Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 167: Nhãn khiếu thiên phú

Chương 167: Nhãn khiếu thiên phú
Sau khi khiếu thứ hai của nhất phẩm là nhãn khiếu mở ra, tu sĩ sẽ có một năng lực thiên phú.
Nếu may mắn có thể có được thần kỹ như Thiên Nhãn Thông, may mắn kém một chút cũng có thể có Siêu Viễn Cự Ly thị giác, Động Sát Nhãn hoặc Hiển Vi Phóng Đại thị giác… các loại năng lực, còn nếu thực sự nhọ thì khả năng cao là không thu hoạch được gì.
Song cho dù không thu hoạch được gì thì cũng không cần ủ rũ, năm khiếu nhất phẩm tâm khiếu, nhãn khiếu, tị khiếu, nhĩ khiếu, khẩu khiếu, trừ tâm khiếu ra thì khi mở mỗi khiếu còn lại đều có khả năng thức tỉnh một năng lực thiên phú.
Cho đến hiện tại, mỗi một tu sĩ sẽ mở ra được ít nhất một thiên phú của khiếu huyệt, nếu may mắn thậm chí còn có được hai thiên phú khác nhau.
Thế nhưng hai cũng đã là cực hạn, chưa từng nghe qua ai có từ ba thiên phú trở lên cả.
Tống Thư Hàng có thể coi là khá may mắn, sau khi mở Nhãn khiếu, hắn có được một năng lực thiên phú.
Vì tò mò nên hắn đã sử dụng thiên phú này ngay.
Không phải Thiên Nhãn Thông trong truyền thuyết, cũng không phải mấy cái Cự Ly, Hiển Vi hay Động Sát mà mọi người quen thuộc…
Trong khoảnh khắc hắn mở thiên phú, toàn bộ thế giới dường như bị nhấn nút Pause, sau đó đổi thành từng pha slow motion.
Bức rèm đung đưa khe khẽ, bụi đất bị gió thổi tung, côn trùng mùa hè bay qua bay lại bên ngoài cửa sổ, hết thảy đều chuyển động thật chậm trong tầm mắt của Tống Thư Hàng.
Khoảng thời gian đó chỉ có một giây, mà Tống Thư Hàng cảm thấy như mười giây đã trôi qua.
Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy trống rỗng, đầu dấy lên đau nhức, và bản thân hắn bị đá ra khỏi hình thức quay chậm nọ…
Loại thiên phú nhãn khiếu này có lẽ được xem như thị giác cao thủ, hoặc là thị giác siêu nhân… trong mắt của cao thủ, động tác của kẻ địch giống như bị pause lại còn gì?
Hiệu quả không tồi, trong lúc then chốt nói không chừng sẽ có tác dụng đảo ngược tình thế. Chỉ có điều thiên phú này tiêu hao tinh thần lực và khí huyết quá nhiều.
Thời kỳ đầu mới dùng một lần mà tinh thần lực đã trống rỗng, về lâu dài khi mình đã là cao thủ rồi thì xác suất sử dụng thiên phú này sẽ ít đi, tổng thể mà nói… có chút vô dụng.
Không phải quá tốt, nhưng cũng không hẳn là quá xấu.
Có điều, thức tỉnh được năng lực thiên phú đã coi là may mắn rồi, nhiều tu sĩ lúc mở nhãn khiếu không thức tỉnh được năng lực thiên phú đâu.
“Khi mở nhãn khiếu thức tỉnh được thiên phú hả?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
“Đúng vậy, có điều năng lực thiên phú này tiêu hao tinh thần lực kinh quá.”
Tống Thư Hàng cười khổ.
Bạch Tôn Giả cười nói:
“Mở ra được là việc vui rồi, mới khiếu huyệt đầu tiên mà đã mở ra thiên phú, trong ba khiếu huyệt tiếp theo còn có cơ hội kích hoạt thêm một thiên phú nữa. Tinh thần lực không đủ thì nghĩ cách tăng tinh thần lực của mình lên đi.”
“Nhưng hôm nay tới đây thôi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, đừng tu luyện nữa.”
Bạch Tôn Giả bổ sung.
Tống Thư Hàng lúc này đã tiêu hao cạn kiệt tinh thần lực, nếu còn tu luyện tiếp sẽ chỉ tạo ra vết thương ngầm trong cơ thể mà thôi.
“Vâng, tiền bối.”
Tống Thư Hàng đáp.
Trên thực tế, bây giờ mà hắn muốn tu luyện thì cũng là lòng có thừa mà sức không đủ. Vừa rồi khi mở ra cao thủ thị giác, tinh thần lực của hắn đã tiêu hao quá nhiều, lúc này từng cơn mệt mỏi không ngừng dội lên. Hắn chỉ muốn kiếm một cái giường mà nằm dài ra ngủ thôi.
“Tiền bối, ta đi nghỉ ngơi đây!”
Tống Thư Hàng nói.
Nói xong, hắn mệt mỏi đi về phòng mình. Bởi vì quá mệt, cho nên hắn không hề phát hiện ra chiếc nhẫn đồng cổ đeo trên ngón tay.

Sau khi Tống Thư Hàng đi rồi, Bạch Tôn Giả mới ra đóng cửa sổ phòng lại.
Sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra một cái vào thanh đoản kiếm màu lam. Đoản kiếm như có linh tính, tự động bay lên không trung, đi theo sau lưng hắn.
“Tán tu, Lý Thiên Tố.”
Bạch Tôn Giả nhẹ giọng thì thào. Nếu hắn đã hỏi tên người ta thì cũng chính là đã lựa chọn nhận lấy đoạn nhân quả này. Nếu một ngày kia gặp được hậu bối hay thân nhân của Lý Thiên Tố đang cần giúp đỡ, thì hắn sẽ vì đoạn nhân quả này mà ra tay trợ giúp họ một phen.
Sau đó, Bạch Tôn Giả xuống tầng, khắc họa lại mấy phù văn ở xung quanh ngôi nhà, bổ khuyết hoàn chỉnh trận pháp của Dược Sư vừa bị đâm vỡ.
“Thu phục.”
Bạch Tôn Giả lười biếng vươn vai, sau đó nói nhỏ:
“Bây giờ làm gì tiếp nhỉ?”
Ngay sau đó, ánh mắt hắn lướt lên chiếc điều hòa nhiệt độ trên tầng hai.
Ờ, vất vả lắm mới dụ được Thư Hàng đạo hữu đi ngủ, nhân lúc này gỡ điều hòa xuống nghiên cứu một chút thôi ~
Thế là, Bạch Tôn Giả sung sướng đi tháo điều hòa.

Ở một nơi khác.
Quỳ Hoa Tu Sĩ đang đứng trong một nhà nghỉ gần Đại học Giang Nam.
Bây giờ đã là một giờ sáng, hắn mới vất vả bò ra được khỏi bóng ma tâm lý của ‘Sự kiện sụp hố giữa đất bằng’ lúc ban ngày.
Trong thời gian đó, vì lo Tống Thư Hàng sẽ đột nhiên đưa tiền bối tới tận cửa báo thù nên trên đường đi hắn đã phải cải trang mấy lần, thậm chí còn tìm chỗ tắm mấy bận, loại hết mùi trên người, xịt thêm dược thủy tẩy mùi nữa, mãi tới bây giờ mới xong.
“Đến bây giờ mà tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia vẫn chưa tới tìm mình, có lẽ hắn coi mình là một người qua đường bình thường thật rồi.”
Quỳ Hoa Tu Sĩ thầm nghĩ.
Hắn đả tọa tu luyện một chút cho tinh thần mình trấn định lại, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại chuyện hôm nay.
Có thể khẳng định vị Thư Sơn Áp Lực Đại kia chỉ là một con chim non mới ra ràng trong giới tu sĩ, nếu tên đó chỉ có một mình thì việc bắt hắn rồi cướp Huyết Thần toản chẳng khó khăn gì.
Song không biết tu sĩ tiền bối đáng sợ bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại có thân phận gì, lại có quan hệ gì với hắn? Vị tiền bối ấy sẽ ở luôn bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại hay là chỉ ở mấy ngày rồi sẽ đi?
Xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn đã phái thành viên tình báo của Vô Cực Ma tông đi điều tra tình hình gần đây của Thư Sơn Áp Lực Đại xem có phát hiện ra chút manh mối gì không.
Đúng lúc này, di động của hắn vang lên.
“Alo, Quỳ Hoa Tu Sĩ đấy à? Tình báo về Thư Sơn Áp Lực Đại mà ngươi cần đã được sắp xếp xong xuôi, ngươi đến quán rượu Bartemy một chuyến, chúng ta sẽ giao tin tình báo cho ngươi.”
Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Biết rồi.”
Quỳ Hoa Tu Sĩ đứng dậy, đi ra ngoài gọi taxi.

“Hi, anh bạn đi đâu?”
Tài xế là một ông chú mặt đầy râu ria, trong ánh mắt tựa hồ chất chứa tang thương vô tận.
“Quán rượu Bartermy.”
Quỳ Hoa Tu Sĩ thản nhiên nói.
“Chỗ đấy hơi bị xa đấy.”
Tài xế nói.
“Không sao, không nợ tiền ông đâu mà sợ.”
Quỳ Hoa Tu Sĩ đáp.
“Được rồi, ngồi cho vững nhé.”
Nói đoạn, tài xế đạp chân ga, taxi lao như bay.
Trên ghế phó lái, Quỳ Hoa Tu Sĩ cứ nghĩ mãi chuyện về Thư Sơn Áp Lực Đại, cả người tỏa ra áp suất thấp.
Tài xế tưởng rằng tâm trạng hắn không tốt, bèn hỏi:
“Này anh bạn, không vui à? Có cần bật nhạc nghe cho thoải mái tí không?”
Quỳ Hoa Tu Sĩ ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
“Cũng được, bật nhạc lên nghe thả lỏng chút đi.”
Hắn đang rất căng thẳng, nghe nhạc nhẹ có thể giải tỏa cảm xúc một chút cũng tốt.
Thế nhưng… Quỳ Hoa Tu Sĩ đã lập tức phải hối hận vì quyết định ngu xuẩn này của mình.
Tiên sư… ông chú tài xế taxi này không mở nhạc trong xe, mà tự mình sung sướng bật loa miệng rống lên!
Rống thì rống đi, với vẻ ngoài bụi bặm của ông chú này, chắc là hát mấy bài tang thương buồn thảm trầm thấp sẽ không tồi.
Cơ mà ổng lại cố tình đi hát một bài tình ca nhẹ nhàng thiếu nữ, hình như là của một ngôi sao nữ đã hát từ cái thời nào xa lắm.
“Hú ~ em muốn dựa vào lồng ngực anh như thế ~”
“Hú ~ em muốn khi thức dậy thấy có anh cạnh bên ~”
“Hú ~ em muốn ~ anh đặt tay lên vai em rất nhẹ ~”
Bạn cứ tưởng tượng cái cảnh một ông chú mặt mày đầy râu mà eo éo hát tình ca dịu dàng như nước đi, thật là đẹp lắm thay…
Đã thế ổng còn không hề ý thức được vụ đó, ổng còn tưởng là mình gào nghe hay lắm.
Hát một hồi, tài xế hưng trí bừng bừng, hết bài này lại tua sang bài khác, thế nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là tình ca thiếu nữ õng ẹo nhẹ nhàng.
Chuyện này thực ra không thể trách tài xế được, bởi vì bình thường ổng toàn nghe loại nhạc này thôi. Dù sao người ta là đàn ông thì phải nghe các em gái hát chứ còn gì nữa? Nghe lâu thì thuộc, quanh quẩn cũng chỉ có mấy bài này.
Quỳ Hoa Tu Sĩ buông mình dựa vào ghế phó lái, cảm thấy áp lực tinh thần của mình càng nặng nề hơn.
“Đừng hát nữa.”
Hắn trầm giọng:
“Ta muốn yên tĩnh.”
Tài xế tặc lưỡi, tiếc hùi hụi.

Lúc này, ở khoảng không trên đầu chiếc taxi, một con yêu khuyển đang thảnh thơi theo đuôi Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Trên cổ yêu khuyển còn đeo một chiếc camera, bên trong ghi lại cảnh tượng Quỳ Hoa Tu Sĩ gọi điện lúc nãy. Đậu Đậu nhìn video trong máy, cảm thấy kỹ thuật của mình đúng là quá cao siêu.
Thân là một con đại yêu khuyển thực lực cao thâm, nó có cả trăm ngàn biện pháp theo đuôi Quỳ Hoa Tu Sĩ mà không bị đối phương phát hiện. Đối với Đậu Đậu mà nói, theo dõi đối phương một chút chẳng qua là việc dễ như bỡn mà thôi.
Tiếp theo phải xem tên Quỳ Hoa Tu Sĩ này có được tình báo gì về Tống Thư Hàng, rồi hắn quyết định ra sao.
Sau khi quay xong, Đậu Đậu chuẩn bị về nhà.

Tài xế mau chóng dừng xe trước cửa quán rượu Bartemy.
Quỳ Hoa Tu Sĩ trả tiền xong thì chạy khỏi xe y như chạy trốn.
Sau đó hắn tới một quán net bên cạnh quán rượu, gặp nhân viên tình báo của Vô Cực Ma tông.
Bởi vì mấy ngày nay Tô Thị A Thất đang tìm Vô Cực Ma tông để nhét hành, cho nên đệ tử tình báo các nơi của Vô Cực Ma tông đều phải vô cùng cẩn thận, chỉ sợ A Thất tìm thấy thì cả phân đà sẽ bị diệt như chơi.
Quỳ Hoa Tu Sĩ giả bộ tùy ý tìm một máy tính, bật máy rồi ngồi xuống.
Sau đó lấy thuốc lá ra, online.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông ngồi cạnh hắn đột nhiên cất giọng nói nhỏ:
“Đây chính là toàn bộ thông tin tình báo về Thư Sơn Áp Lực Đại, sắp tới cẩn thận một chút, đừng để người của Tô Thị phát hiện ra. Tô Thị A Thất đúng là điên rồi, rất nhiều đệ tử tình báo ở các chi nhánh của Vô Cực Ma tông bị người của Thiên Hà Tô thị bắt đi rồi đấy.”
Vừa nói chuyện, người đàn ông vừa bắn ngón tay, lặng lẽ giao cho Quỳ Hoa Tu Sĩ một chiếc USB.
Quỳ Hoa Tu Sĩ yên lặng nhận USB, lên mạng thêm nửa tiếng rồi đứng dậy rời quán net, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái nào.
“Nếu không phải bị Thiên Hà Tô Thị quấy rối thì mấy thứ tình báo linh tinh này chỉ cần gửi qua mạng là được rồi…”
Quỳ Hoa Tu Sĩ u ám thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận