Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3003: Từ hôm nay trở đi, Bá Tống là anh em cây khế của ta!

Chương 3003: Từ hôm nay trở đi, Bá Tống là anh em cây khế của ta!
“Lần này ngươi lại muốn cạo thứ gì trên người ta?” Thiếu niên ba mắt tiền bối cũng không quay đầu lại, uể oải trả lời.
Bá Thiện: “? ? ?”
Không có ý chí chiến đấu như thế, đây không phải thiếu niên ba mắt tiền bối mà ta biết!
Trong hiểu biết của Bá Tống, thiếu niên ba mắt tiền bối luôn là người càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, bất kể thua bao nhiêu lần, lần sau hắn đều sẽ mang theo lòng tin tất thắng phấn chấn lại lần nữa.
Nhưng thiếu niên ba mắt tiền bối trước mặt lại như bị người khác thay thế vậy… Không hề có chút ý chí chiến đấu nào đáng nói.
“Tiền bối ba mắt, ngài làm sao vậy?” Bá Thiện cẩn thận từng ly từng tí hỏi.
“Bá Tống đạo hữu không cần lo lắng, lão gia chỉ tới tháng thôi ~” Quản gia nhãn cầu bưng trà ra, dâng tiên trà cho Bá Thiện và Bá ?.
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
“Tới tháng?” Khóe miệng Bá Thiện co giật.
Chúa tể Cửu U còn có loại thiết lập này?
“Không cần xấu hổ, cứ lớn mật nói ra, lần này muốn nhổ thứ gì trên người ta?” Thiếu niên ba mắt tiền bối trở mình trên bờ cát, nhìn về phía Bá Thiện.
“Tiền bối vì sao ngài không có một tia ý chí chiến đấu nào vậy?” Bá ? hỏi.
Thiếu niên ba mắt tiền bối ngẩng đầu nhìn trời: “Dù là người có ý chí chiến đấu cùng không chịu được bị các ngươi nhổ lông dê mỗi tháng một lần!”
“Trước kia dù ta có thua, cũng có thời gian mấy mươi năm thậm chí là trên trăm năm, trên ngàn năm để điều chỉnh tâm tình. Thời gian dài như vậy, dù ta có thua thảm cỡ nào thì vẫn có thể điều chỉnh tâm tình lại được.”
“Nhưng ngươi thì sao? Ngươi cách một tháng đúng giờ đến báo cáo một lần. Hơn nữa, lần này ngay cả một tháng cũng không cho ta!”
“Ngươi bảo ta làm sao có ý chí chiến đấu?”
Gương mặt Bá Thiện lộ vẻ lúng túng. Điểm ấy, hắn thật sự không nghĩ tới.
Người dù có kiên cường đi nữa cũng cần thời gian liếm vết thương.
Bản thể nhổ lông dê thật đúng là quá cần mẫn rồi.
“Nhưng mà tiền bối ngươi nghĩ ngược lại xem, lần này là lần đánh cược cuối cùng giữa bọn ta và tiền bối ngài rồi. Cược xong lần này, ngài lập tức có thể nói bái bai với bọn ta, nếu nghĩ như thế thì có thể vui vẻ hơn chút không?” Bá Thiện săn sóc lòng người bèn khuyên giải từ một góc độ khác.
“Ể? Ngươi vừa nói vậy, hình như có chút đạo lý.” Thiếu niên ba mắt tiền bối ngồi dậy từ trên bờ cát.
Suýt nữa quên mất đây là ván cược cuối cùng của hắn và Bá Tống!
Sau khi hoàn thành nghi thức, Bá Tống có muốn nhổ lông dê của hắn nữa cũng không có cơ hội.
“Hơn nữa, lần này bản thể không tới, bọn ta là phân thân, hẳn là khác với bản thể.” Bá Thiện lại nhắc nhở.
Thiếu niên ba mắt tiền bối vỗ cát trên quần, đứng lên.
Trên bầu trời, ánh nắng mặt trời bắt đầu trở nên rực rỡ.
Quản gia nhãn cầu ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, quá xán lạn rồi, ánh mặt trời xán lạn như vậy không quá tốt với nó. Thân là yêu quái nhãn cầu, thân thể nó cần lượng nước lớn. Mà ánh mặt trời quá mức xán lạn sẽ làm bốc hơi hàm lượng nước của thân thể nó.
Quả nhiên, vẫn nên đâm đâm tâm tính bành trướng của lão gia, đánh gãy tâm tình háo hức của hắn!
“Lão gia, đây cũng là cơ hội thắng Bá Tống đạo hữu cuối cùng của ngươi rồi… Một khi ngươi thua, vậy đánh cược giữa ngươi và Bá Tống chính là toàn bại không thắng. Hơn nữa tương lai, ngươi đã không còn cơ hội thay đổi kỷ lục này nữa.” Quản gia nhãn cầu hiền lành nhắc nhở.
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “! ! !”
Ánh mặt trời vốn rực rỡ thoáng hơi sầm xuống.
“Khụ, lần này bản thể của ngươi muốn gì?” Thiếu niên ba mắt tiền bối ho nhẹ một tiếng, hỏi.
Lấy cá tính của Bá Tống đạo hữu, khẳng định là lại muốn vài thứ từ chỗ hắn, vậy nên mới có thể hấp ta hấp tấp tới tìm hắn.
Quả thực xem hắn như kho rút bảo vật vậy.
“Gần đây bản thể đang nghiên cứu một đề tài “dung hợp một đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia vào kim đan cá voi mập bất hủ”, hợp cả hai thành một thể.” Bá Thiện lên tiếng nói.
Bản ngã thi Bá ? tiếp lời: “Trong quá trình nghiên cứu, bọn ta gặp phải một vài nan đề trên mặt kỹ thuật. Cần phải có người hỗ trợ kỹ thuật liên quan đến “nhãn cầu”… mà tiền bối ba mắt ngài là tiền bối nghiên cứu về nhãn cầu sâu nhất trong Chư Thiên Vạn Giới. Cho nên bọn ta muốn xin ngài giúp tiến hành hạng mục nghiên cứu này.”
Bá Thiện tổng kết: “Đây chính là mục tiêu đánh cược của bọn ta, không biết tiền bối ngài có đồng ý hay không?
“Một đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia?” Lúc thiếu niên ba mắt tiền bối nghe đến đó thì lập tức có hơi động lòng.
Là muốn mời hắn nghiên cứu “con mắt Thánh Nhân” ư?
Không ổn, đề nghị này đâm trúng điểm moe trong lòng hắn rồi.
Bá Tống chắc chắn sẽ không lấy con mắt Thánh Nhân Nho Gia làm tiền đặt cược, cũng định trước hắn không cách nào sưu tầm được.
Cho nên nếu hắn muốn tiếp xúc sâu hơn với đôi mắt thần này thì dường như chỉ có một đường tắt là “hỗ trợ nghiên cứu”.
Con mắt Thánh Nhân Nho Gia đỉnh như thế, nếu đã không cách nào sưu tầm, vậy sờ mó, nghiên cứu một chút cũng rất tuyệt nhỉ.
Cho nên… ván này ta có nên cố ý nhường, thua bởi phân thân tam thi của Bá Tống hay không?
Nội tâm thiếu niên ba mắt tiền bối rối rắm.
[Hơn nữa, tại sao phải xem chuyện này thành mục tiêu đánh cược chứ? Bằng vào giao tình giữa chúng ta, loại chuyện nhỏ nhặt này, cứ trực tiếp mời ta không được ư? Cần gì vẽ vời thêm chuyện thế cơ chứ?]
Nể mặt “một đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia”, nội tâm thiếu niên ba mắt tiền bối lặng lẽ tăng giá trị tình hữu nghị giữa hắn và Bá Tống lên rất nhiều, đại khái tăng lên gấp năm sáu lần lúc trước.
“Khụ, được, ta đáp ứng các ngươi vụ cá cược này.” Thiếu niên ba mắt tiền bối trả lời: “Vậy tiền đặt cược của các ngươi thì sao?”
“Tiền đặt cược vẫn là Ma Đế như cũ được không?” Bản ngã thi Bá ? chỉ Ma Đế Ngạc.
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
Qua loa lấy lệ đến thế là cùng.
Nhưng mà, nể mặt “một đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia”.
“Được.” Thiếu niên ba mắt tiền bối gật đầu nói.
Ma Đế Ngạc: “…”
Cứ cảm thấy trong một nháy mắt vừa rồi, hắn nhận được mùi vị ghét bỏ từ chúa tể ba mắt.
Hắn đường đường là Trường Sinh Giả Ma Đế, đại lão Ma Đế, vậy mà ngay cả làm tiền đặt cược cũng không đủ tư cách ư?
Thật khó chịu.
“Vậy tiền bối, lần đánh cược này tiến hành thế nào?” Bá Thiện lên tiếng hỏi.
“Ngươi am hiểu cái gì?” Thiếu niên ba mắt tiền bối trực tiếp hỏi. Nội tâm hắn đã quyết định nhường, cho nên muốn trực tiếp đi vào quá trình.
“Ta am hiểu? Ừm, ta là thiện thi của bản thể, có được đại công đức như bản thể, cũng ráng sức kế thừa một bộ phận “thiện” của bản thể. Cho nên, ta rất am hiểu công đức, thánh quang, làm người tốt, làm việc thiện.” Bá Thiện thành thật trả lời.
Thiếu niên ba mắt tiền bối lộ vẻ ghét bỏ lần nữa.
Vốn còn muốn so đấu thứ Bá Thiện am hiểu một lần, nhưng sau khi nghe thấy đám hạng mục này, tiền bối ba mắt bèn chặt đứt ý niệm này.
Hắn đường đường là chúa tể Cửu U, chẳng lẽ đi so ngưng tụ thánh quang, ngưng tụ lực lượng công đức?
Xì!
“Ngươi thì am hiểu cái gì?” Thiếu niên ba mắt tiền bối nhìn về phía bản ngã thi của Bá Tống.
Bản ngã thi Bá ?: “Ta am hiểu việc làm người khác không nhớ được ta.”
“Ngươi tên gì?” Thiếu niên ba mắt tiền bối hỏi.
Bản ngã thi: “Bá Thể.”
“Không phải dễ nhớ lắm à.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói: “Bá Bản.”
Bản ngã thi: “…”
Hiện tại hắn là người hiểu Túy Ngư Cư Sĩ trong nhóm Cửu Châu số 1 nhất trên thế giới.
“Quyết định rồi, lần này chúng ta so “trí nhớ” đi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối đề nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận