Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 373: Lời khẩn cầu của Sở Sở.

Chương 373: Lời khẩn cầu của Sở Sở.
“À áuuuuuu ~~”
Cái tiếng này hình như là sói tru đúng không?
“A a a...”
Tiếng kêu la thảm thiết của đàn ông.
“Ư ư ư...”
Tiếng nức nở nghẹn ngào bị kềm lại nơi cổ họng đây mà.
“Đừng mà a a a a, tốc hết cả váy lên rồi...”
Tiếng kêu sợ hãi của tiên tử xinh đẹp.
“Túy Sinh đạo hữu, cho ta mượn bộ đồ nào mặc vô che lại đi mà!”
Một giọng la hét hoảng hốt.
“Lượn cho xa đi nhé, đừng có mà kéo quần áo của ta, Tam Lãng... Ta sẽ giết chết ngươi!”
Tiếng hét tức giận đáp lại.
Lẽ nào cơn mưa sao băng này không phải sao băng rơi xuống thật, mà là rất nhiều tu sĩ cường đại cấp bậc Linh Hoàng đấy phỏng?
Trên Đoạn Tiên đài, hai vị hộ đài của Trường Sinh Kiếm Tông âm thầm nuốt một ngụm nước bọt —— Các tiền bối tu sĩ đang tổ chức đi tham quan tập thể đấy à? Nhưng... Cấp bậc của trận Đoạn Tiên đài lần này thấp tè, có đáng giá để các tiền bối kêu la gào khóc bay tới đây xem cho bằng được như thế à?
Trong lúc bọn họ đang suy tư, cơn mua sao băng trên bầu trời đã hạ xuống tới tầm mà nhãn lực của các tu sĩ bình thường có thể thấy được.
Quả nhiên đây là một nhóm tu sĩ, nam nữ đủ cả, trên người mỗi vị đều phát ra uy áp vô cùng đáng sợ…
Thân là người hộ đài, hai vị Linh Hoàng kim đan kia rõ ràng cảm ứng được cảnh giới của mình cũng xêm xêm với một vài vị Linh Hoàng khác trong nhóm tu sĩ này, nhưng hai người bọn họ cũng có thể cảm giác được rõ ràng trình độ của bản thân vào hàng yếu nhất trong số các Linh Hoàng có mặt ở đây —— điều này chỉ có một khả năng mà thôi, ấy chính là phẩm cấp đan văn của những cường giả Linh Hoàng trong nhóm tu sĩ này rất cao!
Kim đan của hai vị hộ đài thuộc Trường Sinh Kiếm Tông này cũng xem như có được đan phẩm không tệ, có năm long văn.
Những tu sĩ đồng cấp khác khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực thế này, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều là Linh Hoàng kim đan có phẩm cấp bảy long văn hay sao?
Nếu thể thì đáng sợ quá đi mất, điều này đại biểu tiềm lực của những Linh Hoàng trong nhóm tu sĩ này là vô hạn, có hy vọng đạt tới Tôn Giả thất phẩm, thậm chí ngay cả cơ hội đạt tới nhân tiền hiển thánh bát phẩm cũng có nữa!
...
“A a a a, Bạch tiền bối, sắp đâm mất rồi. Mau dùng lại đi mà!”
Lúc này, thanh phi kiếm bay nhanh nhất chở theo Đông Phương Lục Tiên Tử đã đáp xuống gần chỗ Bạch tiền bối, chỉ cách mặt đất có hai ba mét nữa mà thôi.
Bạch Tôn Giả vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh trên mặt —— “Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001” được gắn công năng ‘tiếp đất bằng kiểu nhảy dù’, có thể khiến cho người dùng hưởng thụ cảm giác kích thích và vui thú tột cùng của nhảy bungee trong lúc đáp xuống, khi chỉ cách mặt đất còn 0,1 thước thì phi kiếm sẽ tự động kích hoạt công năng hộ chủ, giải trừ tất cả mọi nguy cơ của người cưỡi.
Cho nên, vấn đề an toàn không đáng lo ngại.
Trong lúc Bạch Tôn Giả đang suy nghĩ.
Ầm!
Toàn thân của Đông Phương Lục Tiên Tử và cả phi kiếm đâm sầm xuống mặt đất... kiếm khí trên phi kiếm tạo thành một cái hố khổng lồ trên đất.
Một lát sau, Đông Phương Lục Tiên Tử mình mẩy dính toàn bụi đất leo ra khỏi cái hố, nhìn về phía Bạch Tôn Giả với vẻ mặt u oán.
Bạch Tôn Giả:
“...
Lạ thật đấy, chẳng lẽ hệ thống đáp xảy ra trục trặc gì à? Rõ ràng ta đã đặt ra khoảng cách tiếp đất 0,1 mét thì sẽ thắng gấp lại rồi mà? Sao nó lại không dừng lại nhỉ?
Trong lúc Bạch Tôn Giả đang cảm thấy khó hiểu vô cùng.
“A a a, Bạch tiền bối, sắp đâm xuống rồi, mau dừng lại đi mà ~~”
Mấy tiếng kêu la y chang của Đông Phương Lục Tiên Tử vang lên liên tục.
Có cả giọng nam lẫn giọng nữ, giọng trầm giọng cao đều đủ cả.
Sau đó... các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 thay phiên nhau nện mặt xuống đất liên tục như sủi cảo bị cho vào nồi.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...
Mấy tiếng nổ vang trời đinh tai nhức óc vang lên không ngừng, thật sự là những tiếng hiệu lệnh đầy hân hoan mà.
Thân là kiểu mở màn cuộc thi, tiếng hiệu lệnh này cũng quan trọng lắm.
Một lát sau, các thành viên của nhóm Cửu Châu Số 1 lần lượt bò lên khỏi hố, người nào người nấy dính toàn bùn đất.
…...
Bên trong trận doanh của Sở gia.
Vũ Nhu Tử nghi hoặc lên tiếng:
“Ủa, sao không phải mưa sao băng mà biến thành các tiền bối mất rồi?”
Cô biết rất nhiều vị trong số các tiền bối này.
Sở Sở nằm trên người Đậu Đậu, đang giải thích chuyện mà bản thân gặp phải cho tộc lão của Sở gia nghe. Sau đó, khi cô nhìn thấy lục tục có tu sĩ giáng xuống từ trên trời cao thì cũng há hốc mồm ra không ngậm lại được.
Tuy rằng cô biết rõ vị Bạch tiền bối kia là một Tôn Giả, nhưng cô không ngờ Bạch Tôn Giả phất tay một cái là có thể triệu hồi được nhiều đạo hữu đến như thế.
Nếu như các vị tu sĩ tiền bối này đều làm chỗ dựa cho Sở gia thì thật tốt biết mấy.
Đáng tiếc, mong ước mãi mãi chỉ là mong ước mà thôi.
...
Trận doanh Hư Kiếm phái ở đối diện.
Đám đệ tử của Hư Kiếm phái nuốt nước bọt liên tục.
“Tất cả những tu sĩ này đều là đến để làm chỗ dựa cho thế gia họ Sở sao?” suy nghĩ này cũng xuất hiện trong đầu của bọn họ.
Chưởng môn Hư Tranh của Hư Kiếm phái cảm giác giọng mình cũng run run:
“Tiền, tiền bối. Thực lực của những tu sĩ này cỡ nào thế?”
“[Kịch bản này hoàn toàn khác hẳn với tình huống mà ‘tiên sinh’ đã dự đoán!”
Vẻ mặt của hai tên Linh Hoàng kim đan nọ cũng đơ ra, cứng ngắc.
Đột nhiên, gã Linh Hoàng kim đan trung niên kia lạnh giọng nói với Hư Tranh:
“Ai là tiền bối của ngươi... Ngươi đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ, nhận vơ nhận bừa!”
Hư Tranh lập tức ngu người:
“...”
“Khụ, bọn ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, nên tiện đường đến xem Đoạn Tiên đài mà thôi, không hề có bất kỳ quan hệ gì với Hư Kiếm phái của các ngươi cả.”
Gã Linh Hoàng hạc phát đồng nhan kia cũng trầm giọng nói tiếp lời.
Trong lúc nói chuyện, hai gã Linh Hoàng kim đan nọ quyết đoán lùi về phía sau, kéo ra một khoảng với Hư Kiếm phái.
Nếu như có thể, bọn họ hận không thể ngự kiếm bay đi ngay bây giờ cho rồi, chạy khỏi mảnh đất đầy thị phi này càng xa càng tốt. Nhưng bây giờ, cường giả trên trời đang thi nhau rớt lộp độp xuống giống như sủi cảo vào nồi, bọn họ không dám hành động lỗ mãng.
Chỉ có thể ráng đợi thêm một lúc, cứ theo hoàn cảnh mà làm việc, rồi lại tìm cơ hội bỏ chạy thoát thân, cái vũng nước đục lần này bọn họ không dám nhúng chân vào nữa!
...
Cơn mưa sao băng mang tên nhóm Cửu Châu Số 1 lượt đầu tiên tạm thời kết thúc.
Trong một trong số những cái hố kia, Túy Nguyệt Cư Sĩ cắn răng quay sang nói vói Tam Lãng:
“Tên chết giẫm này, mau buông tay ra, trên người ta chỉ có mỗi chiếc áo này thôi, ngươi mà kéo rách thì xong đời với ta đấy nhé.”
Các đạo hữu khác đưa mắt nhìn Tam Lãng đang trần như nhộng, cùng với Túy Nguyệt Cư Sĩ đang bị kéo áo, trong mắt đầy vẻ hóng hớt.
Lúc này... Hoàng Sơn Chân Quân ho khan một tiếng, sau đó Chân Quân buông cái bát cơm trong tay xuống. Tiếp theo, Hoàng Sơn Chân Quân quyết đoán cởi cái áo khoác dài của mình ra, đi về phía Cuồng Đao Tam Lãng.
Cuồng Đao Tam Lãng thấy Hoàng Sơn Chân Quân làm thế thì lệ nóng doanh tròng, cảm động không thôi:
“Chân Quân, quả nhiên những lúc thế này chỉ có ngươi là đáng tin nhất!”
Nnói xong, Tam Lãng giơ tay ra, chuẩn bị đón lấy cái áo khoác dài của Hoàng Sơn Chân Quân.
Nhưng nào ngờ Hoàng Sơn Chân Quân đi thẳng cái một qua trước mặt Cuồng Đao Tam Lãng, né bàn tay giơ ra của hắn.
Sau đó, Hoàng Sơn Chân Quân vội đi tới sau lưng Cuồng Đao Tam Lãng, ở nơi đó, Lệ Chi Tiên Tử mặc bộ váy ngủ tơ lụa màu bạc ngồi co ro kéo kéo che che, lúc này chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua thôi là có thể khiến Lệ Chi Tiên Tử lộ hết hàng ra.
Hoàng Sơn Chân Quân đi tới bên cạnh Lệ Chi Tiên Tử, dịu dàng choàng áo lên người Lệ Chi Tiên Tử rất đỗi ân cần, che kín thân thể của Lệ Chi Tiên Tử lại.
Lệ Chi Tiên Tử ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng với Hoàng Sơn Chân Quân.
Cuồng Đao Tam Lãng đơ ra trong gió, cánh tay của hắn giơ lơ lửng trên không, rụt lại thì không được, mà để nguyên thì lại kỳ, vô cùng khó xử.
Một lát sau, Cuồng Đao Tam Lãng hét lớn lên:
“Chân Quân, ngươi thấy sắc vong nghĩa!”
“Đúng đó, Hoàng Sơn ngu ngốc thấy sắc vong nghĩa!”
Bên trong trận doanh của thế gia họ Sở, Đậu Đậu cắn răng bồi thêm một câu phụ họa —— Cái tên Hoàng Sơn ngu ngốc chết tiệt này, từ khi đáp xuống tới giờ cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ biết để ý đến Lệ Chi Tiên Tử mà thôi.
Hoàng Sơn Chân Quân im lặng quay đầu lại nhìn Đậu Đậu, khóe miệng co giật.
Sau đó, Chân Quân lại quay sang nhìn Cuồng Đao Tam Lãng. Im lặng một lúc, Chân Quân vươn ngón trỏ ra, điểm nhẹ một cái về phía Cuồng Đao Tam Lãng:
“Biến!”
Đùng!
Một trận khói mù bùng lên, Cuồng Đao Tam Lãng... Biến thành một con khỉ lớn.
Đây là một ảo thuật đơn giản dễ ứng dụng, lại thiết thực, chỉ đắp lên một tầng ảo thuật bên ngoài thân thể của Tam Lãng mà thôi.
“Phụt ~~”
Lệ Chi Tiên Tử phì cười.
Sau khi nghe thấy Lệ Chi Tiên Tử bật cười thì khóe miệng của Hoàng Sơn Chân Quân mới hơi nhếch lên một chút.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“...”
Hắn đúng là ngu quá đi mất, không có quần áo thì có thể dùng ảo thuật để che một lúc cũng được mà.
Nhưng bây giờ không cần nữa rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng dõi mắt quan sát nơi đây, hắn nhìn trận doanh của thế gia họ Sở trước, thì trông thấy cả Đậu Đậu và Vũ Nhu Tử đều đứng ở bên trong trận doanh đó. Ừm, xem ra bên này là người phe mình nhỉ?
Sau đó, khỉ lớn Tam Lãng lại nhìn về phía trận doanh của Hư Kiếm phái, quét một vòng mà chẳng thấy ai quen biết gì, xem ra trận doanh này không phải người phe mình!
Sau đó ánh mắt của Cuồng Đao Tam Lãng lại chuyển lên người chưởng môn Hư Tranh của Hư Kiếm phái.
“Ồ? Chất lượng của bộ đạo bào màu đen này cũng không tệ lắm.”
Vậy nên Cuồng Đao Tam Lãng trong hình dạng con khỉ lớn nghênh ngang đi tới trước mặt chưởng môn Hư Tranh:
“Đạo hữu này, chúng ta thương lượng một chuyện nhé?”
Hư Tranh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác áp lực cực kỳ lớn.
“Ngươi cho bản tọa mượn đạo bào mặc một chút nhé, lúc ra ngoài bản tọa quên mặc quần áo mất rồi. Nể mặt bản tọa chút đi ha!”
Cuồng Đao Tam Lãng nói xong lại vuốt tóc của mình —— ở trong mắt người khác thì là một con khỉ đang gãi đầu đỏm dáng.
“Tiền bối à, trên người của ta cũng chỉ có mỗi cái đạo bào này, bên trong chỉ còn lại có cái áo lót thôi.”
Hư Tranh cười khan rồi nói.
“Không nể mặt bản tọa chứ gì? Bản tọa chính là Tô Thị A Thất, ngươi có tin là bản tọa chỉ cần vài phút là quét sạch cái môn phái của ngươi không hả? Ngươi không tin thì cứ ra ngoài mà hỏi, Thiên Hà Tô Thị - Tô Thị A Thất bản tọa đây thích nhất là một mình đấu với cả một môn phái đấy nhé!”
Cuồng Đao Tam Lãng nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Trên bầu trời, thiếu chút nữa là Tống Thư Hàng đã sẩy chân ngã khỏi phi kiếm luôn rồi —— Tam Lãng tiền bối, xin ngài chú ý tiết tháo!
Cuối cùng, Hư Tranh đành cười khổ cởi đạo bào của mình ra, chỉ chừa lại độc một cái quần cộc, im lặng chịu đựng cái lạnh của gió đêm...
...
Trong lúc Cuồng Đao Tam Lãng mạo danh Tô Thị A Thất đi trấn lột áo thì các tiền bối đáp xuống trong đợt mưa sao băng mang tên nhóm Cửu Châu Số 1 kia đang cười gượng chào hỏi Bạch tiền bối, sau đó cả đám đều ngượng ngùng đi tới đứng chung với Vũ Nhu Tử và Đậu Đậu.
Bạch tiền bối mỉm cười, nói với Tống Thư Hàng:
“Đều đến đông đủ cả rồi, chúng ta xuống thôi.”
Chỉ có mỗi thanh phi kiếm gửi đến Linh Điệp đảo là chưa về, nhưng nghĩ đến kia là Linh Điệp Tôn Giả, thanh phi kiếm kia không quay về cũng là chuyện bình thường.
Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng đáp xuống, đi về phía trận doanh của Sở gia.
Tất cả các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 vội vàng xếp hàng ngay ngắn, mặt mày cực kỳ nghiêm túc, giống như học sinh tiểu học đang nghe giảng rất đỗi chăm chú.
Bạch tiền bối mỉm cười với mọi người.
Mọi người lập tức cười lại, cực kỳ ngoan ngoãn.
Lúc này, Sở Sở nằm trên lưng Đậu Đậu mới giãy giụa ngồi dậy.
“Bạch tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn xin ngài.”
Cô vừa mới nghe tộc lão giải thích tình hình trên Đoạn Tiên đài.
Bởi vì lời đề nghị của Hư Kiếm phái, nên lần Đoạn Tiên đài này cử hành trận thứ hai trước.
Mà trận thứ hai kia, Sở gia bọn họ đã thua đến hai ván, còn lại một ván... Cũng chẳng có hơi hy vọng thắng lợi nào.
Cho nên, mặc kệ ra sao đi nữa, cô cũng phải nghĩ cho ra cách nào đó để giành lấy chiến thắng trận đầu tiên của Đoạn Tiên đài. Lấy lại chút hy vọng cho Sở gia.
“Hửm?”
Bạch Tôn Giả nghi hoặc nhìn về phía Sở Sở.
Sở Sở giãy giụa trượt xuống khỏi lưng của Đậu Đậu, quỳ rạp dưới đất:
“Bạch tiền bối, xin hỏi ngài có cách gì có thể khiến vãn bối kích phát tiềm lực hay không? Chỉ cần có thể khiến cho vãn bối đi lên đánh một trận trên Đoạn Tiên đài. Vạn bối nguyện ý đánh đổi bất kỳ thứ gì, chỉ xin tiền bối cho ta có một cơ hội xuất chiến mà thôi.”
Bạch Tôn Giả gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng, nói với hắn:
“Được!”
Tống Thư Hàng: Ủa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận