Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1789: Đáng sợ quá, Bá Tống Huyền Thánh đánh xe!

Chương 1789: Đáng sợ quá, Bá Tống Huyền Thánh đánh xe!
Chỉ nghe thánh hào đã biết Linh Điệp Tử Cổ Thánh và Linh Điệp Huyền Thánh là người một nhà. Hơn nữa bài giảng pháp của hai người này trước đó nhất mạch tương thừa, chỉ cần không phải người mù thì đều nhận ra quan hệ giữa bọn họ không cạn.
Vũ Nhu Tử càng chạy càng nhanh, sau lưng là hình chiếu của một vầng mặt trời nhỏ. Giữa hình chiếu mặt trời có một bóng người như ẩn như hiện, nhưng vì ánh sáng quanh nó quá chói mắt nên mọi người không thấy rõ mặt mũi của bóng người kia, chỉ biết khi nhìn vào nó thì ai nấy đều bất giác tê rần cả da đầu.
Mặt trời nhỏ làm nền cho Linh Điệp Tử Cổ Thánh, cô chạy nhanh đến bên cạnh Linh Điệp Thánh Quân: “A cha!”
Tiếng gọi trong trẻo lọt vào tai tất cả những người tu luyện đang có mặt tại đây.
A cha? Họ là hai cha con ư?
Một nhà hai vị bát phẩm, gia đình Linh Điệp Thánh Quân đáng sợ thật!
Linh Điệp Thánh Quân mỉm cười, biển linh điệp màu lam vô tận bao bọc lấy Vũ Nhu Tử. Người ngoài bị vầng mặt trời nhỏ che mắt, bị Long Ấn và xưng hào Cổ Thánh của Vũ Nhu Tử hù dọa, nhưng hắn là cha của cô, chỉ cảm ứng một chút đã ra ngay cảnh giới thực sự của con mình.
Vũ Nhu Tử đang ở cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm.
“Không tệ.” Linh Điệp Thánh Quân nói với Vũ Nhu Tử.
Nói thật, tốc độ thăng cấp của Vũ Nhu Tử khiến cho Linh Điệp Thánh Quân rất kinh ngạc. Trước khi bế quan, hắn vừa mới che chở Vũ Nhu Tử tấn thăng lên tứ phẩm, thế mà trong khi hắn bế quan để điều chỉnh trạng thái và trùng kích thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm, con gái đã nhảy từ tứ phẩm lên ngũ phẩm rồi.
Không biết trong thời gian đó Vũ Nhu Tử đã gặp kì ngộ gì, nhưng chuyện này để về Linh Điệp đảo rồi nói sau cũng chưa muộn.
Đàn linh điệp màu lam bao bọc Vũ Nhu Tử phối hợp với hào quang của vầng mặt trời nhỏ khiến cho người khác không thể xác định được cảnh giới thực sự của cô.
“Ba chọi một à?” Vẻ uể oải trên mặt Lệ Thánh Quân biến mất. Hắn nghiêm túc hẳn lên.
Nhưng vào lúc này, Thất Tu Thánh Quân ở đối diện lại gọi thêm một cú điện thoại.
Tới nữa hả?
Đừng nói với ta là ngươi còn muốn gọi thêm người nhé?
“Alo, Tống Thư Hàng à? Ngươi có thể đưa các đạo hữu khác tới được không? Dùng thủ đoạn đặc biệt của ngươi ấy.” Thất Tu Thánh Quân bình tĩnh nói.
Má ơi, gọi thêm người thật sao?
Lần này Thất Tu Thánh Quân gọi cho Tống Thư Hàng, thủ đoạn đặc biệt mà hắn nói chính là thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng. Thất Tu Thánh Quân hi vọng Tống Thư Hàng có thể đưa tất cả các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 vào thế giới hạch tâm, đến thời điểm mấu chốt lại đưa bọn họ ra ngoài.
Vì thế giới hạch tâm là con bài bí mật của Tống Thư Hàng, nên trong điện thoại Thất Tu Thánh Quân dùng cụm từ “thủ đoạn đặc biệt” để thay thế, tránh làm lộ át chủ bài của hắn. Thất Tu Thánh Quân cho rằng với sự thông minh của Thư Hàng tiểu hữu thì chắc chắn hắn có thể hiểu được ý mình.
“Ta hiểu rồi.” Tống Thư Hàng đáp.
Sau đó, hắn xốc cái chăn mô phỏng chăn của đại lão cái gì cũng có thể bán trên người mình ra, đồng thời thu dọn hết bàn ghế bát đũa vào thế giới hạch tâm.
“Ra đây đi, thánh thành không bao giờ thất thủ!” Tống Thư Hàng vung tay phải, pháp khí tổ hợp tam thập tam thú đang được ôn dưỡng trong đan điền bản mệnh được phóng xuất ra.
Thất Tu tiền bối bảo hắn đưa tất cả mọi người tới bằng thủ đoạn đặc biệt… hẳn là nhờ hắn giúp các tiền bối trong nhóm lên sàn sao cho thật hoành tráng nhỉ?
Trong nhóm Cửu Châu số 1, vị tiền bối nào bị cuốn vào thế giới Hắc Long thì đều có long ấn và xưng hào Cổ Thánh.
Dù bọn họ chỉ hiển thánh ở thế giới Hắc Long mà không hiển thánh ở hiện thế, nhưng long ấn và xưng hào Cổ Thánh không hề biến mất trong hiện thế. Một đám cường giả cấp bậc Huyền Thánh tụ tập với nahu, chỉ cần cần khoe long ấn và xưng hào ra là đủ để dọa người khác rồi.
“Các tiền bối, mời lên Thánh Thành.” Tống Thư Hàng cưỡi chiến xa, pháp khí tổ hợp tam thập tam thú hiển hiện trên người hắn.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Diệt Phượng Công Tử hỏi.
Tống Thư Hàng đáp: “Thất Tu tiền bối bảo chúng ta lên sàn sao cho thật hoành tráng, cho nên tiền bối nào có long ấn và xưng hào Cổ Thánh thì không cần phải che giấu, chúng ta không thể thua khí thế được!”
Đông Phương Lục Tiên Tử suy tư rồi nói: “Nếu Thất Tu tiền bối đã bảo chúng ta làm thế thì cứ làm thôi… Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng ta tin tưởng vào phán đoán của tiền bối.
Cuồng Đao Tam Lãng: “Sau đó chúng ta đứng sau lưng Tống Thư Hàng hô 666 như lần trước à?”
Đồng Quái Tiên Sư giơ ngón cái: “Ý kiến của Tam Lãng hay đấy, chờ đến khi tán tài, chúng ta hô 666 là một công đôi việc. Vừa cổ vũ cho Thất Tu tiền bối, Linh Điệp tiền bối và Tống Thư Hàng, vừa hoan hô đại lão tán tài luôn.”
“Đừng nhắc đến 666 nữa được không?” Bắc Hà Tán Nhân nói nhạt thếch.
Các vị tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 nối đuôi nhau lên Thánh thành.
Tống Thư Hàng đập tay lên Hà Long Thần Hành chiến xa, thể tích chiến xa tăng vọt, hiện ra nguyên hình uy vũ. Đồng thời, hiệu quả của ba đại thánh ấn bao phủ cơ thể hắn làm toát lên khí thế Huyền Thánh uy nghiêm.
Thực tế thì không cần ba đại thánh ấn, ngay khi pháp khí Thánh thành không bao giờ thất thủ mang tính thương hiệu xuất hiện thì phần lớn người tu luyện đã nhận ra thân phận của Tống Thư Hàng.
“Bá… Bá Tống Thánh Quân.”
“Là hắn! Sao hắn lại ở đây?”
“Bá… Bá Nho Huyền Ma!”
“Hăn xuất hiện ở đây từ lúc nào? Tại sao chúng ta đều không phát hiện ra chứ?”
“Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!”
“Nghìn năm đệ nhất thánh!”
“Bá… Bá Long Cổ Thánh!”
Tất cả người tu luyện có mặt tại đó loạn cào cào.
Gần nửa năm qua, giới tu luyện không ngừng xuất hiện Huyền Thánh, có thể nói một thịnh thế không tiền khoáng hậu đã mở ra. Nhưng trong những Huyền Thánh mới đó, không một ai gây được nhiều sự chú ý hơn Bạch Thánh và Bá Tống Huyền Thánh.
Khi Bạch Thánh hiển thánh, dáng vẻ tuyệt thế vô song đã in đậm trong tâm khảm của người tu luyện trong khắp chư thiên vạn giới, vĩnh viễn không thể nào quên được. Cộng thêm thực lực mà Bạch Thánh thể hiện khi nổi giận nhét hành cả thiên kiếp, phong ấn và tồn trữ thiên kiếp hiện đại hóa dã khiến người tu luyện của chư thiên vạn giới tâm phục khẩu phục.
Còn Bá Tống Huyền Thánh thì hiển thánh không biết mệt mỏi, cứ mỗi tháng lại lên sóng một lần, nhất quyết không chịu rời khỏi tầm mắt của người tu luyện trong chư thiên vạn giới, đã thế mỗi lần giảng pháp đều có trò mới tung ra. Tính đến nay, hắn là đại lão duy nhất lên sóng đến ba lần trong lịch sử.
Nhắc đến Bá Tống Huyền Thánh là cả chư thiên vạn giới đều biến sắc.
Cả Bá Tống Huyền Thánh đáng sợ kia cũng tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt Thiên Cương này ư?
Hay la Bá Tống Huyền Thánh còn có mục tiêu nào khác?
“Từ từ, các ngươi nhìn đằng sau kìa!” Có người chỉ vào thánh thành mà hô.
Trên thánh thành có bóng dáng mấy vị tiên tử và tu sĩ như ẩn như hiện. Hà Long Thần Hành chiến xa của Bá Tống Huyền Thánh chỉ là một chiếc xe mở đường đi phía trước mà thôi.
Những người trên tòa thánh thành kia mới là nhân vật chính thực sự sao?
“Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại khiến Bá Tống Huyền Thánh phải đánh xe cho? Bọn họ có lai lịch gì chứ?”
“Thánh ấn kìa, ta thấy thánh ấn ở bên cạnh bọn họ kìa!”
“Nhiều thánh ấn quá, không chỉ có một cái!”
“Diệt Phượng Cổ Thánh, Lạc Trần Cổ Thánh, Bắc Hà Cổ Thánh, Thông Huyền Cổ Thánh… Dược Sư Cổ Thánh… Bạch Hạc Cổ Thánh…”
“Tam Lãng Cổ Thánh?”
“Tạo Hóa Cổ Thánh, trùng tên sao? Linh hồn ca vương đó ư?”
“Gần ba mươi cường giả bát phẩm, bảo sao Bá Tống Huyền Thánh lại phải đi đằng trước đánh xe.”
Tống Thư Hàng: “…”
Đánh xe cái đầu ngươi ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận