Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1350: Luận làm sao để người khác nhớ mãi không quên, khắc sâu bóng hình của ngươi vào trong tim?

Chương 1350: Luận làm sao để người khác nhớ mãi không quên, khắc sâu bóng hình của ngươi vào trong tim?
Nếu muốn mượn linh thạch của Bạch tiền bối, thì phải đưa “ý thức” trong thân thể quay lại ‘phòng tối của Thiên Đạo’, cho nên theo nguyên tắc lấy gần bỏ xa, Tống Thư Hàng định đi mượn Bạch tiền bối two.
[Bạch tiền bối, nhận được tin nhắn xin hãy trả lời.] Tống Thư Hàng gọi vọng vào trong thông đạo nối liền thế giới hạch tâm và thế giới Tà Liên.
Một lúc sau.
[Chuyện gì thế? Đang nghỉ ngơi đây.]
Bạch tiền bối two uể oải đáp.
Hôm nay chơi trốn tìm với Thiên Đạo, bị lột mất hai lớp da, hắn đã suy yếu đi nhiều rồi.
[Bạch tiền bối, cho ta mượn ít linh thạch đi.]
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two: “…”
[Bây giờ pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú của ta còn thiếu ba loại nguyên liệu chính thôi. Mà giờ chỉ cần dùng linh thạch là có thể mua được luôn, cơ hội đang ở ngay trước mắt, chúng ta không thể bỏ qua.]
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two:
[Cho ngươi mượn linh thạch thì cũng được, vậy… kể chuyện cười đi nào!]
Lúc này mà còn phải kể chuyện cười nữa hả?
[Hoặc là, cho ta một lý do để cho ngươi mượn linh thạch đi?]
Bạch tiền bối two bình tĩnh nói. Hắn chính là chúa tể của Cửu U đấy, nếu cứ tuỳ tiện cho người ta mượn linh thạch thì thật không phù hợp với thân phận.
Tống Thư Hàng lập tức trả lời:
[Ta chọn kể lý do, Bạch tiền bối, trong pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú có một bộ được chế tạo cho ngài, vì thế, trong việc này chúng ta cùng chung lợi ích. Ngài cho ta mượn linh thạch để mua nguyên liệu, cũng chính là giúp chính mình làm xong pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú sớm hơn.]
Bạch tiền bối two suy tư một lát, nói: [Lý do này rất tốt…Nhưng mà, không đủ thú vị. Hơn nữa, cũng không thể thuyết phục ta.]
Lý do mà còn cần phải thú vị?
Tống Thư Hàng xoa cằm suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý:
[Ta còn có một lý do rất đắng lòng, Bạch tiền bối, ở cái thời đại tình người bạc bẽo này, cách duy nhất để khiến một người mãi lưu luyến, khắc sâu hình bóng của ngươi vào trong tim đó chính là mượn tiền không trả. Cho nên, hãy cho ta mượn tiền đi, Bạch tiền bối.]
[Ồ, lý do này thú vị đấy. Vậy ý của ngươi là cho ngươi mượn linh thạch xong, ngươi định không trả chứ gì?]
Bạch tiền bối two trả lời.
Tống Thư Hàng: [Ha ha ha ha.]
[Ừm, ngươi cần bao nhiêu linh thạch?] Bạch tiền bối two hỏi.
Tống Thư Hàng trả lời: [Ba loại nguyên liệu luyện khí “răng cá heo”, “móng vuốt gấu”, “râu mèo”, tất cả đều là bát phẩm, tổng cộng cần mười hai viên linh thạch cửu phẩm, giá cả cũng coi như là hợp lý.]
[Ngươi đang muốn mua gấp nên tất nhiên sẽ thấy hợp lý. Mười hai viên linh thạch cửu phẩm cũng không phải là giá cắt cổ. Ngươi chờ ta một chút, ta đưa linh thạch cho ngươi.]
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: [Được ~]
[Số linh thạch này, ngươi không cần trả đâu.]
Bạch tiền bối two bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng nghe vậy, vội vàng nịnh hót: [Bạch tiền bối thật hào phóng!]
Nhưng lúc này, Bạch tiền bối two lại nói thêm:
[Cứ trừ thẳng số linh thạch này vào tiền công của ngươi là được.]
Tống Thư Hàng: “…”
[Thế nào, đau lòng không?]
Bạch tiền bối two cười khà khà hỏi.
Tống Thư Hàng: “…”
[Không dễ kiếm chác từ chúa tể Cửu U đâu, chàng trai trẻ ạ.]
Bạch tiền bối two đắc ý nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Bạch tiền bối two, Tống Thư Hàng giơ tay ra, trong đó có mười hai viên linh thạch cửu phẩm toả sáng lấp lánh.
[Cái gì cũng có thể bán] chưa bao giờ gặp được một người làm được như Tống Thư Hàng, nói là đi gom linh thạch, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại một cái, mở mắt ra là đã có người đưa linh thạch tới tay.
Hắn cũng rất muốn có phương pháp gom linh thạch như vậy!
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối, đây là mười hai viên linh thạch cửu phẩm, chúng ta giao dịch đi.” Tống Thư Hàng cười nói.
“Được thôi, giao dịch được thành lập.” Giọng nói của đại lão Cái gì cũng có thể bán vang lên trong đầu của Tống Thư Hàng.
Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Đã qua một lúc lâu, linh thạch trong tay Tống Thư Hàng không biến mất, nguyên liệu của đại lão ‘Cái gì cũng có thể bán' cũng chẳng được truyền tống tới.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi: “Tiền bối, vẫn chưa bắt đầu giao dịch à?”
“Ngươi chờ một lát, không gian chỗ ngươi có hơi rắc rối, sức mạnh của ta không thể đưa vào được. Đó là chỗ nào vậy, còn phiền toái hơn cả “thế giới thiên kiếp” nữa. Ta phải tốn một chút thời gian mới xông vào được.” Đại lão cái gì cũng có thể bán phàn nàn.
Tống Thư Hàng: “…”
Đại lão cái gì cũng có thể bán cũng không thể đột phá thế giới hạch tâm trong thời gian ngắn ư?
Thế giới hạch tâm của hắn còn đang không ngừng thăng cấp, có khi nào còn cứng đầu hơn cả thế giới thiên kiếp không?
Trong lúc suy tư, Tống Thư Hàng cởi bỏ hạn chế của thế giới hạch tâm.
Hình chiếu của cái gì cũng có thể bán cuối cùng cũng có thể vào được thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Một bóng người quấn chăn xuất hiện ở bên người Tống Thư Hàng.
“Cuối cùng cũng vào được rồi, tiểu thế giới này thật là lợi hại.” Cái gì cũng có thể bán nói.
Tống Thư Hàng cười ha ha, đưa mười hai viên linh thạch cửu phẩm qua.
Hình chiếu của Cái gì cũng có thể bán giơ tay ra, “răng cá heo”, “móng vuốt gấu” và “râu mèo” được giao hết vào tay Tống Thư Hàng.
“Giao dịch hoàn thành, hợp tác vui vẻ.” Tống Thư Hàng nói.
Đại lão Cái gì cũng có thể bán gật đầu: “Hợp tác vui vẻ.”
“Có duyên thì gặp lại sau nhé tiền bối.” Tống Thư Hàng nói.
Chẳng dễ dàng gì mới gom đủ ba mươi ba loại nguyên liệu, Tống Thư Hàng muốn đưa hết tới chỗ Lục Tu Tiên Tử gấp, để đâm vào tim cô… Không đúng, là để cô chia sẻ niềm vui với mình, một người vui không bằng mọi người vui mà.
“Chờ đã, Tống tiểu hữu xin chờ một lát. Ta còn muốn làm một cuộc giao dịch khác với tiểu hữu.” Đại lão Cái gì cũng có thể bán kêu lên.
Tống Thư Hàng: “?”
Không phải đã giao dịch xong rồi sao? Hắn có muốn mua thứ gì nữa đâu?
“Là ta muốn mua một thứ từ chỗ của Tống tiểu hữu.” Đại lão Cái gì cũng có thể bán mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng: “Tiền bối muốn mua cái gì?”
“Một chiếc găng tay bạc.” Đại Lão cái gì cũng có thể bán nói.
Tống Thư Hàng lập tức nhớ ra cái găng tay này, hắn đáp: “Găng tay của ‘Bảo giáp Thánh Kiếm Chiến Tranh’ đúng không? Là con Hải Vương kia muốn mua chứ gì? Hải Vương cũng thành khách hàng của tiền bối rồi à?”
“Đúng vậy, chính là nó.” Đại lão Cái gì cũng có thể bán mỉm cười gật đầu.
Tống Thư Hàng lắc đầu, nói một cách dứt khoát: “Không bán. Ta với tên đó có thù.”
Hải Vương đối đầu với hắn nhiều lần như vậy, trên người của hắn còn có ấn ký “kẻ giết nhím biển ”, hai bên chính là địch của nhau, sao hắn có thể bán găng tay cho Hải Vương được, hắn quyết không làm chuyện có lợi cho kẻ địch.
“Thế này thì rắc rối rồi.” Đại lão Cái gì cũng có thể bán xoa huyệt thái dương.
Trong tình huống người bán và người mua có thù oán như thế này, nếu hắn muốn lấy được “găng tay bạc” từ Tống Thư Hàng, thì sẽ rất khó khăn, giá nhập hàng chắc chắn phải tăng lên rồi.
“Tống tiểu hữu à, thật ra thì Hải Vương đã chịu thua, nó không dám có ý đồ xấu với ngươi nữa rồi.” Đại lão Cái gì cũng có thể bán nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Nhưng ta và nó vẫn là kẻ địch, nếu bộ “Bảo giáp Thánh Kiếm Chiến Tranh” của nó vĩnh viễn không thể gom đủ thì ta sẽ thấy rất hả dạ.”
Mấy chuyện đâm tim thế này, chỉ cần không phải là đâm chính mình thì sẽ rất sảng khoái.
Gặp phải tình huống như Tống Thư Hàng, đại lão cái gì cũng có thể bán rất mệt tim.
Điều này có nghĩa lợi nhuận của hắn sẽ bị giảm rất nhiều.
Đại lão Cái gì cũng có thể bán thở dài, nói: “Tống tiểu hữu, vậy ngươi nghe giá cả mà ta đưa ra trước đã.”
“Ta tuyệt đối không bán đâu.” Tống Thư Hàng nói một cách nghiêm túc.
“Trên thế giới này không có cuộc mua bán nào tuyệt đối không thể tiến hành, ngươi nghe ta báo giá trước đã.” Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
Đại lão đã nói tới mức này, hắn vẫn phải nể mặt mà nghe thử.
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Găng tay bạc là một bộ phận của bộ “Bảo giáp Thánh Kiếm Chiến Tranh”, là một pháp bảo Kiếp Tiên loại trang phục. Giá trị của nó tương đương với một món pháp khí “Kiếp Tiên cửu phẩm”. Cái gì cũng có thể bán nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Cho nên, ta có thể dùng một món “pháp khí Kiếp Tiên cửu phẩm” và một ít bảo vật khác để đổi với ngươi.”
Cái gì cũng có thể bán đề nghị.
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Chưa nói tới chuyện pháp khí Kiếp Tiên đó ta có dùng được không, chỉ riêng việc để Hải Vương gom đủ bộ “Bảo giáp Thánh Kiếm Chiến Tranh” là ta đã có lý do để từ chối giao dịch rồi.”
“Tống tiểu hữu đừng nóng vội, nếu ta đã dám đề nghị giao dịch thì tất nhiên đã chuẩn bị chu đáo rồi. Thứ mà ta muốn giao dịch với ngươi cũng là một chiếc găng tay, găng tay cho tay trái. Nó tên là [Chúc phúc của Tổ Vu], là một pháp bảo Kiếp Tiên cửu phẩm. Nhưng nó rất đặc biệt, chỉ cần đạt đến ngũ phẩm là có thể dùng rồi. Hiệu quả của nó là… thực hiện bước nhảy không gian cự ly ngắn. Trong găng tay có một không gian loại nhỏ, cất giữ được mười món vũ khí, chỉ cần một suy nghĩ là có thể đổi được vũ khí ngay.” Đại lão Cái gì cũng có thể bán kéo chăn, giới thiệu một cách lưu loát.
“Thực hiện bước nhảy không gian cự ly ngắn? Nghe có vẻ hay đấy, nhưng chắc chắn tiêu hao cũng không ít nhỉ. Nếu là cấp bậc ngũ phẩm thì có thể sử dùng mấy lần?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Trong tình huống bình thường, nếu khởi động nó bằng thực lực ngũ phẩm, linh lực tràn đầy thì có thể sử dụng được khoảng năm lần. Với một món “pháp khí Kiếp Tiên cửu phẩm” thế này thì lượng tiêu hao của nó thật là cực kỳ thấp rồi.” đại lão Cái gì cũng có thể bán nói, rồi lại quan sát nét mặt của Tống Thư Hàng.
Thường thì, loại pháp khí có năng lực không gian thế này mà xuất hiện là đủ khiến cho tất cả các tu sĩ dưới cửu phẩm thèm khát.
Nhưng mà Tống Thư Hàng lại rất bình tĩnh, không có chút dao động nào. Có vẻ như hắn cũng không có quá khao khát pháp khí vượt không gian này thì phải?
Đại lão Cái gì cũng có thể bán quấn chặt chiếc chăn trên người, tiếp tục nói: “Đó mới chỉ là những tính năng có bản. Thật ra ta tích cực đề cử món pháp khí này là vì một cái công năng khác của nó, ngươi chắc chắn sẽ rất thích. Trên găng tay “Chúc phúc của Tổ Vu”, còn có một pháp thuật, tên là ‘Ánh nhìn của Tổ Vu’. Pháp thuật này có thể đánh dấu “ấn ký” lên một món pháp bảo, sau đó khi phát động pháp thuật này, có thể giam cầm không gian mà pháp bảo đó đang ở lại, khiến pháp bảo này mất công hiệu trong một thời gian ngắn.”
Nói cách khác, trước khi ngươi bán “găng tay màu bạc”, có thể đánh dấu một ấn ký ở trên đó. Nếu như thật sự có một ngày, Hải Vương mặc trọn bộ “Bảo giáp Thánh Kiếm Chiến Tranh” tới đánh ngươi, ngươi chỉ cần dùng một suy nghĩ, là có thể làm “găng tay màu bạc” trong tay nó mất linh, làm mất hiệu quả trọn bộ của trang bị. Ấn ký này có hiệu lực cả đời. Trừ khi Hải Vương có thể nghĩ cách xóa được nó.”
Sau khi nói xong, hắn lại đắc ý nhìn Tống Thư Hàng một cái.
Tống Thư Hàng gật nhẹ, nói: “Mời tiền bối nói tiếp, ta cảm thấy ngươi sắp thuyết phục được ta rồi. Có điều còn thiếu chút nữa.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán cảm thấy mệt tim hết sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận