Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 117: Tống Nhất Và Tống Đầu Gỗ

Chương 117: Tống Nhất Và Tống Đầu Gỗ
“Thế nào, thú vị lắm đúng không?”
Tiếng của Ngư Kiều Kiều vang lên bên tai.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Ta cũng chỉ tình cờ nhìn chăm chú vào tấm biển này, đột nhiên trước mắt lóe lên một dòng chữ như vậy. Ta đã thử nhiều lần rồi, phải chọn góc độ đặc biệt, nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải của tấm biển thì sẽ thấy được một dòng chữ lóe lên, sau đó ta lập tức nghĩ tới ngươi. Ngươi thấy có trùng hợp không? Tống Nhất đạo hữu?”
Ngư Kiều Kiều nói tiếp.
Tống Thư Hàng:
“Xin lỗi, ta đổi đạo hiệu rồi. Ngay từ thời khắc nhân tiền hiển thánh trở đi, xin hãy gọi ta là Bá Tống.”
Một dòng chữ xuất hiện trên tấm biển của Long Vương Điện, từ trước đến nay, không biết có bao nhiêu rồng con rồng cháu đều thấy được dòng chữ này. Định mệnh, sau này nếu muốn dùng đạo hiệu Tống Nhất thì phải cẩn thận mới được, lỡ chẳng may gặp tên rồng con rồng cháu nào đó ngang ngược không phân rõ phải trái, đột nhiên trùm bao bố xử hắn thì nguy.
“Ha ha ha ha.”
Tiếng cười trong trẻo của Ngư Kiều Kiều lại vang lên.
Tống Thư Hàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm biển, chỉ cần nhìn chăm chú vào góc dưới bên phải, dòng chữ kia sẽ thoáng hiện lên trước mắt hắn.
[Tống Nhất ngu ngốc đi chết mười nghìn lần đi.]
Dòng chữ này được viết bằng ngôn ngữ viễn cổ y như chữ trên tấm biển, mà người viết dòng chữ này có tu vi rất cao siêu, làm cho người nhìn vừa thấy đã hiểu nó có nghĩa là gì ngay.
Câu này không giống lời nguyền... trái lại càng giống như lời nói đùa giữa bạn bè với nhau hơn, nhưng trong đó lại hàm chứa ý tứ oán giận nồng đậm. Rốt cuộc vị Tống Nhất đó đã làm gì mà khiến cho chủ nhân của dòng chữ này oán giận đến vậy?
“Tấm biển này là do tiền bối trong Long tộc các cô viết ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng vậy, niên đại cụ thể là bao nhiêu thì không rõ cũng không cách nào xác định được, chỉ biết rằng chủ nhân viết ra tấm biển này là chân long có huyết mạch thuần khiết.”
Ngư Kiều Kiều đáp, trong giọng nói tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Chân long ư?”
Trong đầu Tống Thư Hàng như nhớ ra điều gì đó.
“Mà không phải chỉ có mỗi tấm biển này thôi đâu, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, còn rất nhiều ghi chép thú vị khác nữa. Ta tìm tòi mãi trong Long Vương Điện mới tìm ra chúng đó.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Sau đó Kiều Kiều dẫn Tống Thư Hàng tiến về trước.
Sau khi đi vào Long Vương Điện, hiệu ứng Mosaic càng thêm dày đặc. Mosaic bao phủ khắp nơi, chỉ có thể thấy được một số đồ gia dụng như bàn ghế gì đó. Tống Thư Hàng tiến về phía trước theo sự chỉ dẫn của Kiều Kiều, lúc thì rẽ trái lúc thì rẽ phải, có lúc lại đi vòng.
Cuối cùng hai người đi tới trước một bức tranh.
Đây là một bức tranh cuộn vẽ hình một con thần thú rất lớn, con thần thú này thuộc loại thú tổng hợp, do ba mươi sáu loại thú vật khác nhau tổ hợp mà thành, nhưng nhìn tổng thể thì rất oai phong.
“Cũng nhìn vào góc dưới bên phải thử đi.”
Ngư Kiều Kiều cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải một hồi, lại một dòng chữ lóe lên trước mặt hắn.
[Tống Nhất là đồ sư cọ, sư cọ, sư cọ!]
Người lưu lại câu này phải có oán niệm sâu sắc cỡ nào mới mắng liền ba lần sư cọ thế này?
Tống Thư Hàng:
“...”
“Thấy thế nào, thấy thế nào hả? Kích thích lắm đúng không? Bá Tống cao tăng!”
Ngư Kiều Kiều lại bật cười thật to, nghe tiếng cười thôi cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng của cô lúc này, ắt hẳn là đang cười ngã nghiêng ngã ngửa, cười bò luôn ra đất đây mà.
“Bức tranh này cũng là do chân long tiền bối của Long tộc các cô để lại à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng vậy, ngươi nhìn nét chữ thì biết, nét chữ của hai câu giống nhau như đúc.”
Kiều Kiều cười hì hì trả lời.
Tống Thư Hàng im lặng suy nghĩ.
Chân long... Tống Nhất... Còn có cách gọi sư cọ kia nữa, những từ khóa này làm hắn chợt nhớ đến một đoạn trí nhớ.
Đó là không lâu sau khi rời khỏi đảo thần bí, hắn lại nhập mộng một lần.
Trong lần nhập mộng đó, hắn lấy được một vài đoạn ký ức đã bị mất đi, đó là những ký ức khi bản thân còn ở trên đảo thần bí. Trong mộng cảnh, hắn và Cửu Đăng tiểu thái đang chui qua một vách đá, cuối cùng tiến vào một ngôi mộ cổ.
Trong đó có mười chiếc quan tài được xếp ngay ngắn.
Nằm ở vị trí trung tâm là một chiếc quan tài bằng thủy tinh, bên cạnh là chín chiếc quan tài bằng đồng được xếp thành hình tròn vây quanh quan tài thủy tinh.
Mà trong quan tài thủy tinh lại an táng một con chân long thuần trắng.
Lúc hắn vừa nhìn thấy chân long, tinh thần đột nhiên chấn động, ngay sau đó bị mang vào một không gian tinh thần kỳ lạ. Ở nơi đó, chân long thuần trắng kia trông sống động như thật, bay lượn trong đám mây ngũ sắc. Khi nhìn thấy Tống Thư Hàng, nó đột nhiên quát to:
“Há, đồ sư cọ, ăn một trảo của ta đi!”
Đồng thời nó vung móng vuốt, vỗ ngay một trảo vào Tống Thư Hàng. Sau khi đánh xong, rồng trắng nhỏ vui sướng nhảy cỡn lên như một đứa trẻ, vừa nhảy nhót vừa kêu:
“Quá đã!”
Nhưng mới kêu được mấy tiếng, nó lại buồn bực nói:
“Ôi chao... Chết tiệt, đánh lầm người rồi.”
“Đừng nói là chủ nhân viết những câu này có liên quan đến con rồng trắng trong quan tài thủy tinh trên đảo thần bí đấy nhé?”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Ngoài chuyện này ra hắn còn nghĩ đến Tống đầu gỗ, kẻ bị nghi là linh quỷ số 1, đồng thời cũng là nhân vật khiến hắn gánh rất nhiều oan ức.
Có khi nào Tống Nhất... chính là Tống đầu gỗ không nhỉ?
“Còn lời nhắn nào nữa không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn hy vọng có thể tìm được một ít manh mối, xem thử rốt cuộc Tống Nhất có phải là Tống đầu gỗ hay không.
“Còn, ngươi cứ đi theo ta.”
Ngư Kiều Kiều trả lời, sau đó chỉ dẫn Tống Thư Hàng tiếp tục tiến về phía trước.
Dưới sự hướng dẫn của Ngư Kiều Kiều, Tống Thư Hàng đi xuyên qua đống cảnh vật phủ hiệu ứng Mosaic hồi lâu, cuối cùng tới trước mặt một pho tượng hình người chỉ còn lại một nửa.
Pho tượng này chỉ được khắc bằng gỗ bình thường, nhưng trên đó có trận pháp và phù văn do đại năng thêm vào nên nó mới tồn tại được lâu dài mà không bị mục nát.
Hình như pho tượng này bị ai đó cố ý chém ngang hông, chỉ để lại nửa người dưới. Từ nửa phần thân thể còn lại có thể đoán ra được, đây là hình một vị nam tử mặc nho y.
“Cũng là góc dưới bên phải, à không, là chân phải chứ. Ngay chỗ chiếc giầy ấy, nhìn chăm chú vào là thấy được thôi.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào chân phải của pho tượng một hồi, quả nhiên lại có một dòng chữ lóe qua trước mắt hắn.
[Tên họ Tống đầu gỗ, đầu gỗ, đầu gỗ!]
Tống Thư Hàng:
“...”
Lúc thấy nửa pho tượng gỗ trước mặt, chẳng biết tại sao Tống Thư Hàng lại cảm thấy hông mình đau âm ỉ, giống như bị chém đứt ngang eo vậy.
Chẳng lẽ là Tống đầu gỗ thật ư?
“Còn nữa không?”
Tống Thư Hàng hỏi, trong lòng càng ngày càng cảm thấy không ổn.
“Hì hì hì hì, đương nhiên là còn, kịch hay còn ở phía sau.”
Ngư Kiều Kiều cười hì hì đáp.
Dưới sự chỉ dẫn của cô, Tống Thư Hàng vất vả vượt qua đống Mosaic tiếp tục đi về phía trước...
Không lâu sau, hắn đi tới một gian thư phòng nhỏ. Trong thư phòng chỉ có một kệ sách, trên đó bày đủ loại sách nhưng không phải là thần công hay bí pháp gì cả, thế nên không bị lực lượng khế ước che đi.
“Hàng thứ ba, cuốn thứ sáu, quyển nhật ký màu trắng ấy, ngươi lấy ra xem đi.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng làm theo, bước lên lấy quyển sách nhỏ màu trắng trông giống như quyển nhật ký kia ra.
Sách này dùng tơ lụa chế thành, mỏng nhẹ mềm mại.
“Lật tới trang cuối cùng, cũng nhìn chăm chú vào góc dưới bên phải.”
Ngư Kiều Kiều hướng dẫn.
Tống Thư Hàng không nhịn được hỏi:
“Kiều Kiều, cô vào Long Vương Điện là để cố gắng tu luyện hay là để chơi trò trinh thám vậy hả?”
Tấm biển, bức tranh, nửa pho tượng gỗ, quyển nhật ký trên kệ sách, những thứ này chẳng có liên hệ gì với nhau cả vậy mà đều cất giấu lời nhắn của chân long thời viễn cổ. Ngư Kiều Kiều đã mất bao lâu để tìm ra những thứ này vậy?
“Ha ha ha, ngươi tưởng ở trong Long Vương Điện chỉ có thể vùi đầu khổ tu thôi sao? Thật ra Long Vương Điện rất chú trọng đến việc kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, khi nào tu luyện khi nào nghỉ ngơi đều có quy định hết. Hơn nữa việc tìm kiếm đồ vật trong Long Vương Điện không phải là trò chơi lãng phí thời gian đâu... Mà là đang tìm kiếm kỳ ngộ thuộc về mình!”
Ngư Kiều Kiều đắc ý nói.
“Kỳ ngộ?”
Tống Thư Hàng mở quyển nhật ký ra.
“Trong Long Vương Điện cất giấu vô số kỳ ngộ. Có kỳ ngộ là do tiền bối của Long tộc lưu lại lúc xây dựng Long Vương Điện ngày trước, cũng có kỳ ngộ là do đại năng Long tộc bổ sung vào sau này. Khi đi vào Long Vương Điện tu hành, chỉ cần ngươi có quyết tâm thì sẽ tìm được một ít kỳ ngộ, nhờ đó tu vi đột nhiên tăng mạnh, không phải là chuyện mơ mộng hão huyền đâu nhé. Đây cũng là một trong những lý do vì sao đám thanh niên đều muốn tiến vào Long Vương Điện tiềm tu đấy.”
Ngư Kiều Kiều nói:
“Vậy nên ta không phải đang chơi trò trinh thám đâu... Ta có cảm giác, không chừng những lời nhắn ẩn giấu trong đống đồ linh tinh này sẽ mang đến một kỳ ngộ cực lớn cho ta đấy! Trước giờ vận khí của Thư Hàng ngươi rất tốt, có lẽ ta có thể mượn tay ngươi tìm ra phần kỳ ngộ này!”
Tống Thư Hàng:
“Nhờ có lý do chính đáng này mà cô chơi đùa chẳng sợ gì luôn chứ gì?”
“Hắc hắc hắc hắc, đừng nói nữa, mau xem đi. Nếu quả thật tìm được kỳ ngộ, vậy là phát tài to rồi còn gì. Đây chính là kỳ ngộ do tổ tiên chân long lưu lại đấy, chắc chắn có thể giúp tu vi của ta tăng vọt.”
Ngư Kiều Kiều cười hì hì.
Tống Thư Hàng:
“Lỡ may không có kỳ ngộ gì thì sao? Biết đâu chỉ là mấy lời lảm nhảm oán giận của vị chân long tổ tiên kia thôi thì sao?”
“Nếu thế thật thì cũng chẳng sao cả, ít ra cũng thấy được vẻ mặt như bị táo bón của “Tống Nhất đạo hữu” ngươi khi xem những lời oán giận này mà, với ta vậy là vui rồi.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng:
“Nghỉ chơi!”
“Hẹp hòi.”
Ngư Kiều Kiều đáp trả.
Mà lúc này, Tống Thư Hàng đã mở quyển nhật ký kia ra, sau đó nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải.
[Nè, Tống đầu gỗ... Nếu có một ngày ta chết đi thì ngươi có khóc vì ta không?]
Nét chữ của câu này cũng giống như những câu trước nhưng từng nét lại mảnh hơn, chữ viết đẹp mắt mềm mại chứ không ngang ngược như trước nữa.
Nhưng khi nhìn thấy câu này, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rùng mình một cái.
Dường như hắn nghe thấy tiếng của một cô gái đang nhỏ giọng lập lại câu này bên tai hắn:
“Nè, Tống đầu gỗ... Nếu có một ngày ta chết đi thì ngươi có khóc vì ta không?”
Tống Thư Hàng không biết phải miêu tả cảm xúc của mình vào lúc này thế nào nữa, nín lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ:
“Nhìn trời.”
Tống Nhất = Tống đầu gỗ.
Mà Tống đầu gỗ rất có thể = linh quỷ số 1 của hắn.
Vậy nên ngoài hai chữ “nhìn trời”, Tống Thư Hàng thật sự không biết phải nói gì nữa.
“Sao vậy?”
Ngư Kiều Kiều hỏi.
“Không có gì, để ta sắp xếp lại suy nghĩ một chút.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Ngư Kiều Kiều hớn hở hỏi:
“Thư Hàng, ngươi phát hiện ra kỳ ngộ gì đó từ trong mấy dòng chữ này à?”
“Chưa đâu, nhưng ta đã giải được một vài nghi hoặc trong lòng.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Trước hết để ta suy nghĩ kỹ lại đã.”
Hắn nhìn vào trang cuối cùng trong quyển nhật ký lần nữa, nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải trong chốc lát.
[Nè, Tống đầu gỗ... Nếu có một ngày ta chết đi...]
Chết đi?
“Kiều Kiều, vị tổ tiên chân long mà cô nói là loại chân long gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Chân long chính là chân long, nào có loại gì chứ?”
Ngư Kiều Kiều trả lời.
“Không phải, ý ta muốn hỏi là vị tổ tiên chân long kia có màu gì ấy? Là màu trắng hả?”
Tống Thư Hàng hỏi thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận