Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1547: Đời chó phải kích thích mới vui

Chương 1547: Đời chó phải kích thích mới vui
“Ngài để Xích Tiêu Kiếm tiền bối lại đây không sao chứ?” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng vượt không gian tới đây là vì có chuyện quan trọng cần mang Xích Tiêu Kiếm đi mà.
Đương nhiên là Tống Thư Hàng hi vọng Xích Tiêu Kiếm tiền bối có thể ở lại, bởi vì trước mắt thì Xích Tiêu Kiếm chính là trợ lực to lớn nhất của hắn, còn đáng tin hơn thế giới hạch tâm nhiều.
“Để nó lại chơi mấy hôm đi.” Xích Tiêu Tử đạo trưởng vẫn giữ vững hình tượng thế ngoại cao nhân.
Mỹ nhân rắn công đức nghe vậy bèn chui ra khỏi thể nội của Tống Thư Hàng, há mồm phun một cái, thả Xích Tiêu Kiếm ra.
Đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, nhất ngôn cửu đỉnh, cô rất tin tưởng vào nhân phẩm của người này.
Xích Tiêu Kiếm bồng bềnh giữa không trung, bay đến bên cạnh Xích Tiêu Tử đạo trưởng: “Lần này lại tìm được đối tượng thích hợp, lại mang đi nuôi dưỡng theo cách đặc biệt à?”
Thường thì mỗi lần Xích Tiêu Tử xuống núi đều là vì tìm được người tu luyện hữu duyên, hoặc là hạt giống tiềm năng để bồi dưỡng ra Thiên Đạo.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng lắc đầu: “Lần này ta có kế hoạch khác nhưng không tiện để lộ ra.”
“Lúc nào cần đến ta thì gọi nhé, dù sao cũng chỉ cần mở cánh cửa không gian thôi mà.” Xích Tiêu Kiếm nói.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng ngửa cổ nhìn trời.
Một lát sau, hắn nói với Tống Thư Hàng: “Thư Hàng tiểu hữu, bần đạo đi trước đây, lần sau gặp lại.”
“Tiền bối lên đường bình an.” Tống Thư Hàng vẫy tay nói.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng lại mở cánh cửa không gian, bước một chân vào.
“Từ từ đã Xích Tiêu Tử!” Đúng lúc này thì Xích Tiêu Kiếm hô lên.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng quay đầu lại: “?”
“Ngươi đã đến đây rồi thì bổ sung năng lượng cho ta đi! Gần đây ta tiêu hao hơi lớn, năng lượng trong thể nội chạm vạch đỏ rồi đây này, lâu lắm rồi chẳng được no bụng gì cả. Bổ sung năng lượng cho ta đã rồi hẵng đi.” Xích Tiêu Kiếm nói.
Xích Tiêu Tử: “…”
Đạo trưởng lại bi thương ngửa cổ nhìn trời: “Đến đây.”
Xích Tiêu Kiếm sung sướng nhảy vào tay Xích Tiêu Tử đạo trưởng
Đạo trưởng thôi động tiên nguyên trong cơ thể, rót vào trong Xích Tiêu Kiếm.
Khi Xích Tiêu Tử đạo trưởng điều động tiên nguyên, linh lực trong thiên địa đều như sống dậy chỉ trong nháy mắt. Bọn chúng đáp lại tiếng gọi từ tiên nguyên của Xích Tiêu Tử mà hội tụ lại.
Một loáng sau, linh khí trong rừng liễu đậm đặc hẳn lên.
Bãi cỏ được linh khí tắm tưới nảy chồi không ngừng, vươn mình mạnh mẽ, hệt như mùa xuân vừa tới.
Xích Tiêu Kiếm reo lên: “Năng lượng tràn vào không ngừng, sướng quá đi!”
Sau khi rót năng lượng xong, Xích Tiêu Tử đạo trưởng thu tay lại.
Xích Tiêu Kiếm bay lơ lửng trên không, vui sướng vẽ ra từng đóa kiếm hoa trong không trung.
Cảm giác năng lượng sung túc quá tuyệt vời!
Bây giờ mà nó phối hợp với Tống Thư Hàng thì có thể chém ra ba đao Phần Thiên Hỏa Diễm đao cấp Trường Sinh Giả trở lên.
Thậm chí nếu Tống Thư Hàng không sợ thân thể sụp đổ mà dốc toàn lực thúc giục, thì nó có thể chém ra một nhát Phần Thiên Hỏa Diễm đao bằng một nửa uy lực của Xích Tiêu Tử.
Trong số các Trường Sinh Giả, bản thân Xích Tiêu Tử đã là một tồn tại đỉnh cao.
Một nửa uy lực Phần Thiên Hỏa Diễm đao của hắn đã mang sức mạnh thiên tai tầm cỡ thế giới rồi.
Một đao chém xuống có thể đốt cháy trời cao, đun sôi nước biển thật đó.
Xích Tiêu Tử lại nói: “Tạm biệt Thư Hàng tiểu hữu.”
“Tạm biệt Xích Tiêu Tử tiền bối.” Tống Thư Hàng lại vẫy tay tạm biệt.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng quay người bước vào cánh cửa không gian, liếc thấy Xích Tiêu Kiếm đang sung sướng nhảy nhót giữa không trung, khóe miệng giật liên hồi.
“Chủ nhân đời thứ nhất Xích Tiêu Tử.”
Hắn cảm thấy Xích Tiêu Kiếm nhà mình sắp tiêu đến nơi rồi.
Khi bước qua thông đạo không gian, Xích Tiêu Tử đạo trưởng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Đúng rồi… hình như Thông Nương đang ở chỗ Thư Hàng tiểu hữu thì phải. Quên không hỏi bây giờ nó thế nào rồi. Ta bỏ ra cái giá rất lớn mới tẩy được cho nó tư chất tu luyện thiên hạ hiếm gặp. Nếu nó chịu khó tu luyện thì tốc độ thăng cấp phải rất nhanh mới đúng.” Xích Tiêu Tử đạo trưởng lẩm bẩm.
Lần sau gặp thú hồn thần huyết phải hỏi thăm tình hình của Thông Nương mới được.
Dù hắn biết rằng cây hành ngốc kia không thể trở thành Thiên Đạo, nhưng dù sao nó cũng là cây hành thành tinh do hắn nhất thời nổi hứng nuôi dưỡng mà thành. Hắn vẫn hi vọng nó có thể xuất chúng một chút, tốc độ thăng cấp nhanh hơn một chút.
“Nếu tốc độ thăng cấp của Thông Nương quá chậm thì ta phải gia tăng thêm áp lực cho nó, không thể để nó uổng phí thiên phú tu luyện của mình được.” Xích Tiêu Tử đạo trưởng nghĩ thầm.

Bài tu luyện buổi sáng kết thúc.
Hiếm thấy một hôm mỹ nhân rắn công đức không cất Xích Tiêu Kiếm đi mà kéo dài thời gian hóng gió cho nó.
Bây giờ Xích Tiêu Kiếm đang trôi nổi tới lui bên cạnh Tống Thư Hàng. Nó đã kích hoạt trận pháp huyễn thuật trên người, không sợ bị người thường nhìn thấy.
Lúc này, ‘Tống Thư Hàng’ do Khinh Vũ biến thành đã đi mua bữa sáng cho bạn cùng phòng của hắn xong xuôi và trở về rừng liễu.
“Ủa? Bá Tống tiên sinh, sao tự nhiên linh lực trong rừng liễu lại đậm đặc thế này?” Liễu yêu Khinh Vũ nghi hoặc hỏi.
Tống Thư Hàng: “Ban nãy có một vị đại lão xuyên qua không gian đến đây nên khiến cho linh lực thay đổi. Không phải lo đâu, tí nữa là linh lực sẽ tan đi thôi.”
“Ta thì lại mong chúng đừng tan biến nhanh như vậy.” Khinh Vũ cười hì hì rồi hiện nguyên hình, cắm rễ xuống rừng liễu: “Bá Tống tiên sinh, nếu có việc gì thì cứ gọi ta nhé. Ta quang hợp tiếp đây.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn nhớ Khinh Vũ là thụ yêu Cửu U cơ mà, cô cũng quang hợp được hả?


Sau khi rời rừng liễu, Tống Thư Hàng đi dạo loăng quăng trong sân trường, trong đầu ôn lại nội dung của Thiên Sư Chính Pháp và Tam Thiên Đao Kinh.
Ôn cái cũ, học cái mới.
“Đúng rồi, lâu lắm rồi mình không vào hiệu sách. Hay là vào ngồi một tí nhỉ?” Tống Thư Hàng suy tư, thầm nhủ.
Vừa đọc chùa sách, vừa học ngôn ngữ viễn cổ, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.
Trừ ngôn ngữ viễn cổ ra, hắn còn phải học tập nhiều thứ lắm.
Nhưng học tập là phải tiến hành từng bước, không thể vội vàng được.
Học xong ngôn ngữ viễn cổ nhập môn cái đã rồi học tri thức khác sau.
Thực ra Tống Thư Hàng có đường tắt để học tập.
“Nếu sắp tới có thể nhập mộng một chuyến để nắm giữ ngôn ngữ viễn cổ thì sướng biết bao. Ví dụ như nhập mộng vào cuộc đời của Thiên Đế thiếu niên chẳng hạn…”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.


Lúc này, trên đường từ Hoàng Sơn đến đại học Giang Nam.
Đậu Đậu khăn gói quả mướp, đạp hỏa diễm luân, hối hả chạy đến đại học Giang Nam. Dù đã có thể biến thành hình người nhưng khi đi đường nó vẫn quen dùng hình dạng chó.
Hình thái này đi nhanh hơn.
Hoàng Sơn Tôn Giả vừa nghe thấy nó xin đến chỗ Tống Thư Hàng giải sầu thì đồng ý ngay tắp lự, nhưng chỉ cho nó thời gian một ngày để chơi, sau một ngày phải trở về.
Đậu Đậu vâng vâng dạ dạ.
Vì đang có Thiên Nhân tộc săn tu sĩ Kim Đan và đại yêu ngũ phẩm nên Hoàng Sơn Tôn Giả chuẩn bị cho Đậu Đậu hai món pháp khí bảo mệnh, ba tấm phù văn cường lực để đảm bảo an toàn của nó.
“Gâu ~ Đại học Giang Nam, ta tới đây ~” Đậu Đậu nhếch miệng nở một nụ cười cực kì nhân tính hóa.
Dù đã hẹn Tống Thư Hàng gặp lại vào năm ngày nữa, nhưng một con chó hiếu động hoạt bát như nó làm sao mà chịu nổi năm ngày dằng dặc chờ mong?
Ai lừa người thì kẻ đó làm chó.
Nhưng nó vốn là chó mà, cho nên lừa người cũng không sao đúng không?
Tốc độ phi hành của Đậu Đậu cực nhanh, bốn cái hỏa diễm luân của nó còn nhanh hơn tu sĩ ngự kiếm phi hành. Dù sao đây cũng là pháp khí mà Hoàng Sơn Tôn Giả chế tạo riêng cho Đậu Đậu mà.
“Phi hành chỉ để đi đường thôi thì chán quá. Bây giờ nếu có chuyện gì thú vị để làm thì tốt biết bao nhiêu.” Đậu Đậu nói khẽ.
Cuộc sống bình thường nhàm chán chính là tà đạo! Đời chó phải có kích thích mới vui!
Đậu Đậu đang suy tư thì thấy một chiếc phi hành khí gào thét lao đến từ phía trước, đang đuổi theo một tán tu Kim Đan ngũ phẩm.
Tán tu kia mình đầy thương tích, trông đến là tả tơi.
Trong phi hành khí có vô số trường mâu và mũi tên tấn công tán tu nọ.
“Khuyển đạo hữu trước mặt mau tránh đi! Đằng sau ta là Thiên Nhân tộc săn kim đan đấy! Trốn mau!” Tán tu Kim Đan nhìn thấy Đậu Đậu thì vội vàng truyền âm nhập mật cho nó: “Ngươi mới có cảnh giới tứ phẩm, chúng sẽ không ra tay với ngươi, mau trốn đi.”
Vị tán tu này có tấm lòng lương thiện quá.
Chính hắn đang bị truy sát, không biết sẽ chết lúc nào, thế mà khi nhìn thấy Đậu Đậu còn nhắc nhở nó phải tránh đi.
“Không, sao ta có thể mặc kệ ngươi ở đây được!” Đậu Đậu nháy mắt: “Thiên Nhân là kẻ thù chung của tu chân giới chúng ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị chúng làm hại. Chúng ta liên thủ liều mạng với bọn chúng đi!”
Trên người nó có phù văn cường lực và pháp khí Hoàng Sơn ngu ngốc tặng, nếu thao tác tốt thì có lẽ có thể cứu được đối phương.
“Khuyển đạo hữu, ngươi chỉ là tứ phẩm. Dù có thêm ngươi thì chúng ta cũng không phải là đối thủ của chúng. Ngươi mau trốn đi… Nếu muốn giúp ta thì đi xung quanh đây xem có tiền bối cao thủ nào không, tìm bọn họ đến cứu, có lẽ ta còn một chút hi vọng sống.” Tán tu Kim Đan nhanh chóng truyền âm.
“Chậc, gần đây thì làm gì có cao nhân nào.”
Bây giờ nó đang ở giữa đường từ Hoàng Sơn tới đại học Giang Nam.
Muốn tìm viện binh thì chỉ có cách chạy về Hoàng Sơn hoặc đi tiếp tới đại học Giang Nam thôi.
Nó đi một chuyến về thì vị tán tu kim đan này đã chết cứng rồi.
Chỉ sợ tán tu kia chỉ đang lấy cớ lừa nó trốn đi.
“Gâu, hãy xem bản gâu thao tác làm rực rõ đời chó của mình đây!” Đậu Đậu nói khẽ.
“Đạo hữu cố chịu đựng nhé!” Đậu Đậu truyền âm nói.
Sau đó nó vươn móng vuốt, linh hoạt móc điện thoại ra gọi cho Tống Thư Hàng.
Đầu bên kia nghe máy ngay lập tức.
“Alo, Đậu Đậu à? Có chuyện gì thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
Đậu Đậu nghe ra giọng nói của Tống Thư Hàng đang run rẩy, tên này đang làm gì vậy?
Nhưng bây giờ nó không kịp nghĩ nhiều như thế: “Thư Hàng, ta cần ngươi giúp đỡ!”
“Chuyện gì xảy ra?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta gặp Thiên Nhân… tí nữa ta sẽ nghĩ cách dẫn chúng đến ngoại thành khu đại học Giang Nam, ngươi đến cứu ta với. Đến trễ thì chỉ kịp nhặt xác cho ta thôi đấy!” Đậu Đậu nói liến thoắng.
Tống Thư Hàng: “Gì cơ? Thiên Nhân á?”
Ngươi đang bế quan ở nhà cơ mà? Thiên Nhân ở đâu ra mà gặp?
“Mau đến đây, ta gửi tọa độ cho ngươi, cứ đi thẳng đến là được. Hi vọng chúng ta có thể gặp nhau ở giữa đường. Không có thời gian… tên kia sắp tiêu rồi.” Đậu Đậu nói liên hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận