Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2809: Lại đến lúc ta ngầu lòi rồi!

Chương 2809: Lại đến lúc ta ngầu lòi rồi!
“Ai thế?” Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ nghi hoặc.
Cả trong tên và biệt danh của Trình Cẩu Đản đều không tìm được manh mối để suy đoán thân phận của cô. Thiên Đình Viễn Cổ không có Chết Đến Không Thể Chết Hơn Tiên Tử, càng không có Trình Cẩu Đản Tiên Tử.
“Khụ, đây là tài khoản quản lý của ta.” Tống Thư Hàng ho nhẹ một tiếng rồi đáp.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ liếc Tống Thư Hàng bằng ánh mắt không tin tưởng: “Ngươi?”
“Đúng vậy.” Tống Thư Hàng thành thật trả lời, nói xong bèn tháo chiếc nhẫn áp chế thánh hiệu mà Bạch tiền bối two tặng cho mình xuống.
Trên người hắn, tám thánh hiệu chữ “Bá” lần lượt hiện lên.
Ngoài những thánh hiệu đó ra, còn có những đạo hiệu nhân quả khác dây dưa cùng hắn.
Sau khi tu vi đạt cảnh giới nhất định thì đạo hiệu cũng là một dấu hiệu của bản thân, đặc biệt là đạo hiệu do trưởng bối hoặc đại lão ban cho sẽ để lại ấn kí trên thân tu sĩ.
Mà đạo hiệu “Trình Cẩu Đản” do cha Cẩu Đản (thân là chúa tể Cửu U) để lại trên người Tống Thư Hàng còn khắc rất sâu.
“Không dám giấu gì cô, Trình Cẩu Đản chính là ta, là một trong những đạo hiệu của ta đấy mà.” Tống Thư Hàng thật thà nói.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ: “…”
Một lúc lâu sau, cô mới nặn ra được một câu: “Đạo hiệu này của ngươi độc đáo thật.”
“Cảm ơn.” Tống Thư Hàng lại đeo chiếc nhẫn của Bạch tiền bối two lên.
“Nếu là tài khoản quản lý của ngươi thì vì sao ban nãy lại mắng ngươi?” Đông Phương Đại Đế đã đoán ra chân tướng hỏi một câu cực gắt.
“Đây là chuyện thường giữa ta và nó. Tuy tài khoản quản lý này chính là ta, ta cũng là tài khoản quản lý này, nhưng quan hệ giữa ta và nó cũng giống như chủ nhân với linh quỷ vậy, có thể tiến hành giao lưu với nhau một chút.” Tống Thư Hàng điềm nhiên như không.
Khi người ta nói thật thì khí thế đường hoàng, lực lượng cũng mạnh mẽ.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ dời ra khỏi vai Tống Thư Hàng: “Thì ra là vậy.”
“Mặt khác, các ngươi nhìn ghi chú trạng thái của Thiên Đế đi. “Chết đến không thể chết hơn”, trạng thái này rất đặc biệt.” Tống Thư Hàng giải thích tiếp.
“Trạng thái này nghĩa là chết ngóm rồi còn gì.” Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ nói.
“Đúng vậy, nó mang ý nghĩa “cô ấy của quá khứ” đã chết. Trong khắp Chư Thiên Vạn Giới đã không còn dấu hiệu gì về sự sống của cô ấy nữa.” Tống Thư Hàng nói.
Phượng Trảo Tiên Tử: “Thì ra là thế… đây chính là trạng thái mà Thiên Đế muốn sao?”
Kim Quái áo trắng suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bao giờ thì Thiên Đế thức tỉnh?”
“Không biết, chắc bao giờ cô ấy lên tiếng trong nhóm thì lúc ấy coi như thức tỉnh nhỉ?” Tống Thư Hàng trả lời: “Có nhóm Á Nè Tử Thiên Đình này rồi, mọi người có thể liên hệ và giao lưu với nhau bất cứ lúc nào, không cần phải lo lắng.”
“Có lý lắm.” Đông Phương Đại Đế đứng lên, vươn tay, mặc lại phục sức đại đế xa hoa của mình rồi nói: “Các vị đạo hữu, bản tọa còn chuyện phải làm, đi trước một bước đây. Tạm biệt nhé.”
Thấy Tống Thư Hàng thi thoảng lại chích Dưỡng Đao thuật cho Vũ Nhu Tử da đen, Đông Phương Đại Đế đứng ngồi không yên.
“Đông Phương tiền bối, sau này gặp lại!” Bạch Cốt Tiên Cơ nói.
“Sau này gặp lại.” Phượng Nghi Tiên Tử và Kim Quái áo trắng cũng nói.
@#%× Tiên Tử lắc đầu ngón tay: “Chúng ta gặp nhau sai thời điểm, nhưng lại chia tay đúng lúc.”
Đông Phương Đại Đế: “???”
Sao hắn cứ thấy trong câu nói của @#%× Tiên Tử còn có ý khác vậy?
Đông Phương Đại Đế ôm đầy bụng nghi ngờ thu hồi điện phụ luyện khí Đông Chi Xuân các của mình, rồi rời khỏi thế giới Thiên Đế.
Khi đã rời khỏi Tống Thư Hàng rất lâu, Đông Phương Đại Đế bỗng cảm thấy hình như mình đã mất đi cái gì.
Hắn cẩn thận kiểm tra điện phụ từ đầu đến đuôi, từ chi tiết nhỏ nhất trở đi.
“Chẳng mất gì cả, Thiên Hỏa lô, búa, bệ rèn, hồ làm nguội…” Đông Phương Đại Đế cau mày.
Rõ ràng chẳng mất gì cả, thế mà lại thấy như đã mất cái gì.
Mất mát và hoang hoải quá.
Từ từ đã, kết hợp với lời nói của @#%× Tiên Tử thì…
“Lẽ nào ta bị ảnh hưởng bởi Dưỡng Đao thuật nên không muốn rời xa Bá Tống ư?” Đông Phương Đại Đế đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức mang theo Đông Chi Xuân các của mình, chạy xa hỏi Bá Tống bằng tốc độ nhanh nhất.

“Sao đại đế đi nhanh thế? Rõ ràng đã hứa là sẽ rèn đúc pháp khí cho ta cơ mà?” Bạch Cốt Tiên Cơ thất thểu nói.
Phượng Trảo Tiên Tử nhìn thế giới Thiên Đế trống rỗng, nói với vẻ thương cảm: “Chẳng còn gì nữa rồi.”
Tiểu thế giới mà năm xưa thành viên Thiên Đình Viễn Cổ cùng nhau tạo ra, căn cứ thứ hai của Thiên Đình… giờ đây chẳng còn gì nữa cả.
“Bá Tống, ngươi định xử lý tiểu thế giới này thế nào?” Bạch Cốt Tiên Cơ hỏi.
Tống Thư Hàng giơ tay trái và tay phải rồi đan chúng vào nhau: “Ta cần sát nhập nó vào một thế giới khác, để kết hợp hai thế giới không trọn vẹn lại thành một.”
I have a thế giới Thiên Đế ~ I have a tiểu thế giới người khổng lồ ~
Uhh ~ thế giới Cự Thiên ~
“Sát nhập hai thế giới lại với nhau, Bá Tống làm được chuyện này sao?” Kim Quái áo trắng nhìn Tống Thư Hàng với vẻ hồ nghi.
Nếu hắn không biết thân phận thực sự của Tống Thư Hàng thì có thể đã thốt lên một câu “Tống tiền bối trâu vãi ~” từ tận đáy lòng. Nhưng bây giờ dù nội tâm có kháng cự, hắn vẫn biết Tống Thư Hàng chính là tu sĩ nho nhỏ lên đảo thần bí của mình năm xưa và mới chỉ có cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm.
Một Huyền Thánh bát phẩm muốn dung hợp hai thế giới… phần lớn Trường Sinh Giả còn không làm được chuyện này. Dung hợp thế giới không đơn giản là dịch chuyển một hành tinh, mà nó còn dính tới khái niệm “vị diện thế giới”.
“Ta nắm chắc vài phần.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Kim Quái áo trắng: “!!!”
“Ngươi thật sự là Thư Hàng tiểu hữu? Ngươi thực sự không bị ai đoạt xá? Năm đó lúc lên đảo thần bí, có phải ngươi áp chế cảnh giới để chơi xỏ ta không? Thân phận thật của ngươi là “Tống tiền bối” mà Thiên Đế nói phải không?”
“Có cần hỗ trợ không?” Bạch Cốt Tiên Cơ hỏi.
“Nếu cần trợ giúp thì ta sẽ nhờ Bạch Cốt Tiên Tử hỗ trợ.” Tống Thư Hàng cười ha hả đáp. Xin đại lão hỗ trợ có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu.
Có một đám đại lão để nhờ vả bất cứ lúc nào cũng là một loại bản lĩnh đó.
Tống Thư Hàng nhìn một loạt đại lão xếp hàng trong danh sách bạn tốt mà nở nụ cười sung sướng.
“Có cần chuẩn bị gì không? Ví dụ như bày trận chẳng hạn?” Phượng Trảo Tiên Tử hỏi: “Nếu muốn bố trí trận pháp thì bọn ta có thể giúp ngươi một tay.”
“Không cần không cần, không cần phiền phức vậy đâu.” Tống Thư Hàng đáp.
Dứt lời, hắn thò tay vào thế giới hạch tâm, rút ra một thẻ bài.
Đây là một trong những chiến lợi phẩm mà hắn đánh cược thắng thiếu niên ba mắt tiền bối, cũng có thể coi là món quà mà thiếu niên ba mắt tiền bối tặng hắn để đáp lễ vì đã tìm được thần khí từ nhà ngục Thiên Đạo về.
Thẻ bài tên [Dung hợp thế giới]
Hiệu quả giống như tên của nó, có thể dung hợp hai tiểu thế giới khác biệt lại với nhau.
Thiếu niên ba mắt tiền bối đã giải trừ phong ấn hạn chế trên thẻ bài, Tống Thư Hàng chỉ cần cung cấp linh lực là có thể sử dụng thẻ bài này.
Mà thiết kế của thẻ bài này rất nhân tính hóa, nếu linh lực không đủ thì có thể tiêu hao linh thạch để cung cấp năng lượng cho nó.
Lại đến lúc ta ngầu lòi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận