Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2516: Đợi lão phu tặng một cơ duyên cho cô bé này

Chương 2516: Đợi lão phu tặng một cơ duyên cho cô bé này
‘Trọng nữ khinh nam cũng là bệnh, phải trị, nam nữ bình đẳng, không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia, nhẹ bên này mà nặng bên kia được.’
Thương Hải Thư Sinh thầm nghĩ.
Nhưng hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám mở miệng khuyên.
Mặc dù chính trực lương thiện nhưng đối mặt với cường quyền của Bá Tống Huyền Thánh, hắn cũng chỉ có thể khuất phục theo chiến lược.
Sau đó…
Tống Thư Hàng lại nói chuyện với thư sinh, đạo cô và cô gái kia một lát.
Hắn tìm hiểu đại khái mấy vấn đề như Hoa Hạ có biện pháp khẩn cấp gì đối với tình hình ‘trời đất sinh dị biến’, làm thế nào để ổn định thế cục trong cục diện hỗn loạn thế này và có chỗ nào hắn giúp được không.
Thương Hải Thư Sinh giải đáp tất cả thắc mắc của Bá Tống Huyền Thánh.
“Chuyện đau đầu mà chúng ta phải đối mặt hiện tại chắc hẳn là tà vọng xuất hiện ở khắp nơi. Tính chất của tà vọng đa dạng, mỗi một loại tà vọng cần có một phương án giải quyết riêng. Cũng may trên Hoa Hạ có một số tông môn không còn lánh đời nữa, chủ động xử lý tà vọng ở gần tông môn, chia sẻ bớt áp lực. Như thầy của ta nói, e rằng cả chư thiên vạn giới đều đau đầu về vấn đề tà vọng.”
Thương Hải Thư Sinh đáp.
Diệu Thanh Đạo Cô bên cạnh nói tiếp với giọng tiếc nuối:
“Đáng tiếc lần giảng pháp cuối cùng của Bá Tống tiền bối đã kết thúc… Thực ra lúc tà vọng tràn lan, rất nhiều tiểu bối bọn ta đều mong đợi giảng pháp mỗi tháng một lần của ngài có thể giảng giải cho bọn ta biết phải đối phó với tà vọng thế nào.”
Không thể không nói, giảng pháp của Tống tiền bối khiến cho người ta vừa yêu vừa sợ. Sợ nhiều bao nhiêu thì yêu đậm bấy nhiêu.
Mỗi lần Bá Tống tiền bối bắt đầu giảng pháp, mọi người đều nơm nớp lo sợ. Nhưng 99,9% đạo hữu đều chọn cắn răng xem giảng pháp của Bá Tống tiền bối.
Hấp dẫn quá mà!
Diệu Thanh Đạo Cô vừa dứt lời, hai mắt của Tống Thư Hàng ngồi đối diện đột nhiên sáng lên! Tinh thần lực cường đại dao động, hóa thành ánh sáng âm u trong hai mắt của hắn.
Cũng may hai mắt của hắn bị mặt nạ che khuất… lúc này hắn đeo mặt nạ nửa mặt, lộ ra nửa mặt dưới. Hai cái lỗ trên mặt nạ không đặt đúng mắt, người ngồi đối diện dĩ nhiên sẽ không thể nhìn thấy mắt của hắn.
Nếu không mắt hắn vừa sáng lên, Diệu Thanh Đạo Cô và Thương Hải Thư Sinh ở trước mặt phải khóc lóc gọi Bá Bá rồi.
[Hay lắm, tuyệt!]
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Đã nhận được tư thế giảng pháp mới.
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều cho rằng hắn đã hoàn thành lần giảng pháp cuối cùng… Thậm chí lúc đó đến bản thân hắn cũng cho rằng đó là lần giảng pháp cuối cùng của mình.
Nhưng thực ra hắn vẫn còn cơ hội ‘giảng pháp một lần cuối cùng’ nữa.
Cảnh giới cao nhất của mánh khóe lừa đảo chính là lừa luôn của bản thân mình.
[Đợi đón ba mẹ vào thế giới kim liên xong ta sẽ bắt tay chuẩn bị trùng kích cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm thật sự, sau đó nhân tiền hiển thánh, bắt đầu lần giảng pháp cuối cùng.]
Có nội dung giảng pháp rồi, cứ giảng ‘ba trăm sáu mươi lăm cách đối phó với tà vọng khi tà vọng tràn lan trong thiên địa dị biến’!
Còn nữa, nếu như trong mấy ngày tới hắn và Vũ Nhu Tử, Tô thị A Thập Lục cùng cày tà vọng, tìm ra phương pháp chế biến tà vọng, còn có thể giảng một chương nhỏ ‘làm thế nào để rán tà vọng vàng nhuộm, khiến cho các tiền bối đang bế quan ở bên cạnh nhỏ dãi ngưỡng mộ’ ở phần kết giảng pháp nữa, xem như là phiên ngoại.
Ở Hoa Hạ, bất luận là quái vật gì, chỉ cần có thể làm đồ ăn hoặc làm thuốc thì đều không thể kiêu ngạo sinh trưởng được. Đến lúc đó tà vọng đừng hòng sống hoang dã, tất sẽ bị nuôi cấy hết.
Tống Thư Hàng xoa cằm, gật đầu nói:
“Rất tốt, rất tốt.”
Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô ngồi đối diện thấy rất nghi hoặc.
“Thập Lục, Vũ Nhu Tử, lát nữa chúng ta đi cày một lô tà vọng xem sao.”
Tống Thư Hàng không thể đợi được nữa, trong não hải của hắn hiện lên rất nhiều phương án.
Vũ Nhu Tử hớn hở nói:
“Tống tiền bối, trong bao nhiêu câu ngươi nói hôm nay, ta thích câu này nhất đấy!”
Tống Thư Hàng: “…”
Tô thị A Thập Lục gật đầu, nói với Thương Hải Thư Sinh:
“Các ngươi có thông tin phân bố của tà vọng trong thành phố Văn Châu không? Có thể đánh đấu những tà vọng cường đại và khó đối phó ra. Nhân lúc vẫn còn ở thành phố Văn Châu, chúng ta sẽ cố gắng trợ giúp giải quyết những tà vọng rắc rối trước.”
Thư sinh và đạo cô nghe thế, trong lòng vui mừng:
“Bá Tống tiền bối, Tô Sơn tiền bối, Linh Điệp Tử tiền bối, mọi người định ra tay một lúc luôn hả?”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Cũng đang rảnh rỗi cả, cày một lô tà vọng chơi, vừa hay một số thí nghiệm ta đang làm cũng cần phải có tà vọng.”
Thương Hải Thư Sinh hưng phấn nói:
“Không thành vấn đề, Bá Tống tiền bối đợi một lát, ta sẽ liên lạc với trưởng bối để lấy tin tức cần thiết tới ngay!”
Tà vọng trong thành phố Văn Châu chắc chắn phải gặp tai ương rồi, sinh trưởng tại chính cố hương của Bá Tống tiền bối, đúng là tự tìm đường chết mà!
Dứt lời, Thương Hải Thư Sinh lấy điện thoại ra, liên lạc với trưởng bối.
Ở phía bên kia, Diệu Thanh Đạo Cô suy nghĩ chốc lát, mong đợi hỏi:
“Bá Tống tiền bối, lúc ngài đối phó với tà vọng, có thể cho hai chúng ta đứng cạnh xem được không?”
Bá Tống tiền bối đích thân ra tay, đây chính là cơ duyên to lớn đó!
Tuy rằng có lẽ các cô không hiểu nguyên lý chiến đấu của Bá Tống tiền bối nhưng đứng xem Bá Tống đại lão đánh nhau ít nhất cũng có thể học tập được chút kinh nghiệm.
Nếu như các cô may mắn lĩnh ngộ được một chiêu nửa thức, nói không chừng còn được lợi suốt cả đời ấy chứ!
Cơ hội thế này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thân là một tiểu tu sĩ, bọn họ sẽ liều mạng nắm lấy tất cả các cơ duyên bên cạnh để bản thân tiến bộ.
“Được chứ, có các ngươi dẫn đường sẽ dễ tìm được tà vọng hơn.”
Tống Thư Hàng đeo lại mặt nạ, nở nụ cười từ ái của bậc tiền bối.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối.”
Diệu Thanh Đạo Cô cảm kích nói.
Con người thật của Bá Tống tiền bối dường như thân thiện hơn lúc giảng pháp một chút. Còn nữa, cô còn có thể cảm giác được, cho dù chỉ ở trong phạm vi năm mét xung quanh Bá Tống tiền bối, đầu óc của cô cũng tỉnh táo, minh mẫn hơn.
Trong não hải thỉnh thoảng lại hiện lên lĩnh ngộ về tu luyện.
Đây là hạnh phúc của tay mơ khi đứng bên cạnh đại lão, trên người đại lão có pháp tắc, sự tồn tại của bọn họ chính là một thể tổng hợp thông tin pháp tắc phức tạp. Tay mơ chỉ cần đứng bên cạnh đại lão thôi cũng đã nhận được vô số lợi ích.
[Chỉ hận không thể treo trên người Bá Tống tiền bối.]
Trong lòng Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô đều có suy nghĩ này.
Trong lúc đang suy tư, điện thoại của Thương Hải Thư Sinh reo lên.
“Đến rồi, chắc là tin tức về tà vọng đã được gửi tới rồi.”
Thương Hải Thư Sinh mỉm cười nghe điện thoại.
Số gọi tới là số nội bộ, chắc là một vị trưởng bối nào đó trong nội bộ.
“A lô, xin chào tiền bối.”
Thương Hải Thư Sinh nói.
“Ha ha ha, là Thư Kiếm Các Thương Hải tiểu hữu đúng không. Lão phu Trường Sinh Kiếm Tông Minh Hằng Tử, lúc nãy ta nhìn thấy tiểu hữu gửi tới thông tin của một bé gái họ Tống xuất sắc, trong lòng vô cùng vui mừng. Đúng rồi, các ngươi vẫn còn ở trong nhà của người họ Tống đó chứ? Đợi lão phu một lát, lão phu ngự kiếm qua đó ngay, cho cô bé chưa chào đời này một cơ duyên.”
Một giọng nói sang sảng vang lên trong điện thoại.
Trường Sinh Kiếm Tông ở phía Nam chính là tông môn của lâu chủ đầu chó ‘Phá Dương Kích Quách Đại’ trong nhóm, đó là một đại môn nổi tiếng trong tu chân giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận