Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 285: Đại tinh tinh vào hàng cao thủ!

Chương 285: Đại tinh tinh vào hàng cao thủ!
Lúc này, ở trên không chỗ biển Đông.
Bạch Tôn Giả thoáng nhíu mày:
“...”
Ở trước mặt hắn, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả đều rơi vào trạng thái hôn mê, bị linh lực của hắn đỡ lơ lửng ở không trung, chỉ là thanh phi kiếm chở Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả lại chẳng thấy đâu.
Trước khi Tống Thư Hàng lên máy bay đã gọi điện thoại cho Bạch Tôn Giả, báo rằng mình đã lên máy bay, đợi sau khi tới hòn đảo kia thì sẽ liên lạc tiếp. Đương nhiên Bạch Tôn Giả không thể quên chuyện này được.
Cho nên, khi hắn dùng tọa độ vạn lý phi độn thuật trên tay Tống Thư Hàng làm mục tiêu để bắn Đậu Đậu với tiểu hòa thượng Quả Quả tới thì tự hắn cũng đuổi theo sát nút.
Bạch tiền bối muốn đợi cho Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả bị bắn tới gần chỗ chiếc máy bay của Tống Thư Hàng thì sẽ khống chế phi kiếm, để cho phi kiếm bay theo máy bay, từ từ bay tới hòn đảo du lịch ở biển Đông.
Có hắn tự mình đi theo suốt chặn đường thì tất nhiên có thể bảo đảm rằng hai thanh phi kiếm dùng một lần bản 004 vừa đuổi theo Tống Thư Hàng, lại tuyệt đối không đâm vào chiếc máy bay mà hắn đang ngồi.
Nhưng trên đường bay tới đây, phi kiếm lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn...
Ngay lúc nãy, khi hai thanh phi kiếm chở theo Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả bay tới trên không biển Đông thì đột nhiên như đụng phải một bức tường vô hình vậy. Bức tường kia mang theo một loại sức mạnh rất quỷ dị, trong nháy mắt khi Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả tiếp xúc với bức tường đó thì lập tức bị thôi miên, hôn mê ngay tại chỗ.
Còn hai thanh phi kiếm nọ thì lại chui vào bên trong bức tường kia, sau đó biến thành một đống sáng lóe lên rồi mất tiêu!
Cũng may là có Bạch Tôn Giả theo ngay phía sau, khi hắn thấy Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả đang rơi xuống thì lập tức giơ tay, dùng linh lực đỡ lấy chúng.
Nhìn vào bức tường vô hình như lại giống như thực chất kia, Bạch Tôn Giả bắt đầu suy tư.
“Phi kiếm biến mất là do một loại pháp thuật di chuyển không gian gây nên sao?
Phi kiếm dùng một lần bản 004 này là đuổi theo Tống Thư Hàng mà tới… bây giờ cắm thẳng vào bên trong bức tường kia, nói vậy, chứng tỏ chiếc máy bay mà Tống Thư Hàng đã lên cũng đã bay vào trong bức tường kia rồi sao?
Như vậy thì bức tường vô hình này đi thông tới nơi nào đây?
Bạch Tôn Giả đứng trên không trung tựa như đứng trên đất bằng, bước tới chỗ bức tường trong suốt kia.
“Là hòn đảo thần bí à?”
Hắn nghĩ thầm.
Gần đây hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trên bầu trời biển Đông, cũng chỉ có mỗi mình hòn đảo thần bí khiến cho các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 mất đi trí nhớ thôi nhỉ?
Ngẫm nghĩ một lúc, Bạch Tôn Giả giơ tay về phía bức tường vô hình đó —— xưa nay hắn vẫn muốn tìm hòn đảo thần bí đó. Nhưng hòn đảo thần bí thì giống như đang chơi trò trốn tìm với hắn vậy, dù hắn tìm kiếm cỡ nào cũng không ra.
Vất vả lắm mới tìm được chút manh mối, Bạch Tôn Giả đương nhiên không ngại đi nghiên cứu hòn đảo thần bí này một phen.
Sau đó, trong nháy mắt khi tay của Bạch Tôn Giả chạm tới bức tường kia thì đột nhiên vang lên một tràng tiếng rắc rắc kỳ lạ.
Tiếp theo, bức tường trong suốt vô hình nọ giống như vỡ tan, sau đó biến mất dạng.
Trên biển Đông lại yên tĩnh như cũ, trống trơn chẳng có gì hết.
Mặt Bạch Tôn Giả đơ ra —— tại sao, tại sao chứ!
Ta chỉ mới giơ tay chạm nhẹ một cái thì bức tường này đã bể nát rồi là sao?
Không nể mặt tới cỡ này cơ à?
...
Trên hòn đảo nhỏ của tòa thành trên không.
Cách lúc xảy ra sự kiện ‘phi kiếm xẻo phi cơ’ thảm thiết đã một thời gian ngắn.
Tống Thư Hàng dần dần khôi phục ý thức... trong trí nhớ của hắn, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là hai thanh phi kiếm dùng một lần phiên bản 004 đã cắt nát đầu máy bay nhẹ nhàng như cắt đậu hũ.
Sau đó, Tống Thư Hàng đã mất hết tri giác.
—— mình còn sống à?
Hôm nay vẫn tiếp tục sống sót ngoan cường rồi! Tống Thư Hàng cảm thán.
“Vậy, bây giờ mình đang ở đâu đây?”
Hắn nghĩ thầm trong lòng —— hình như mình đang chìm trong hồ nước thì phải, cảm giác thân thể đang bị chất lỏng vây quanh, người trôi bồng bềnh.
Không phải là xúi quẩy rơi vào trong cái hồ hình trăng non kia rồi đấy chứ? Rất có thể có quái vật ở trong hồ đó!
Nhưng sao nước hồ này ấm thế nhỉ, cảm giác thoải mái quá.
Lẽ nào cái hồ kia là hồ nước nóng?
Trong lúc suy nghĩ thì bên tai Tống Thư Hàng loáng thoáng vang lên tiếng kêu la dồn dập.
Tiếng kêu này có tiết tấu đều nhau, giống như có rất nhiều người đang lớn tiếng kêu to —— không phải sợ hãi, mà là đang ca hát?
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi.
Sau đó, hắn mở mắt ra nhìn.
Sau đó, hắn ngu người luôn.
Hồ nước cái cục cớt chó!
Hồ nước nóng cái cục cớt chó!
Lúc này, hắn đang nằm trong một cái nồi lớn, dưới nồi có lửa cháy phừng phừng. Nước trong nồi đang nóng dần lên, từng đợt bọt khí đang sủi lên từ từ.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng có thể nhìn thấy rất nhiều rau củ và đồ gia vị nổi lềnh phềnh trong nồi…
Còn hắn thì đang bị trói gô cổ...
Cảnh tượng này lập tức khiến hắn nhớ tới bộ tộc ăn thịt người ở trong phim, nhưng cái vụ dùng nồi nấu người sống này chỉ là hư cấu ở trong phim thôi. Cho dù là bộ tộc ăn thịt người ở ngoài đời thì cũng không làm kiểu này bao giờ!
Tình tiết phát triển kiểu gì thế này?
Là ai đang đùa dai với hắn à?
Tống Thư Hàng lại nhìn sang đám ‘người’ đang đứng kế nồi hò hét kia.
Sau đó, hắn lại đần mặt ra lần nữa.
Bởi vì thứ vây quanh cái nồi không phải con người mà là hơn hai mươi con tinh tinh đen khổng lồ.
Chúng nó đứng thẳng người dậy, vây quanh cái nồi hú hét đủ kiểu. Bộ dạng trông giống hệt lũ người nguyên thủy chuyên ăn thịt người trong mấy bộ phim điện ảnh.
“Chúng nó định ăn thịt mình à.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại biến thành thức ăn của thứ khác.
Nếu như không phải hắn tỉnh lại kịp thì nói không chừng qua một hai giờ nữa. Một món ăn tên ‘Tống Thư Hàng hầm’ sẽ được đưa lên bàn cơm của đám đại tinh tinh, sau đó hắn sẽ bị nuốt gọn cả da lẫn xương mất.
Hơn nữa... rõ ràng chúng nó là tinh tinh mà, sao lại phải dùng nồi nấu đồ ăn như con người thế kia? Cái nồi này ở đâu ra đây!
Được rồi, bây giờ không phải lúc thích hợp để nghĩ mấy thứ này.
Tống Thư Hàng thoáng dùng sức, thậm chí không cần dùng tới khí huyết chi lực nữa, sợi dây thừng trói hắn đã bị đứt ra.
Sau đó, hắn đừng lên khỏi nồi, đưa mắt nhìn chung quanh. Tiếp theo, hắn phát hiện Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và bạn gái Nha Y của cậu ta đang ở cách chỗ đám đại tinh tinh không xa, cũng bị trói gô lại y hệt Tống Thư Hàng khi nãy. Còn có chiếc balo và bảo đao Bá Toái ở trạng thái tàng hình bị ném ở một bên.
May mà người đầu tiên bị ném vào nồi nấu là mình. Nếu như đám đại tinh tinh kia chọn ba người Thổ Ba trước thì nói không chừng ba người bọn họ sẽ bị nấu chín thật mất?
Còn nữa, những hành khách khác đi đâu cả rồi?
Ba người Thổ Ba lúc ấy đứng ở khoang lái cùng với hắn, lẽ nào những hành khách ở phía sau đã thất lạc cả rồi ư?
...
Lúc Tống Thư Hàng đột nhiên đứng dậy khỏi nồi, khiến cho đám đại tinh tinh đang múa may điên cuồng giật mình đứng đực ra.
“Grào grào?
“Hú hú?
Chúng nó nghi hoặc nhìn thứ đồ ăn mới đứng dậy ở trong nồi.
Một lát sau, có một con đại tinh tinh trông đặc biệt to lớn rống một tiếng thật lớn về phía Tống Thư Hàng, dùng sức đấm ngực mình thùm thụp.
Ý nó là muốn đánh nhau đây à?
Tống Thư Hàng nhảy ra khỏi nồi, bẻ bẻ tay.
“Grào grào grào!”
con đại tinh tinh cường tráng kia thụp tứ chi xuống đất, nhào tới chỗ Tống Thư Hàng thật nhanh. Đồng thời. Nó còn tiện tay chộp lấy một cục đá thật to, ném về phía Tống Thư Hàng.
Lẽ nào đám đại tinh tinh màu đen này đều thành tinh cả rồi à?
Tống Thư Hàng xoay cổ tay, đấm nhẹ vào tảng đá lớn bị ném về phía hắn, thi triển 'kim cương bản bản quyền pháp'. Dùng xảo kình trong quyền pháp hất tảng đá kia bay ra ngoài.
“Grào!”
con đại tinh tinh cường tráng kia nhào lên, hai cánh tay chắc khỏe đập về phía Tống Thư Hàng.
“Hắc hắc.”
Tống Thư Hàng cười ha hả:
“Quyền pháp căn bản năm!”
Quyền pháp căn bản năm là một kiểu tấn công giống như tông, huých thật mạnh. Rất thích hợp để đối phó với con đại tinh tinh có hình thể to lớn này.
Con đại tinh tinh to lớn nọ chỉ cảm thấy ‘thức ăn’ trước mặt đột nhiên lóe lên một cái rồi biến đâu mất tiêu.
Ngay sau đó, nó cảm giác lồng ngực của mình đau đớn dữ dội, giống như bị tảng đá to đánh trúng lúc sạt núi vậy.
Đại tinh tinh cường tráng bị Tống Thư Hàng dùng một chiêu đánh bay ra ngoài, ngã lăn quay ra đất, lăn lộn một lúc lâu nhưng vẫn không thể bò dậy được.
Nhờ vào cỗ lực va chạm này, Tống Thư Hàng cũng thăm dò được sức chiến đấu của bầy đại tinh tinh này.
Thân thể cường tráng hơn gấp hai lần so với đại tinh tinh bình thường. Chỉ xét riêng cường độ thân thể thì không hề thua kém các tu sĩ đã mở được tị khiếu.
Đương nhiên, nếu như các tu sĩ đã mở được tị khiếu mà dùng tới khí huyết chi lực thì hạ đo ván bầy đại tinh tinh cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đừng thấy hắn đánh con đại tinh tinh cường tráng kia bay ra ngoài mà lầm, một cú huých khi nãy hắn đã dùng tới khí huyết chi lực của tâm khiếu, nhưng thế mà vẫn không thể khiến nó bị thương được.
Khả năng chịu đòn của đám đại tinh tinh này rất mạnh.
Tuy rằng nó vẫn đang nằm trên đất, nhất thời không dậy nổi, nhưng không bao lâu sau, đợi nó đỡ một chút thì vẫn là một hảo hán tinh tinh uy mãnh như cũ.
Điều khiến cho người ta đau đầu hơn chính là trước mặt Tống Thư Hàng có tới hơn hai mươi con đại tinh tinh cường tráng như thế.
....
Sau khi con đại tinh tinh cường tráng nhất bị đánh ngã lăn ra đất thì đám đại tinh tinh đứng bên cạnh đều sững sờ. Chúng nó quay sang gào rú với Tống Thư Hàng, nhưng không lỗ mãng xông lên.
“Tiên hạ thủ vi cường mới được, bằng không đợi chúng nó bao vây rồi thì phiền lắm.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt nhìn về phía cái ba lô và bảo đao Bá Toái của mình.
Trước tiên phải lấy bảo đao Bá Toái lại mới được, có bảo đao trong tay, đối phó với đám đại tinh tinh này sẽ dễ hơn nhiều.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, vận chuyển công pháp phụ trợ ‘bất động kim cương thân’, khí huyết chi lực trong tâm, nhãn, nhĩ, tị dâng trào, điều chỉnh trạng thái của mình tới mức cao nhất.
“Grào!”
Lúc này, con đại tinh tinh khị đánh ngã khi nãy đã bò dậy được.
Nó dùng tứ chi chạm đất, ttiếp cận Tống Thư Hàng lần nữa.
Đám đại tinh tinh ở bên cạnh đều lui ra tránh đường cho nó, để nó xông thẳng tới chỗ Tống Thư Hàng lần nữa.
“Hú hú hú!”
đại tinh tinh cường tráng lại đứng dậy lần nữa, vỗ ngực mình thật mạnh, phát ra tiếng thùm thụp…
Sau đó, nó lại tấn công về phía Tống Thư Hàng.
Vẫn y chang khi nãy, chạy được nửa đường, nó sẽ tiện tay nhặt một tảng đá to ở trên đất lên ném về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng xoay cổ tay như cũ, dễ dàng đánh bay tảng đá lớn này, sau đó hắn siết chặt nắm đấm tay phải, chuẩn bị thi triển quyền pháp căn bản một, trực tiếp đánh bay con đại tinh tinh ở trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, Tống Thư Hàng nhìn thấy con đại tinh tinh cường tráng kia khẽ khom người, ép vai sát đầu, làm động tác huých.
Tư thế này giống hệt với khi Tống Thư Hàng thi triển quyền pháp căn bản năm ban nãy.
Mặc dù chỉ là một động tác mà thôi... Nhưng chỉ thấy mình dùng có một lần thôi mà đã bắt chước lại được có bài bản nhường này, con này thật sự là đại tinh tinh à?
Khả năng học hỏi mạnh cỡ này, hoàn toàn vào hàng cao thủ luôn rồi còn đâu!
Lúc này, con đại tinh tinh cường tráng xông tới chỗ Tống Thư Hàng tựa như một chiếc xe ủi đất hạng nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận