Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1825: Thọ nguyên dài thì có thể thích gì làm nấy

Chương 1825: Thọ nguyên dài thì có thể thích gì làm nấy
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Trước kia, khi tâm trạng cô không tốt thì không thấy phản cảm với hành vi này, bởi vì như vậy thì có thể dần cho bọn họ một trận. Nhưng hôm nay tâm trạng cô lại đang vui.
“Có cần ta ném hai tên này ra ngoài không?” Thiếu niên lên tiếng.
Với thực lực của nó thì ném hai gã này ra ngoài tiệm là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng sau khi nói xong, nó lại bật cười bảo: “Thôi được rồi, chắc không đến lượt ta ra tay đâu.”
Nó lặng lẽ liếc nhìn mũi chân của Bá Tống Huyền Thánh.
Bá Tống Huyền Thánh sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây?
Hắn sẽ ra tay quăng hai gã này ra ngoài cửa tiệm một cách đầy khí phách? Hay là sẽ bắn thẳng một phát ánh nhìn mang thai cho họ nếm mùi?
Nếu như là ánh nhìn mang thai…
“Này các anh em, trải nghiệm cảm giác mang thai mười tháng không?”
Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi là đã thấy xúc động trào dâng.
Khi kĩ năng ánh nhìn mang thai đáng sợ này không đáp xuống người mình thì nó bỗng cảm thấy vui vẻ đến lạ.
Nó không khỏi hơi mong chờ.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của nó, Bá Tống Huyền Thánh không tung đại chiêu.
Mặc dù trông có vẻ chậm, nhưng chỉ bằng mấy bước chân, Bá Tống Huyền Thánh dáng vẻ thiếu niên đã bước tới bên cạnh hai gã trai cao lớn. Không hề thấy hắn động tay, nhưng cả hai gã lại đồng loạt lùi ra phía sau mấy bước như bị đẩy bằng một sức mạnh vô hình.
Cứ như thể hai người bọn họ chủ động nhường đường cho Bá Tống Huyền Thánh vậy.
Hai gã trai lực lưỡng nghệt mặt, ngu ngơ nhìn nhau.
Khi hai gã bị đẩy ra, Bá Tống Huyền Thánh dáng vẻ thiếu niên đã tới bên cạnh Tô Thị A Thập Lục, sau đó hắn mỉm cười, hơi cúi mình, đưa tay về phía cô.
Tô Thị A Thập Lục vươn tay trái, đặt lên tay của Bá Tống Huyền Thánh.
“Này bà chị, coi chừng, nắm tay là mang thai đấy.” Thiếu niên Tô thị truyền âm nói.
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Tống Thư Hàng nắm tay Tô Thị A Thập Lục đi thẳng ra khỏi tiệm kem. Thiếu niên Tô thị đành bưng ly kem lon ton đuổi theo, nhân tiện còn ra quầy thu ngân tính tiền.
Hai gã trai đến bắt chuyện ngu mặt nhìn theo bóng dáng Tống Thư Hàng đi xa.
Khi ra đến cửa tiệm kem, Tống Thư Hàng đột nhiên quay người nhìn hai gã mà cười một cái.
Thiếu niên Tô thị đang tính tiền sáng ngời hai mắt lên. Đến rồi đến rồi! ánh nhìn mang thai của Bá Tống Huyền Thánh lên sàn!
Quả nhiên Bá Tống Huyền Thánh vẫn ra tay.
Mang thai đi, cảm nhận tình yêu của mẹ đi! Hét to “ba ba” dưới ánh nhìn yêu thương của Bá Tống Huyền Thánh đi!
Tiếc rằng Tống Thư Hàng không điên đến mức đi sử dụng ánh nhìn mang thai với người bình thường. Hắn chỉ cười một cái với hai gã kia, sau đó chỉ vào khuôn mặt non mơn mởn của mình mà nói với vẻ dương dương đắc ý: “Bây giờ mặt cún con búng ra sữa của anh đây mới là trend. Vừa trẻ trung vừa đáng yêu êyyy.”
“Phì!” Tô Thị A Thập Lục bật cười thành tiếng.
Thiếu niên Tô thị trợn mắt há mồm.JPG
Đây đúng là Bá Tống Huyền Thánh trong truyền thuyết được mệnh danh là người đàn ông đáng sợ nhất trong suốt nghìn năm, khiến cho tất cả chư thiên vạn giới phải run rẩy ư?
Nhất định ta đã gặp ảo giác vì tâm ma rồi.
Hai gã trai cao lớn sau lưng họ: “…”
Mày là cún con thì bọn anh là gì?
Thế đạo này quá bất công! Khi bọn anh còn là cún con thì các em xinh tươi thích anh giai trưởng thành và ông chú phong trần. Khi bọn anh trăm cay nghìn đắng biến mình thành anh giai trưởng thành, các em xinh tươi lại thích cún con!
Bọn anh bị thời đại này ruồng bỏ rồi phải không?
“Bá Tống tiền bối, chúng ta cứ bỏ qua cho hai gã kia như vậy hay sao?” Thiếu niên Tô thị đuổi kịp chị mình và Bá Tống Huyền Thánh, bèn hỏi.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn nó với vẻ nghi hoặc.
“Trước khi ngươi đến, hai gã đó đang gợi chuyện với tỷ tỷ đó.” Thiếu niên Tô thị nhắc nhở. Ngươi không cho bọn họ nếm thử ánh nhìn mang thai à?
Đây là cơ hội tốt nghìn năm có một đấy. Hai gã đàn ông lực lượng mang thai và sinh con giữa tiệm kem thì nhất định sẽ trở thành tin hot trang đầu ngày mai cho xem.
“Có người chạy tới bắt chuyện, chẳng phải chứng minh rằng A Thập Lục rất đáng yêu sao?” Tống Thư Hàng mỉm cười trả lời. Có thể do đã quá chén nên hôm nay não bộ của hắn rất sôi nổi, nói chuyện nghe hết sức êm tai.
Thiếu niên Tô thị: “???”
Nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Tống Thư Hàng nắm tay Tô Thị A Thập Lục đi ra bờ biển Lan Tây đảo.
Thiếu niên Tô thị theo sát bọn họ, ba người rời khỏi tiệm kem nọ.
Sau khi bọn họ đi, hai gã trai đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc dâng trào trong tâm khảm. Hai người ngồi vào vị trí của thiếu niên Tô thị ban nãy mà liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, cả hai úp mặt xuống bàn, khóc nức nở.
Vì sao lại bi thương đến thế? Trong đôi mắt cứ như có một suối nguồn sự sống đang không ngừng ứa ra.
Rõ ràng trước kia cũng có kinh nghiệm bắt chuyện thất bại, nhưng không hiểu sao hôm nay tâm hồn lại bị tổn thương sâu sắc. Lẽ nào là vì mấy chữ “cún con” ư? Đáng ghét! Cún con thì có gì mà khoe? Chẳng phải cún con rồi cũng sẽ lớn lên thành chó già hay sao?
Tiếng khóc của bọn họ nổ vang như sấm giữa mùa xuân.
Cũng may trong tiệm không còn khách hàng khác.
Chủ tiệm yên lặng nhìn hai vị khách khóc đứt từng khúc ruột mà lắc đầu khe khẽ: “Tâm lý của đám thanh niên bây giờ kém thật. Bắt chuyện bị từ chối mà đã khóc thế này. Chó độc thân già như anh đây đã khóc đâu?”
Nói đoạn, chủ tiệm lặng lẽ rót cho mỗi gã trai một ly rượu.
Rượu là một thứ rất tốt, lúc yêu đương mặn nồng có thể uống một chén, mà khi thất tình cũng có thể cạn ly.

Sau khi Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và thiếu niên Tô thị ra đến bờ biển, Tống Thư Hàng bèn thi triển huyễn pháp bao phủ cả ba người. Trong mắt người bình thường, cảm giác tồn tại của bọn họ dần dần nhạt đi và biến mất chỉ trong chớp mắt.
Trên bờ biển, không một ai chú ý đến ba người bọn họ.
Tống Thư Hàng lấy Miêu Yêu Tiên Cơ Thần Môn trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú ra, ngự bảo phi hành.
Ban đầu hắn định dùng Hà Long Thần Hành chiến xa, nhưng khi triệu hoán chiến xa thì đột nhiên muốn đổi sang một phương pháp phi hành mới. Hắn hoàn toàn có thể lấy luân phiên từng món trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú ra để phi hành được mà.
Thế là hắn triệu hoán cánh cửa này ra.
“Cửa… cửa sao?” Thiếu niên Tô thị tỏ vẻ tuyệt vọng.
Tuy nó biết pháp khí của tu sĩ rất đa dạng, có cả bàn tính, tấm thuẫn, áo giáp,… thậm chí gần đây còn có người luyện chế pháp khí thành laptop và điện thoại di động nữa.
Nhưng ngồi lên cánh cửa mà bay thì cứ cảm thấy sai trái thế nào.
“Lúc đầu ta muốn làm tấm thảm bay cơ, nhưng cái chăn mô phỏng của đại lão cái gì cũng có thể bán không dùng để ngự khí phi hành được.” Tống Thư Hàng nói xong, bèn nắm tay Tô Thị A Thập Lục bước lên cánh cửa.
Thiếu niên Tô thị ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng đành cắn răng lên theo.
“Đúng rồi, cánh cửa này…” Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên Thần Môn Miêu Yêu Tiên Cơ, mỉm cười bổ sung: “Là pháp khí bát phẩm đấy.”
“Ôi đệch!” Thiếu niên Tô thị nằm rạp xuống cánh cửa, vuốt lấy vuốt để.
Pháp khí bát phẩm đó!
Đây là lần đầu tiên nó được tiếp xúc với pháp khí bát phẩm ở khoảng cách gần như vậy.
“Phì ~” Tô Thị A Thập Lục cười nó, sau đó giới thiệu với Tống Thư Hàng: “Nó là Tô Không Vân, đệ tử của Thiên Hà Tô thị nhà ta, tính bối phận thì hẳn là em họ ta. Nhưng nếu tính từ phía nhà mẹ ta thì nó lại kém ta hẳn một đời.”
Tô Không Vân: “Mẹ ta là cháu gái của mẹ A Thập Lục, nhưng hai người lại lấy hai anh em trong cùng một nhà. Thành ra nếu tính từ phía nhà mẹ thì ta kém A Thập Lục hẳn một đời.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối cười ha hả: “Cho nên nhiều khi tu sĩ phân chia tiền bối và hậu bối dựa vào thực lực cảnh giới tu vi cho nhanh. Chứ sắp xếp theo bối phận thì vai vế của tu sĩ lộn xộn lắm. Ta rất hay gặp trường hợp con trai của mấy gia tộc tu sĩ cảm mến tiên tử thuộc cấp bậc đại tiền bối trấn tộc trong gia tộc của mẹ mình. Ha ha ha, còn có chuyện quái lạ hơn kia…”
Thọ nguyên dài là có thể thích gì làm nấy như vậy đó.
Bởi vì thọ nguyên của tu sĩ dài dằng dặc đến vài vạn năm, nên trong chư thiên vạn giới thường xuất hiện tình huống người cha lấy đệ tử đời thứ 50 của một môn phái nào đó, sinh ra một cô con gái… cô con gái ra ngoài du lịch, không biết thế nào lại quen biết, hiểu nhau, mến nhau, rồi kết thành đạo lữ với lão tổ lập phái nhà mình.
“Nghe nói khi con gái ta ra ngoài lịch luyện, bị một tên giặc già hơn nó đến một vạn bảy nghìn tuổi lừa đi mất. Ta đã mài xong đại đao, toan xách đi dạy cho tên giặc già lừa con gái mình một bài học… ai ngờ vừa gặp nhau đã nhận ra đối phương là lão tổ tông lập phái nhà mình. Má nó chứ ta quỳ sấp mặt luôn.”
“Ngày mồng ba tháng ba, xuất quan, trời trong gió mát, cảnh giới tăng cao, tâm tình cực tốt. Ta bèn gọi hết con cháu sum vầy tề tựu, bày gia yến để ăn mừng. Trong bữa tiệc, bỗng thấy thằng chít của chút của chắt của cháu của cháu của cháu mình trở thành chồng của bà dì mình… Lòng đắng ngắt, dạ hiu hắt. Ta về bế quan tiếp một trăm năm đây, không có việc gì thì chớ tới quấy rầy ta, ta chỉ muốn yên tĩnh một mình…”
“Năm nay trong đại thọ tám nghìn của lão hủ, bà cố tổ đã tặng cho ta một món quà thật cảm động. Bà ấy đã sinh cho ta thêm một ông chú nhỏ. Về sau ông chú nhỏ này sẽ mừng sinh nhật cùng ngày với ta ~ Vui quá đi ~”
“Kiếm… kiếm biết nói?” Tô Không Vân giật nảy mình nhìn Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
Truyền thuyết nói thần kiếm có linh, nhưng thần kiếm biết nói thì nó mới thấy lần đầu!
“Vị này là Xích Tiêu Kiếm tiền bối, thần binh của Trường Sinh Giả.” Tống Thư Hàng mỉm cười, giới thiệu.
“Thần binh của Trường… Trường Sinh Giả?” Tô Không Vân rất muốn vươn tay ra sờ Xích Tiêu Kiếm tiền bối mà không dám. Đây chính là thần binh của Trường Sinh Giả đấy. Có khi cả đời này nó cũng không có cơ hội gặp được vật gì liên quan đến Trường Sinh Giả đâu.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối dương dương đắc ý xoay vòng trong không trung, sau đó dùng chuôi kiếm vỗ vai Tô Không Vân: “Nhóc con, tư chất không tồi, ta xem trọng ngươi rồi đấy.”
Không ngờ thằng nhóc này đang mấp mé cảnh giới nhị phẩm tấn thăng tam phẩm, hơn nữa trông có vẻ sắp tới kì tấn cấp, không đè nén được nữa rồi.
Khéo rồi đây.
Cho nên Xích Tiêu Kiếm tiền bối rất xem trọng thiếu niên này.
“Tạ… tạ ơn tiền bối!” Tô Không Vân vui vẻ nói. Thần binh của Trường Sinh Giả khích lệ tư chất của nó, nói không chừng nó có thiên phú hơn người thật cũng nên! Có lẽ sau này nó có thể tranh giành danh xưng Tô Thị A Thập Bát ấy chứ!
Nhưng hình như cái tên Tô Thị A Thập Bát bị nhảy cóc qua rồi. Đến lúc đó nó có thể tranh Tô Thị A Thập Cửu.
“Đừng khách khí, phải có niềm tin vào bản thân mình. Mặt khác, thân là tu sĩ, lòng ngươi phải rộng mở ra. Tâm hồn rộng mở bao nhiêu thì thế giới rộng lớn bấy nhiêu. Tâm hồn mở rộng thì sức tưởng tượng mới phong phú. Mà một khi sức tưởng tượng đủ phong phú, thì dù ngươi có đối mặt với chuyện phá vỡ tam quan cỡ nào cũng sẽ không còn chấn kinh nữa.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối làm công tác tư tưởng cho Tô Không Vân một hồi.
Thiếu niên này khác với Sở Sở, thiên kiếp của nó sắp không thể áp chế được nữa.
Tô Không Vân gật đầu như giã tỏi, nghe Xích Tiêu Kiếm tiền bối giảng đạo như nuốt từng lời.
Tô Thị A Thập Lục hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Tống Thư Hàng: “À, đi kiếm một ít nguyên liệu nấu ăn trước đã… Ồ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận