? Khiến người ta nhìn qua một lần là không quên được ấy?”
Cô gái bên cạnh cô hơi tròn tròn, nom vẫn còn trẻ con, cũng nhỏ giọng đáp:
“Tao cũng tò mò lắm, mày có nhớ cậu thiếu gia họ Dư mở chuỗi cửa hàng thực phẩm ở trong ban bọn mình không? Vừa trẻ vừa giàu, bạn gái đổi xoành xoạch ấy. Nhưng hôm trước cậu ta tò mò nên đến đạo quan vô danh xem thử, sau khi nhìn tượng của tiên quân vô danh ở trong này xong thì như biến thành một người khác luôn. Không thèm bạn gái nữa, ngày nào cũng chạy đến lượn lờ ở đạo quan này.”
Cậu trai bên cạnh cũng gật đầu phụ họa:
“Tôi cũng vì tò mò chuyện của cậu ta nên mới đến đây, không biết tượng tiên quân vô danh khiến người ta điên đảo thần hồn ấy rốt cuộc có bộ dạng thế nào nhỉ?”
Ba người nọ đều là sinh viên, bởi vì tò mò nên mới đến đây dâng hương thử. Số người vì tò mò bộ dạng của tượng tiên quân vô danh nên đến đây giống họ có rất nhiều. Chẳng trách nhang khói của tiên quân vô danh mấy ngày nay càng lúc càng thịnh.
Bên cạnh ba sinh viên kia là một người đàn ông còn trẻ, tuổi chừng hai bảy hai tám.
Khác với ba cô cậu sinh viên kia, anh ta là vì nghe nói tượng tiên quân vô danh rất linh thiêng, nên mới ngàn dặm xa xôi đi đến đây.
Sau khi anh chàng trẻ tuổi kia bước vào trong đạo quan thì đốt nhang, thấp giọng cầu nguyện:
“Tiên quân phù hộ cho bệnh của em gái con có thể khỏi hẳn, để con bé không cần phải chịu cơn bệnh suy nhược kỳ lạ kia tra tấn nữa. Cầu xin tiên quân chứng cho tâm nguyện của con, nếu như em gái con có thể khỏi bệnh thì con nhất định sẽ xây cho tiên quân một đạo quan thật to để tạ ơn!”
Sau khi cầu nguyện xong thì chàng trai trẻ kia ngẩng đầu lên nhìn tượng tiên quân.
Gần như chỉ nhìn thoáng qua thôi, mà anh ta cảm thấy tim mình đập rộn ràng, hơi thở nặng nề, pho tượng tiên quân trước mắt thật sự vô cùng hoàn mỹ, khiến người ta không nỡ dời mắt!
Cho dù phải dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy nó thì cũng không hề hối tiếc!
Cái suy nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu anh ta mãi không xua tan đi được.
Hai mắt của anh chàng nọ dần trở nên mơ màng, sau cùng thậm chí còn không biết mình đã rời khỏi đạo quan vô danh này như thế nào nữa.
Thẫn thờ quay lại xe của mình như người mộng du.
Sau đó, lái xe gọi anh ta mấy tiếng anh ta mới giật mình tỉnh táo lại.
“Cố thiếu gia, chúng ta trở về à?”
Tài xế nhíu mày hỏi. Sao ông cảm giác như Cố thiếu gia ban nãy cứ như trúng tà thế nhỉ.
“À ừ, về trước đi, đúng, về rồi tính sau.”
Cố thiếu gia gật đầu đáp.
Tượng tiên quân vô danh… Chuyện này, phải tính toán cho kỹ cái đã.

Tống Thư Hàng quay lại tiệm net, gõ cửa phòng.
Hồi lâu sau Kinh ba Đậu Đậu mới đi ra mở cửa, sau đó vội vàng phóng lên bàn máy tính lại.
“Đậu Đậu, đừng chơi game nữa, xem giùm ta một cái đi!”
Tống Thư Hàng kêu.
Đậu Đậu không thèm quay đầu lại:
“Cái quần gì đấy?”
“Xem giùm ta một cái đi, giúp ta kiểm tra toàn thân ấy!”
Tống Thư Hàng nói.
“Mi có phải con gái đâu, ông đây kiểm tra làm gì?”
Đậu Đậu liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng một cái, tiếp tục tán tỉnh ỡm ờ với bà xã của nó.
“Không phải, ban nãy ta đến cái đạo quan vô danh kia, nhìn thấy bức tượng tiên quân vô danh ở trong đấy, sau đó xảy ra vài chuyện lạ lắm.”
Tống Thư Hàng kể lại cảm giác tim đập rộn ràng kỳ lạ khi nhìn thấy tượng tiên quân vô danh kia cho Đậu Đậu nghe:
“Cho nên ngươi mau xem giúp ta đi, xem có phải là trên bức tượng tiên quân vô danh có pháp thuật quỷ dị gì không. Có phải ta trúng pháp thuật mị hoặc gì hay không?”
Đậu Đậu dừng lại một lúc, sau đó trong đôi mắt cún con phát ra ánh sáng màu vàng, quét từ đầu tới chân của Tống Thư Hàng một lượt, đáp:
“Không có gì hết, người khỏe như con trâu ấy. Trên người ngươi cũng chẳng có pháp thuật tàn lưu gì hết.”
Nói xong, Đậu Đậu quay đầu lại, tiếp tục quẩy.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Lẽ nào thật sự là vì bức tượng tiên quân vô danh kia quá mức tuyệt vời, đã đạt tới cảnh giới chí cao của nghệ thuật điêu khắc, cho nên khiến người ta nhìn một cái thôi đã rơi vào trong đó?
Nhưng cứ thấy sai sai thế nào ấy
Sau đó, Tống Thư Hàng ngoan ngoãn ngồi trong phòng net chờ.
Vì chán chả có gì làm nên hắn mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên, muốn xem thử xem bên trong có gì để hóng không, nhưng hôm nay trong nhóm chẳng có ai nói chuyện cả.
Bắc Hà Tán Nhân, Cuồng Đao Tam Lãng và Cổ Hồ Quân Chân Quân đều lên hòn đảo thần bí kia rồi. Những tiền bối khác thì đang chờ xem kịch vui, ai cũng ngóng xem Tống Thư Hàng đón Bạch Chân Quân xuất quan kiểu gì.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng lâu hơn hẳn, Tống Thư Hàng nghỉ ngơi, tu luyện, ăn ích cốc hoàn, lại tu luyện…
Vất vả lắm mới chờ qua hơn 8 giờ.
Bạch Chân Quân sắp xuất quan rồi!
“Sắp đến giờ rồi.”
Tống Thư Hàng lấy cây tiêu nhỏ kia ra, đang định liên hệ với Bạch Chân Quân thử xem sao.
Đúng lúc này, cây tiêu nhỏ màu xanh kia lại rung lên trước. Sau đó có một giọng nói êm tai phát ra từ bên trong cây tiêu:
“A lô, xin chào! Là Tống Thư Hàng đạo hữu đấy à?”
Là tin tức do Bạch Chân Quân gửi tới, thông qua chức năng giữ lời nhắn của pháp khí thiên lý truyền âm, nên hắn đã biết Tống Thư Hàng là đạo hữu đến đón hắn xuất quan.
Tống Thư Hàng hỏi lại:
“Xin chào, Bạch Chân Quân tiền bối, ngài đã kết thúc bế quan rồi sao?”
“Ừm, ta đã kết thúc bế quan… Ngươi có thể đến đây đón ta được rồi.”
Bạch Chân Quân trả lời.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Nơi ngài bế quan nằm ở chỗ nào trong Lâm Diêu thôn? Ta đến tìm ngài.”
“Địa điểm ấy à, để ta xem lại đã, hình như ta đang ở trong một căn phòng nhỏ. Ha ha, bên cạnh ta hình như có gì đó là lạ. Vầy đi… Ngươi trực tiếp theo liên hệ của thiên lý truyền âm tiêu tìm ta đi. Chỉ cần cầm chặt thiên lý truyền âm tiêu, sau đó vận chuyển pháp môn tinh thần lực, thì có thể cảm giác được một loại sóng âm đặc biệt giữa ta và pháp khí. Ngươi cứ đi theo sóng âm đó là sẽ tìm được ta thôi.”
Bạch Chân Quân nói.
Tống Thư Hàng thử vận chuyển Chân ngã minh tưởng kinh, quả nhiên có thể cảm ứng được bên trên pháp lý thiên lý truyền âm này có một loại sóng âm đặc biệt. Nối liền với một nơi khác, không xa lắm.
“Đã cảm ứng được rồi, Bạch Chân Quân tiền bối. Ta lập tức đến tìm ngài đây.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sau đó, hắn quay sang hỏi Kinh ba Đậu Đậu:
“Đậu Đậu, có đi đón Bạch Chân Quân với ta không?”
“Miễn đi, ngươi cứ đưa Bạch Chân Quân tới đây là được rồi. Đúng rồi… Lúc ra ngoài sẵn tiện nạp thêm tiền net cho ta đi. Ban nãy quản lý vừa mới nhắc là quá 10 giờ rồi, còn đang nợ tiền hơn 1 giờ đấy.”
Đậu Đậu nói, đến đầu cũng chẳng thèm quay lại.
“Vậy ngươi ngồi yên ở đây đừng có đi lung tung, chờ ta đón Bạch Chân Quân đến đây rồi chúng ta quay về.”
Tống Thư Hàng đi đến trước quầy net, lại nạp thêm 100 tệ.
Sau đó, hắn men theo sóng âm đặc biệt của thiên lý truyền âm tiêu để tìm qua.
Đi hoài đi mãi, càng đến gần Bạch Chân Quân thì Tống Thư Hàng lại càng cảm thấy trông khu này quen quen.
Cuối cùng… Hắn đi đến đạo quan vô danh kia.
“Chỗ này á?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn về phía đạo quan vô danh.
Lúc này, bên ngoài đạo quan vẫn còn rất nhiều khách hành hương, bên trong thì đèn đuốc sáng trưng.
Tống Thư Hàng cầm thiên lý truyền âm tiêu lên hỏi dò:
“Bạch Chân Quân tiền bối, nơi ngài đang bế quan là đạo quan vô danh à?”
“Đạo quan vô danh? Ngươi nói thế thì ta mới để ý, hình như ta đang ở bên trong một đạo quan thì phải.”
Bạch Chân Quân trả lời:
“Tống Thư Hàng đạo hữu, ta có thể cảm ứng được vị trí của ngươi. Ngươi cứ vào bên trong đạo quan là có thể nhìn thấy một pho tượng được thờ cúng, ấy chính là ta đấy!”
Ấy chính là ta đấy… Chính là ta…
Tống Thư Hàng ngu người, tượng tiên quân vô danh ở trong đạo quan kia chính là Bạch Chân Quân á?
Điều này đúng là ngoài dự kiến của hắn.
Trước đó, hắn căn bản không hề nghĩ tới Bạch Chân Quân lại có liên quan gì với bức tượng tiên quân vô danh ở trong đạo quan này cả!
Một bên là vị tiền bối bế quan đã lâu, một bên là bức tượng được thờ cúng ở đạo quan như thần thánh.
Một bên là địa điểm bế quan như tiên cảnh trong trí tưởng tượng của hắn, một bên là đạo quan vô danh lâu đời.
Quan trọng hơn hết chính là rõ ràng Bạch Chân Quân bế quan tầm 150 năm trước, nhưng tư liệu mà hắn tra được trên mạng thì bức tượng tiên quân vô danh này đã được thờ cúng từ mấy trăm năm trước rồi. Qủa nhiên mấy câu chuyện truyền miệng trong nhân gian lúc nào cũng được dặm mắm thêm muối vào, ăn gian thêm hơn trăm năm luôn.
Cho nên dù Tống Thư Hàng có thông minh cỡ nào đi nữa cũng không thể nào liên hệ cả hai lại được.

Không có địa điểm bế quan hoành tráng, không có trận pháp phòng ngự trăm tầng, chỉ có một cái đạo quan lâu năm cũ xì!
Tống Thư Hàng nhịn không được bèn hỏi:
“Bạch Chân Quân tiền bối, không phải ngài đang bế quan sao? Tại sao lại biến thành tượng thần, bị người ta đưa vào đạo quan thờ thế này?”
“Ha ha, việc này kể ra thì dài dòng lắm, đợi sau khi ta rời khỏi đây thì sẽ từ từ giải thích cho ngươi.”
Bạch Chân Quân cảm thán:
“Tống Thư Hàng đạo hữu, ngươi có cách nào dẫn cho khách hành hương bên dưới rời đi một chút được không, để ta có thể đi ra khỏi bức tượng ấy? Chủ yếu là lúc ta đi ra thì phải làm vỡ phần xác ngoài bằng đá, tiếng động sẽ hơi lớn. Lỡ như bị người ta nhìn thấy thì có thể sẽ tạo nên một số phiền toái không cần thiết.”
Nếu như Bạch Chân Quân thật sự cho nổ tung bức tượng rồi đi ra ở ngay trước mặt khách hành hương thì nhất định sẽ gây nên rất nhiều phiền toái!
Tống Thư Hàng nhìn số khách hành hương bên ngoài, vẫn còn đông nghẹt đây này.
Nhiều khách hành hương như thế, trừ phi phóng hỏa đốt nhà, chứ hắn thật sự không có cách nào dụ nhiều người thế này rời đi được!
“Bạch Chân Quân tiền bối, hay là chúng ta đợi thêm một lát được không? Chờ tới khuya thì khách hành hương sẽ giải tán thôi.”
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Cũng được, chỉ cần ngươi không vội là được rồi.”
Bạch Chân Quân thì không có vấn đề gì hết, bế tử quan hơn một trăm năm hắn còn chờ được, lẽ nào lại sợ đợi thêm vài giờ hay sao?
Nhưng trên đời này, hễ mười việc thì có đến tám chín việc trời không chiều ý người rồi.
Thời gian dần dần trôi qua, mãi cho đến chừng 10 giờ tối, số lượng khách hành hương bên ngoài đạo quan vô danh chẳng những không giảm bớt mà ngày càng nhiều hơn!
Cứ theo cái đà này thì dù đợi tới khuya vẫn sẽ có rất nhiều khách hành hương ở lại.
Nói không chừng mấy khách hành hương ấy sẽ ngồi chờ luôn đến sáng mai ấy chứ!
Nếu như thế thì Bạch Chân Quân phải đi ra khỏi bức tượng kiểu gì đây?
“Chân quân, ta đi nhờ giúp đỡ, nghĩ cách xua đám người đi đã. Sau đó ngài hãy nhân cơ hội đi ra nhé.”
Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới Đậu Đậu.
Chắc là nó sẽ có cách xua đám người này đi nhỉ?
“Không thành vấn đề.”
Bạch Chân Quân đáp.
Tống Thư Hàng vội vàng chạy về quán net.
Ngay sau khi Tống Thư Hàng vừa đi không bao lâu, chợt có bốn chiếc xe vận tải nhỏ chạy đến bên ngoài đạo quan vô danh.
Trên bốn chiếc xe vận tải kia có hơn sáu mươi gã đàn ông cao to vạm vỡ nhảy xuống.
Sau đó, anh chàng Cố thiếu gia tuổi chừng hai bảy hai tám ban sáng bước xuống xe.
Anh chàng kia nhìn đạo quan vô danh, hít sâu một hơi, nói:
“Lên, cướp bức tượng tiên quân vô danh bên trong ra đây cho tôi!”
“Vâng!”
Sáu mươi tên đàn ông chạy ào vào bên trong đạo quan vô danh hệt như bầy ong vỡ tổ, xô đẩy khách hành hương tránh đường xong có mười gã cầm dụng cụ đi đến dưới chân tượng tiên quân vô danh, chuẩn bị khuân bức tượng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận