Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1902: Ngoan ngoãn.JPG

Chương 1902: Ngoan ngoãn.JPG
Nếu có thể, bọn họ muốn được trồng quả bảo thạch ở gần suối nguồn sự sống. Đó chính là mảnh đất phì nhiêu được tiểu trợ lý hạch tâm chia ra để trồng linh thực trong tương lai.
Linh thực được chuyển tới từ thế giới hắc long mới chỉ chiếm chưa đến một phần mười diện tích của mảnh đất phì nhiêu này. Rất nhiều linh thực trong thế giới hắc long chỉ sinh trưởng được trong địa hình đặc biệt, cho nên hơn một nửa linh thực phân bố ở các ngõ ngách trong thế giới hạch tâm nhờ có sự sắp xếp của tiểu trợ lý hạch tâm, Thông Nương và Quy tiền bối. Thi thoảng Sở Sở trở về thế giới hạch tâm thì cũng sẽ trợ giúp một phần.
Tống Thư Hàng thuật lại ý niệm của những đốm sáng ong mật kia cho tiểu trợ lý hạch tâm nghe.
Tiểu trợ lý hạch tâm nhanh chóng gật đầu: “Bá Tống tiên sinh, không thành vấn đề. Mảnh đất kia bây giờ đang để đó không dùng, rất lãng phí. Nếu như có hạt giống linh thực để trồng thì có thể sử dụng đất một cách hợp lý.”
“Đã vậy thì các ngươi hãy nghe theo sự sắp xếp của tiểu trợ lý hạch tâm, trồng quả bảo thạch xuống phạm vi được quy định sẵn đi.” Tống Thư Hàng vung nhẹ tay, chuyển rương hạt giống vào thế giới hạch tâm rồi mở ra.
Những đốm sáng quấn quanh tay hắn vui vẻ nhảy nhót một vòng, sau đó đậu xuống rương. Từng đốm sáng cố gắng ôm lấy một hạt giống, bay về phía mảnh đất phì nhiêu và dồi dào linh khí kia.
Trước đó Thanh Loan Tiên Tử đã giới thiệu quả bảo thạch là một loại linh thực có khả năng thích nghi rất mạnh, có thể sống sót trong rất nhiều hoàn cảnh, nhưng ở nơi có linh khí càng đậm đặc thì chúng phát triển càng nhanh, kết trái càng nhiều và to mọng.
Giờ đây, sau khi Tống Thư Hàng hấp thu một hơi hết tà năng Cửu U trên hơn hai trăm người, linh khí bên cạnh suối nguồn sự sống đã đậm đặc đến mức sắp biến thành sương mù.
Tám đốm sáng ong mật trồng những hạt giống quả bảo thạch xuống đất, chỉ một loáng sau đã thấy chồi non phá đất nhú lên. Linh khí đậm đặc là có thể muốn gì được nấy như thế đấy.
Những đốm sáng ong mật không gieo hết hạt giống trong một lần, bọn họ chỉ trồng tám mươi hạt rồi dừng lại.
Bởi vì nhân số có hạn, nếu vượt qua con số này thì bọn họ sẽ không trông coi xuể.
Nếu muốn trồng nhiều quả bảo thạch hơn thì phải chờ tương lai họ sinh sôi nảy nở ra, số lượng cá thể trong đàn tăng nhiều lên rồi tính sau.
Sau đó là tưới nước, bón phân.
Nước tưới chính là nước của suối nguồn sự sống hòa cùng nước trong mảnh vỡ nguồn nước của Thiên Đình viễn cổ mà Tống Thư Hàng có được trước kia. Phân bón để bón xới lấy từ nhà vệ sinh của Tam Thập Tam Thú Thần bộ.
Nhà vệ sinh của Thú Thần Bộ để không ngàn vạn năm cuối cùng cũng có đất dụng võ một lần nữa.
Tống Thư Hàng có thể nhìn thấy, dưới sự chăn dắt của đám Kiếm Cổ Vô Hình mà Bạch tiền bối gửi nhờ và đàn Đao cổ Vô Hình của hắn, những linh thú có trí lực hơi thấp sống trong thế giới hạch tâm sẽ xếp đội ngay ngắn để đi vào nhà xí theo thứ tự.
Ma thú có hình dạng chó ba mắt đen tuyền, ma thú có dạng tinh tinh hai đầu, ma thú cổ quái mọc đầu dê và đầu sư tử, rắn có cánh biết bay, mấy con họ bò sát toàn thân lập lòe ánh điện và một số loài linh thú hiền lành khác ở hiện thế đều ngoan ngoãn xếp hàng, nhóm này đi vào, nhóm kia lại đi ra.
Ma thú có trí lực tương đối cao và linh thú có năng lực tự chủ thì sẽ chủ động đi vào nhà xí theo một cửa khác.
Cuối cùng, pháp khí “nhà vệ sinh của Thú Thần Bộ” cũng khởi động, cứ hai tiếng đồng hồ lại sản xuất ra hạt tròn được đóng gói kĩ càng.
Toàn bộ quá trình này có hiệu suất cực cao.
Năm đó, khi còn ở Thiên Đình Viễn Cổ, công dụng của nó chính là cung cấp phân bón cho vườn linh thực của Thiên Đình Viễn Cổ.
Dưới sự chỉ dẫn của tiểu trợ lý hạch tâm, những đốm sáng ong mật mang những bao phân bón đó về, bón cho linh thực mới trồng. Kích thước của đốm sáng ong mật rất nhỏ nhưng sức lực thì lại vô cùng lớn.
Hai bên phối hợp cực kì ăn ý với nhau.
Được tưới nước và bón phân đầy đủ, quả bảo thạch lớn nhanh như thổi, mầm cây xanh biếc vươn ra theo tốc độ mắt thường có thể thấy được rồi lớn lên thành cây.
“Đáng tiếc, sau khi tu sĩ và yêu tu đạt cảnh giới thực lực nhất định thì không còn ăn vào thải ra nữa.” Tống Thư Hàng xoa cằm, lẩm bẩm nói. Nếu không thì chỉ cần Quy tiền bối vào nhà vệ sinh một chuyến thôi là có thể chuyển hóa thành phân bón cấp Kiếp Tiên rồi còn gì? Hiệu quả chắc là phải tuyệt lắm đây.
Thậm chí nếu Sở các chủ…
Khụ, thôi quên Sở các chủ đi. Bây giờ cô ấy chỉ còn mỗi một cái đầu, vừa mới mọc được thêm xương quai xanh và một phần ở bả vai thôi.
“Bá Tống tiên sinh, những tiểu tinh linh này rất hợp với ta.” Lúc này, tiểu trợ lý hạch tâm bay đến bên cạnh Tống Thư Hàng, chủ động khen ngợi tám đốm sáng ong mật: “Dạy dỗ họ dễ hơn Kiếm Cổ Vô Hình nhiều.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn cứ tưởng đám Kiếm Cổ Vô Hình kia chủ động làm việc kia, thì ra là bị tiểu trợ lý hạch tâm dạy dỗ rồi à?
“Bá Tống tiên sinh, trước khi linh thực sư và linh thú sư của ngươi vào vị trí, ta có thể giữ tám tiểu tinh linh này lại giúp đỡ mình được không?” Tiểu trợ lý hạch tâm hỏi.
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Tám tiểu tinh linh này vốn đang giúp ta trồng quả bảo thạch. Sau này bọn họ sẽ ở trong thế giới hạch tâm, ta sẽ bảo họ phối hợp với ngươi, nhưng đừng có để bọn họ bị quá tải đấy.”
Tiểu trợ lý hạch tâm gật nhẹ đầu: “Xác nhận mệnh lệnh.”
“Vẫn còn một chút thời gian, để ta cho Hoắc Vi Vũ thêm một ít năng lượng dự trữ.” Tống Thư Hàng hơi động ý niệm, chuyển hơn hai trăm thú tu suýt bị hút khô từ Điện Công Đức ra ngoài.

Hai trăm thú tu chỉ còn da bọc xương được chuyển ra mặt đất ở Hoa Hạ trong hiện thế.
Tống Thư Hàng xuất hiện ngay sau đó.
Trong hư không, Tô Thị A Thập Lục và Thanh Loan Tiên Tử đang ngồi trên Hà Long Thần Hành chiến xa, không thấy các vị tiên tử sau lưng đâu cả, có lẽ bọn họ đã về Thú giới để mang công thức dược dịch và phương án quản lý dịch bệnh lây nhiễm đến rồi.
“Bá Tống đạo hữu đã chữa trị xong rồi sao?” Thanh Loan Tiên Tử nhẹ nhàng nhảy xuống từ Hà Long Thần Hành chiến xa.
“Tà năng trong cơ thể họ đã bị ta loại trừ sạch sẽ, chỉ cần bổ sung dinh dưỡng là có thể khôi phục như lúc đầu.” Tống Thư Hàng nói tiếp: “Mặt khác, nhân lúc thông đạo vẫn còn tồn tại, đưa lượt bệnh nhân tiếp theo tới đây đi. Trạng thái của ta đang tốt, hôm nay chúng ta chữa được cho bao nhiêu người thì sẽ chữa hết.”
“Bá Tống đạo hữu, cảm ơn ngươi.” Thanh Loan Tiên Tử nói.
Sau thao tác của cô, nhóm người bệnh thứ hai được chuyển đến bằng cách cũ, nhóm thú tu đã khỏi hẳn thì được chuyển trả về Thú giới.
Nhóm người lây bệnh thứ hai có trạng thái kém hơn và cuồng bạo hơn nhóm thứ nhất rất nhiều.
Khi được chuyển tới hiện thế, có một ít trong số họ bắt đầu giằng co giãy giụa, muốn thoát ra ngoài.
Tống Thư Hàng chau mày.
Sau một phút suy tư, mắt trái của hắn sáng lên. Một đạo thuật giám định cường giả phủ xuống bệnh nhân đang giãy hăng nhất.
“A a a á ~” Bệnh nhân kia rú lên thảm thiết.
Hắn không thể miễn dịch thuật giám định cường giả, đành buông mình rơi vào Điện Công Đức trong tiếng kêu rên đau đớn.
“Bá… Bá Tống!” Trong quá trình rơi xuống, hắn còn rú lên tiếng kêu tan nát cả cõi lòng.
Theo tiếng gầm rú này, nguyên một đám người lây bệnh đang phát điên phát rồ đột nhiên nhớ lại hồi ức đầy đau khổ, thế là chỉ trong chốc lát, cả đám đều bình tĩnh lại một cách lạ thường.
Một loáng sau, bọn họ ngoan ngoãn xếp hàng nhảy vào Điện Công Đức theo thứ tự.
“Ô?” Tô Thị A Thập Lục ngồi trên chiến xa bỗng kêu khẽ một tiếng.
Ánh mắt cô tập trung vào một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, cả người bịt kín áo giáp như vỏ cứng.
Bóng dáng nhỏ xinh kia dường như cũng có cảm giác, bèn quay đầu lại nhìn A Thập Lục.
Một lát sau.
Bóng dáng nhỏ bé đột nhiên bộc phát. Khi sắp rơi vào Điện Công Đức , cô đột nhiên chui ra, trong tay hiện lên một thanh cốt kiếm.
Cô ta cầm kiếm bằng cả hai tay rồi chém mạnh về phía Tô Thị A Thập Lục.
“Quay lại cho ta!” Tống Thư Hàng vươn tay, vận chuyển niệm lực, toan cưỡng chế lôi kẻ kia về.
“Thư Hàng, chờ chút đã, hãy giao cho ta.” Tô Thị A Thập Lục lên tiếng.
Hình như cô ấy biết bóng hình nhỏ xíu kia thì phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận