Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2143: Hôm Nay Cuối Cùng Nó Cũng Có Bộ Dạng Của Kim Đan

Chương 2143: Hôm Nay Cuối Cùng Nó Cũng Có Bộ Dạng Của Kim Đan
Đây cũng là điểm khác biệt giữa tiểu nguyên anh của Tống Thư Hàng và nguyên anh bình thường.
Chúng có cuống rốn.
Không phải cái đuôi nhỏ mọc ở phía trước mà là cuống rốn hàng thật giá thật mọc ra từ rốn, chính là loại dùng để hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể mẹ.
Trẻ sơ sinh có cuống rốn rất bình thường, hình ảnh cũng không vấn đề gì.
Nhưng giống như cảnh tượng trong bụng Tống Thư Hàng bây giờ, cuống rốn của bảy tiểu nguyên anh này kéo dài ra giống như xúc tu, đi dọc theo đường từ tiểu đan điền đến đan điền bản mệnh thì lập tức biến thành phim kinh dị.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ cứng đờ.
Tên tiểu tử Tống Thư Hàng này chuyên môn muốn vả mặt cô hay sao vậy?
Thù này... cô nhớ kỹ.
Đến lúc đó chờ Tống Thư Hàng tỉnh lại, cô sẽ gộp mối thù này với hai mối thù trước là dùng sợi tóc ngố làm kiếm với biệt danh “tần thủ” báo luôn một lần.
Cô nhất định phải cho Tống Thư Hàng biết cái gì gọi là nỗi kinh hoàng của sự nghẹt thở.
Hơn nữa phải dạy cho hắn biết tôn trọng tiền bối.
Dạy dỗ bằng biện pháp vật lý!
...
“Sở tiền bối, lúc phụ nữ sinh con cũng sẽ trải qua những bước tương tự thế này à?” Vũ Nhu Tử da đen đứng nép một bên nhìn nguyên anh, dịu dàng hỏi.
“Không biết, không sinh nên không rõ.” Sở các chủ trả lời.
Vũ Nhu Tử da đen im lặng gật đầu, quả nhiên giống như cô nghĩ, Sở tiền bối vẫn không có đạo lữ. Phải nhớ điều này, sau này không chừng còn có thể dùng để đâm tim.
“Cuống rốn đâm vào trong đan điền bản mệnh rồi.” Bia đá đạo hữu lên tiếng. Vừa nói câu này ra, nó cứ có cảm giác cực không hợp với Tống tiểu hữu, thật sự nghe rất lạ, không theo lẽ thường.
Tại linh hồ trong đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng.
Sau khi điên tiết đánh bay mấy cục trắng nhỏ, bây giờ trông kình đan có vẻ bớt giận không ít.
Nó vẫn nổi trên mặt nước giống như trước, còn cục tròn to trên đỉnh đầu cứ bay lượn không mục đích.
Bay một hồi, cục tròn to lại bay đến đỉnh đầu của kình đan.
Nó giống như một cục tóc giả đậu trên đầu kình đan, tiện thể chặn kín lỗ thở của kình đan.
Kình đan lại điên tiết.
Nó nhảy vọt lên, đẩy cục trắng to lên cao sau đó hất bay cục trắng trên đầu, đồng thời còn dùng đuôi tặng mười tám liên kích cho cục trắng.
Bốp bốp bốp bốp~
Đánh xong, kình đan rơi xuống nước.
Cục tròn to lại nhởn nhơ bay đến, đậu tiếp trên đầu kình đan. Trước khi đậu nó còn cố ý điều chỉnh vị trí đáp xuống, chặn kín lỗ thở của kình đan.
Quá trình này đã diễn ra mấy lần rồi.
Cuối cùng kình đan bị dày vò không chịu nổi đành chịu thua. Nó nổi trên mặt nước, để mặc cục tròn to xây ổ trên đỉnh đầu nó, dù sao nó cũng chưa dùng đến lỗ thở này.
Ngay lúc kình đan bị dày vò đến bất lực, có bảy cuống rốn chui từ trong tiểu đan điền ra.
So với rễ sen của Tống Thư Hàng, bảy cuống rốn có thể kéo dài này mới thật sự giống xúc tu.
Vừa lúc kình đan cũng nhìn thấy bảy cuống rốn này.
Sau khi thấy được kình đan, cả bảy cuống rốn mừng rỡ lao tới giống như đám trẻ con thấy được mẹ.
Kình đan thì lộ rõ vẻ giống như bị dọa hết hồn.
Tiếp đó kình đan lại điên tiết.
Nó lập tức lao lên, dùng đuôi vỗ về phía bảy cuống rốn kia.
Bốp bốp bốp bốp!
Đuôi kình đan quét sạch quân địch.
Một chuỗi liên hoàn kích vỗ ra, tất cả cuống rốn dính vào đuôi của kình đan.
Dính rất chặt như hợp thành một thể.
Nhìn rất buồn cười, giống như trên đuôi kình đan mọc ra bảy cuống rốn vậy.
“Bóng chiều đã ngả, lòng này lìa đôi, vì người ở tận chân trời~ (1)” Mỹ nhân rắn công đức dùng giọng điệu tuyệt vọng ngâm hai câu thơ.
Giọng điệu tuyệt vọng này tựa như tâm trạng bây giờ của kình đan.
“Diễn biến gì thế này?” Sợi tóc ngố của Sở các chủ xoay lại, nhìn chằm chằm vào đan điền bản mệnh trong bụng trong suốt của Tống Thư Hàng.
Bia đá đạo hữu suy đoán: “Hay là bảy tiểu nguyên anh của Tống tiểu hữu không có đủ năng lượng để ra đời nên muốn hấp thu dinh dưỡng từ đan điền bản mệnh?”
“Không đúng, năng lượng đã đủ từ lâu rồi mà.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ đong đưa.
Lúc trước nhờ nguồn công lực do Hà Chỉ Ma Đế truyền từ xa đến, nguyên anh của Tống Thư Hàng đã thu đủ năng lượng tiến hóa. Sở các chủ cảm ứng được bảy tiểu nguyên anh này có thể phá xác mà ra bất cứ lúc nào, đưa Tống Thư Hàng bước vào cảnh giới Tôn Giả thất phẩm.
Nhưng chúng lại không có làm vậy.
“Nếu không phải hấp thu năng lượng từ đan điền bản mệnh, vậy chính là muốn trả năng lượng về cho bản mệnh kim đan?” Bia đá đạo hữu lại đoán.
“@#%x tiên tử?” Sở các chủ nhìn mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức đưa tay vào trong đan điền của Tống Thư Hàng, chạm nhẹ vào bản mệnh kim đan của Tống Thư Hàng rồi lại bóp bảy cuống rốn kia.
Sau đó cô gật đầu.
Từng dòng năng lượng cực kỳ tinh thuần được truyền từ chỗ bảy tiểu nguyên anh vào trong kình đan bản mệnh.
Kình đan bản mệnh của Tống Thư Hàng giống như được bơm khí, không ngừng phình to.
“Lúc này nếu là kim đan không long văn, kim đan sẽ dung nhập vào đáy hồ hóa thành hạt giống, kết ra hoa sen, sau đó sinh ra nguyên anh.” Bia đá đạo hữu nói.
Nhìn tình huống trước mắt, kình đan của Tống Thư Hàng có rất nhiều điểm tương tự với kim đan không long văn.
Liệu viên kim đan này có rơi xuống nước, kết ra hoa sen không?
“Tóm lại, xem tình hình này thì Tống tiền bối sắp độ kiếp rồi, không chỉ tiểu đan điền mà ngay cả bản mệnh kim đan cũng sắp độ kiếp thì phải?” Vũ Nhu Tử da đen nói.
“Đúng vậy.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ gật một đáp.
Vũ Nhu Tử da đen giơ hai tay chống má nhìn Tống Thư Hàng.
Nhanh thật, lại sắp độ kiếp nữa rồi.
Bản thể của cô lại sắp bị Tống tiền bối bỏ xa một cảnh giới.
“Cảnh tượng độ kiếp với Tống tiền bối lần trước cứ như mới hôm qua.” Vũ Nhu Tử da đen cảm khái.
Nhắc đến thiên kiếp, đột nhiên cô lại nhớ đến món thiên kiếp kho.
Vì vậy Vũ Nhu Tử da đen nói thêm: “Hương vị của món thiên kiếp kho rất ngon, đột nhiên lại hoài niệm hương vị của nó.”
Bia đá đạo hữu đần mặt ra.
Thiên kiếp kho?
Trong những năm bia mỗ trấn áp ở thánh sơn Gars, rốt cuộc ngoại giới đã xảy ra biến hóa gì vậy?
“Có rồi, có biến hóa.” Sở các chủ bỗng lên tiếng.
Lúc này trong đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng, cuối cùng kình đan cũng có bộ dạng mà một viên “kim đan” nên có!
Cuối cùng nó bị thổi thành hình cầu.
Tròn vo!
Đây mới là kim đan, nếu không tròn sao gọi là kim đan được?
Đồng thời kình đan cũng đạt đến cực hạn... nếu thổi nữa nó sẽ nổ tung.
Sau khi đến cực hạn, cuối cùng kình đan cũng có biến hóa.
Dưới đáy bụng của nó có một đóa hoa sen đen rất lớn nở rộ.
“Không hóa thành hạt giống mà sinh ra hoa sen?” Bia đá đạo hữu nói,
Quả nhiên có điểm khác với kim đan không long văn.
“Sao nhìn giống dị năng bộ bộ sinh liên của Tống tiền bối vậy?” Vũ Nhu Tử da đen nghi hoặc.
Hoa sen đen nâng kình đan.
Đồng thời diễn đồ tinh lộ trên thân kình đan sáng lên.
Trên diễn đồ tinh lộ, thân ảnh của từng thành viên nhóm Cửu Châu số 1 chiếu ra, trông rất sống động. Thân ảnh của từng vị tiền bối kết duyên với Tống Thư Hàng lần lượt xuất hiện.
Nhìn giống hệt như còn sống.
“Cái gì đây? Diễn đồ kim đan à?” Bia đá đạo hữu sững sờ.
Không biết có phải ảo giác hay không mà nó ngửi thấy khí tức của “đạo” trên diễn đồ tinh lộ này.
Chú thích:
(1) Câu thơ trong bài Thiên Tịnh Sa - Thu Tứ của Mã Trí Viễn, dùng bản dịch của Nguyễn Lãm Thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận