Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1776: Tặng quà cũng phải hợp thời

Chương 1776: Tặng quà cũng phải hợp thời
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng thấy hình chiếu hoa sen lại chủ động chặt đứt rễ của bản than như thế.
“Chẳng lẽ mỗi nhánh rễ hấp thu ‘thạch nhũ’ đều sẽ hóa hình thành một phiên bản thu nhỏ à?” Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng đầu tiên.
Hình chiếu hoa sen dùng ‘rễ cây’ để hấp thu thạch nhũ, tương dduong với việc ‘rễ cây’ uống thạch nhũ... Nên nếu mỗi rễ cây biến thành một ‘á nhân’ thì hoàn toàn không thành vấn đề gì cả.
Trong lúc Tống Thư Hàng suy nghĩ, từng sợi rễ cây bị chặt đứt bện lại giữa không trung, nối liền với nhau. Cuối cùng, một tấm lưới khổng lồ xuất hiện trên bầu trời của thế giới hạch tâm.
“Trả lời sai rồi, tăng tốc cho ta!” Mỹ nhân rắn công đức đột nhiên xuất hiện, miệng cô phát ra giọng nói của Vũ Nhu Tử... Đây là tiếng hô của Vũ Nhu Tử khi cùng chơi ‘vòng quay Hamster’ với đám người lão tộc trưởng. Mới đó thôi đã biến thành tư liệu thực tế trong ‘kho lời thoại’ của mỹ nhân rắn công đức rồi.
“Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, sao cô lại chạy vào thế giới hạch tâm thế?” Thể ý thức của Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Mỹ nhân rắn công đức không lên tiếng, cô ngẩng đầu nhìn tấm lưới khổng lồ nọ, tiếp đó đuôi rắn của cô duỗi thẳng, kim xà độc lập + bạch hạc giương cánh, phát ra âm thanh của Tống Thư Hàng: “Đến đi! Ta đã sẵn sàng rồi.”
Đây là lời nói phóng khoáng của Tống Thư Hàng khi độ kiếp tứ tấn ngũ trong lưới rồng.
“Tiên tử... cô không thể nói năng bình thường được à?” Tống Thư Hàng thở dài, lần nào cũng nói mấy lời thoại lộn xộn, ta còn phải đoán ý tứ trong lời nói của cô nữa, mệt lắm đấy nhé.
Rõ ràng là cô nói chuyện được cơ mà, không thể nói năng như bình thường được à?
Nói chuyện bình thường khó đến vậy sao?
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Con rệp như ngươi trông vậy mà bóp cũng cấn tay đấy!” Lời thoại tới từ Ma Đế.
Dứt lời, cánh tay thon thả của cô ra dấu ‘bóp rệp’.
Tống Thư Hàng: "!!!"
“Ta nghĩ chắc ý của cô ấy là muốn tiếp xúc với đống rễ cây trên bầu trời đấy.” Sở các chủ nhắc nhở.
Mỹ nhân rắn công đức giơ ngón tay cái với Sở các chủ, miệng lại phát ra âm thanh của Tống Thư Hàng: “Ngươi đáng yêu nhất đấy.”
Đây là lời Tống Thư Hàng vừa dùng để khen tiểu trợ lý lưới rồng, chỉ cắt lấy nửa câu sau.
“Cảm ơn.” Sở các chủ bình tĩnh trả lời.
Mỹ nhân rắn công đức quay đầu lại, nhìn Tống Thư Hàng với vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Thư Hàng thở dài: “Đi đi.”
Sau khi được Tống Thư Hàng đồng ý, thân hình của mỹ nhân rắn công đức lướt nhanh trong hư không. Cô uốn phần eo rắn uyển chuyển của mình, đôi cánh ở eo vỗ nhẹ, thân hình đã xuất hiện bên cạnh chỗ rễ cây kia.
Sau đó @#%× Tiên Tử vươn tay đặt lên rễ cây, sức mạnh công đức cuồn cuộn truyền vào trong những rễ cây này không ngừng. Khi lực sức mạnh đức được truyền vào, một loại sức mạnh ẩn giấu trong những rễ cây này được mỹ nhân rắn công đức kích hoạt.
Là sức mạnh lưới rồng!
Lúc trước Tống Thư Hàng thử di chuyển toàn bộ ‘tiết điểm lưới rồng của Ma Đế’ bị cắt ra vào trong thế giới hạch tâm, kết quả còn chưa di chuyển tiết điểm lưới rồng thì toàn bộ sức mạnh trên đó đã bị ‘hình chiếu hoa sen’ rút sạch.
Không ngờ sức mạnh này vẫn ẩn giấu trong ‘rễ cây’ của hình chiếu hoa sen, không bị ‘thế giới hạch tâm’ chuyển hóa.
Lúc này, trong mỗi sợi rễ của hình chiếu hoa sen đều ẩn chứa tổng cộng bốn loại sức mạnh của công đức, lưới rồng, thạch nhũ và bản thân của rễ cây thế giới hạch tâm.
Trong tay mỹ nhân rắn công đức, chúng đan vào nhau, càng ngày càng phức tạp hơn. Từ tấm lưới lớn lúc ban đầu, dần chuyển hóa thành mạng lưới lập thể vô cùng phức tạp.
Đây là hình thái của lưới rồng và mạng công đức!
[@#%× Tiên Tử muốn dệt thành một mạng lưới tương tự trong thế giới hạch tâm ư?] Tống Thư Hàng chợt nghĩ.
Hơn nữa, so với lưới rồng và mạng công đức, có vẻ ‘mạng lưới’ mà mỹ nhân rắn công đức dệt thành... thông minh hơn thì phải?
Vì mỗi rễ cây dệt thành tấm lưới này đều được sức mạnh của ‘thạch nhũ’ ảnh hưởng, đang thai nghén ra ý thức tương tự như ‘khí linh’.
Hiện giờ chỉ đang thai nghén, không biết còn bao lâu nữa mới chính thức được sinh ra. Có lẽ phải trải qua rất lâu nữa thì mỗi sợi rễ cây mới sinh ra trí tuệ tương tự như ‘Lưu Tinh Kiếm’ của Bạch tiền bối.
“Nhưng liệu có khống chế được mạng lưới này hay không? Thành phần dệt nên nó quá phức tạp.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Hắn vừa nghĩ vậy trong đầu, ‘hình chiếu hoa sen hạch tâm’ đã bay ra, rơi xuống tiết điểm ở giữa của ‘mạng lưới’, cũng tương tự như ‘tiết điểm Côn Na nữ sĩ’ trong lưới rồng.
Mạng lưới này vốn do rễ cây của hoa sen hạch tâm biến thành... Nên phương diện khống chế hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngoại trừ hình chiếu hoa sen ra, trên người của ‘tiểu trợ lý hạch tâm’ đang chăm chỉ làm việc cũng xuất hiện cộng hưởng mơ hồ với mạng lưới này. Bản thân nó vốn là bản sao chép từ ‘tiểu trợ lý lưới rồng’, sau khi mạng lưới của thế giới hạch tâm được dệt xong, có lẽ nó sẽ dung nhập vào trong mạng lưới này, chính thức trở thành tồn tại tương tự với ‘tiểu trợ lý lưới rồng’.
Mỹ nhân rắn công đức đang bện mạng lưới ngẩng đầu ngắm nhìn hoa sen, sau đó cô lại cúi đầu tiếp tục bện tấm lưới này. Lúc này cô vô cùng tập trung, khác hẳn với vẻ giả điên cho qua chuyện trước đây.
Rất ít khi thấy cảnh @#%× Tiên Tử nghiêm túc thế này.
Ý niệm của Tống Thư Hàng lóe lên, chuyển điện thoại di động vào thế giới hạch tâm, lặng lẽ chụp lại cảnh @#%× Tiên Tử đang nghiêm túc làm việc.
Việc đan dệt ‘mạng lưới’ này còn cần rất nhiều thời gian.
Ý thức của Tống Thư Hàng lặng lẽ lùi ra khỏi thế giới hạch tâm.
**********
Khi ý thức của Tống Thư Hàng trở về thì phát hiện Đao Cổ Vô Hình đang ngoan ngoãn quỳ dưới dất, Vũ Nhu Tử ngồi đối diện thì lấy một hộp trang điểm tinh xảo ra, bắt đầu trang điểm cho nó.
Đao Cổ Vô Hình chỉ tàng hình thôi, nhưng vẫn có thân thể.
Trong trạng thái bình thường, sẽ không gì có thể dính lên thân thể Đao Cổ Vô Hình được, sau khi nó đâm người khác một đao thì trên thân không dính bất cứ vết máu hay vật chất nào khiến nó không thể giữ trạng thái tàng hình.
Nay sau khi hóa thành hình người, thuộc tính ‘không gì dính thân’ này sẽ không còn nữa.
Đầu tiên Vũ Nhu Tử thoa một lớp phấn lót lên mặt của Vô Hình Đao Cổ, tiếp theo là kẻ lông mày cho nó.
Vì Đao Cổ Vô Hình không có ngũ quan nên Vũ Nhu Tử còn vẽ cho nó một đôi mắt trông rất sống động, còn dán lông mi lên.
Mũi và miệng bên dưới đều là vẽ, trên miệng còn bôi son.
Tống Thư Hàng: "..."
“Tống tiền bối, ý thức của ngươi về rồi à.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Đao Cổ Vô Hình quay người lại nhìn về phía Tống Thư Hàng, lắc lư đầu rất vui vẻ, trông cực kỳ quỷ dị.
“Vũ Nhu Tử, cô cũng trang điểm à?” Tống Thư Hàng lấy làm tò mò, từ hắn khi tiếp xúc với Vũ Nhu Tử đến giờ thì cô luôn để mặt mộc.
“Tùy tình hình, có vài lúc đương nhiên phải ăn diện một chút. Thật ra ta vẫn muốn học dịch dung thuật của Đồng Quái tiền bối.” Vũ Nhu Tử cười hì hì.
Cô cất hộp trang điểm đi: “Chúng ta đi đâu tiếp đây?”
“Gom thêm một số linh thực và ma thú nữa thì chúng ta sẽ quay về hiện thế.” Tống Thư Hàng nói: “Vốn còn định bố trí để lại nơi truyền thừa cho Xích Đồng. Nhưng bây giờ thời gian có hạn, chuyện bố trí nơi truyền thừa chỉ có thể để lần sau. Về xử lý xong xuôi chuyện ở hiện thế, thuê linh thực sư và tuần thú sư, sau đó trở lại thế giới hắc long để hoàn thành việc bố trí nơi truyền thừa.”
“Ngoài ra trong đầu ta vẫn còn một ý tưởng.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử hỏi: “Ý tưởng về việc bố trí địa điểm truyền thừa à?”
“Đúng vậy, hơn nữa ý tưởng này có liên quan tới Thông Nương.” Tống Thư Hàng nói tiếp: “Thông Nương là Bát Tu kế tiếp Thất Tu tiền bối, hệ của bọn họ có một truyền thống, dù độ kiếp có thành công hay không thì đều phải xây dựng một ngôi mộ lớn cho bản thân. Nên ta đã nghĩ, sau này chúng ta còn có thể bàn chuyện địa điểm truyền thừa tu luyện với Thất Tu tiền bối và Lục Tu Tiên Tử. Bố trí địa điểm truyền thừa thành ‘Bát Tu chi mộ’ của Thông Nương. Như vậy mới có cảm giác mang sứ mệnh truyền thừa. Nếu muốn xây Bát Tu chi mộ thì phải nhờ Thất Tu tiền bối và Lục Tu Tiên Tử hỗ trợ sắp xếp, thiết kế những điểm quan trọng hoặc cạm bẫy bên trong, đến lúc đó nơi truyền thừa mới thú vị.”
Vũ Nhu Tử trợn tròn hai mắt, một mặt cô cảm thấy kết hợp ‘Bát Tu chi mộ’ với ‘địa điểm truyền thừa’ đúng là tuyệt tác. Đầu óc Tống tiền bối đúng là quá sáng tạo.
Mặt khác, cô lại cảm thấy Xích Đồng đã định trước sẽ bước vào địa điểm truyền thừa này đúng là hơi đáng thương.
Nhưng cô sẽ tuyệt đối không lên tiếng ngăn cản Tống tiền bối phát huy ý tưởng của mình, vì như thế sẽ rất vui.
“Đáng tiếc, sau khi ta về hiện thế thì sẽ khó mà được ra ngoài chơi tiếp. Lần này về nhà, chắc chắn a cha sẽ bắt ta củng cố cảnh giới.” Vũ Nhu Tử nói.
Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ ra một cách hay.
“Tống tiền bối, ta tặng ngươi một món quà nhé?” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng: "??"
Vũ Nhu Tử giơ tay ra gọi: “Xuất hiện đi, Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng. Quái Lệ Lục Đậu Phượng!"
Ngay sau đó, Vũ Nhu Tử da đen ưu nhã chui ra từ trong cái bóng.
Cô dịu dàng hữu lễ, nhẹ nhàng nói: “Xin chào Tống tiền bối. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Tống tiền bối, tặng ngươi tâm ma của ta đấy.” Vũ Nhu Tử nói: “Suy nghĩ của cô ấy và ta tương thông, khi nào Tống Thư Hàng xây dựng ‘địa điểm truyền thừa’ thì hãy để cô ấy giúp ngươi một tay nhé.”
Vũ Nhu Tử da đen: “!!!”
Tống Thư Hàng: “Thế cũng được à?”
“Không sao cả, tạm thời ta giao cô ấy cho ngươi nhé. Ừm, nhưng một thời gian sau ta phải thu cô ấy lại. Trước hết cứ giao cô ấy cho Tống tiền bối hai tháng, chờ ta ra khỏi Linh Điệp đảo sẽ đón cô ấy về nhé?” Vũ Nhu Tử nhìn Tống Thư Hàng bằng ánh mắt chờ mong.
Tống Thư Hàng cười nói: “Được thôi, ta hiểu rồi.”
Tức là khi nào bố trí ‘địa điểm truyền thừa’ thì gọi Vũ Nhu Tử màu đen ra, để cô ấy tham gia xây dựng địa điểm truyền thừa. Vũ Nhu Tử luôn là một cô gái có máu liều, điều kiện tiên quyết là trong những chuyện mà cô cảm thấy hứng thú.
“Có cần ta thu cô ấy vào thế giới hạch tâm không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Không, không cần phiền toái như vậy đâu.” Vũ Nhu Tử vỗ tay thành tiếng.
Vũ Nhu Tử màu đen nhìn bản thể với ánh mắt u oán, tiếp đó cô bước tới bên cái bóng của Tống Thư Hàng rồi chui vào trong cái bóng của hắn như lặn xuống nước.
Khác với mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử có thể trực tiếp dung nhập vào cơ thể Tống Thư Hàng. Khi Vũ Nhu Tử màu đen chui vào trong cái bóng của hắn, Tống Thư Hàng hoàn toàn không cảm ứng được liên hệ giữa cô và bản thân.
“Ta phải làm thế nào để gọi cô ấy ra đây?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Gọi tên của cô ấy thì cô ấy sẽ đi ra.” Vũ Nhu Tử xoay một vòng: “Vậy chúng ta tiếp tục thu thập tài nguyên đi. Tống tiền bối, ta hơi đói rồi, đợi thu gom xong thì chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận