Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2688: Từ hôm nay trở đi sẽ làm một tu sĩ chân chính

Chương 2688: Từ hôm nay trở đi sẽ làm một tu sĩ chân chính
Từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ, Tống Thư Hàng vẫn luôn ước ao mình có được dáng dấp của một người tu chân thực sự. Ví dụ có thể cưỡi mây đạp gió, ngự kiếm phi hành như người tu luyện bình thường, mà không phải bị Đà Đao thuật kéo đi khắp nơi như hắn; hoặc có thể bế quan một cách tử tế, chứ không phải chỉ mấy tiếng đã được coi là dài lắm rồi.
Mà bây giờ đúng là hắn cần bế quan lâu một chút để chỉnh lý những thứ mình thu hoạch được gần đây.
Từ hôm nay trở đi, hắn phải làm một tu sĩ thực sự!
Luyện đan, dưỡng khí, bế quan dài ngày!
“Bạch tiền bối, Vân Tước Tử Tiên Tử, bây giờ chúng ta bế quan sao? Ta đã không đợi được nữa rồi!” Tống Thư Hàng dõng dạc nói.
Dứt lời, thần thức của hắn “nhìn” sang Bạch tiền bối.
Sau đó hắn phát hiện ra bé Bạch đã lặng lẽ bế quan từ bao giờ rồi.
Thân thể bé Bạch co lại thành một cục nho nhỏ, hai mắt nhắm lại, lông mi dài khẽ rung, đôi môi xinh xắn hơi nhếch lên.
“Nói mới nhớ, cũng lâu lắm rồi Bạch tiền bối không bế quan.” Giọng nói của Tống Thư Hàng bất giác trở nên dịu dàng.
Khác với Tống Thư Hàng chỉ hơi có hứng với việc bế quan, bế quan chính là đam mê của Bạch tiền bối. Sau khi Tống Thư Hàng đón hắn xuất quan, nếu không phải mỗi ngày đều có đủ chuyện thú vị diễn ra, thậm chí Thiên Đạo còn sụp đổ, thì hắn đã bế quan trở lại từ lâu rồi.
Có thể nói trong suốt một năm nay Bạch tiền bối đều cố gắng chống đỡ để không bế quan. Hắn bị những chuyện thú vị và kích thích hơn hấp dẫn nên mới kiên trì được đến bây giờ.
Hắn tựa như một người đã buồn ngủ rũ rượi từ lâu, nhưng chơi đùa xuyên đêm vui quá nên mới gắng gượng không thiếp ngủ.
“Mới đầu ta nghĩ A Bạch chỉ ra chơi một vòng, một hai tháng lại quay về bế quan kia. Không ngờ hắn kiên trì được tới bây giờ.” Vân Tước Tử Tiên Tử cười nói.
Sau đó nguyên thần của Vân Tước Tử Tiên Tử bay đến gần Thất Tu Thánh Quân và Linh Điệp Thánh Quân, tết những lọn tóc xanh dài thành dây, buộc hai người bọn họ sau lưng mình.
“Thư Hàng, ngươi kéo A Bạch qua đây luôn đi.” Vân Tước Tử Tiên Tử nói với Tống Thư Hàng: “Tiếp theo cả năm người chúng ta sẽ tiến vào hình thức bế quan dài ngày. Thất Tu và Linh Điệp chưa tỉnh nên ta sẽ buộc nhóm mình lại cùng nhau, tránh để trôi lung tung trong Kiếp Tiên Hư Không.”
“Vâng ~” Tống Thư Hàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé Bạch, kéo hắn đến bên cạnh Vân Tước Tử Tiên Tử.
Vân Tước Tử Tiên Tử lại tết hai bím tóc, buộc luôn Tống Thư Hàng và bé Bạch lại.
“Anh em hồ lô ~ Anh em hồ lô ~ Một cây dây leo mọc ra bảy… bốn đóa hoa ~” Mỹ nhân rắn công đức trong thể nội của Tống Thư Hàng bỗng cất tiếng hát.
Tống Thư Hàng: “…”
"@#%× Tiên Tử, nghiêm túc chút đi.” Vân Tước Tử Tiên Tử chân thành nói: “Rõ ràng là ta đang thả bốn cái diều mà.”
Mỹ nhân rắn công đức: “…”
Trong kho lời thoại của cô còn chưa có bài hát nào liên quan đến bốn cái diều, cho nên không thể nói tiếp câu trên được.
“Bế quan đàng hoàng đi. Phải nhớ rõ mục đích bế quan lần này không chỉ vì tu luyện, mà còn để bồi dưỡng độ thiện cảm với Kiếp Tiên Hư Không đấy.” Vân Tước Tử Tiên Tử lại nhắc nhở.
Dứt lời, cô ngồi khoanh chân lại, khép đôi mi thật dài, nhanh chóng tiến vào trạng thái bế quan.
Các tiền bối đều là người đã bế hàng trăm, hàng ngàn lần quan lớn quan nhỏ. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, chỉ trong một ý niệm là họ có thể tiến vào hình thức bế quan được ngay.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi.
Sau đó hắn học theo Vân Tước Tử Tiên Tử, ngồi khoanh chân lại, thả lỏng tiềm thức của mình, cố gắng tiến vào trạng thái bế quan.
Sau mười phút.
Tống Thư Hàng cảm nhận được bím tóc của Vân Tước Tử Tiên Tử đang buộc bên eo, kéo hắn bay lên.
Sau hai mươi phút…
Tống Thư Hàng cảm nhận được năng lượng đặc biệt trong Kiếp Tiên Hư Không đang nhẹ nhàng tiếp xúc với nguyên thần của mình. Song năng lượng ấy chỉ chạm nhẹ rồi đi ngay, như một vị khách qua đường trong sinh mệnh Bá Tống, không thèm dừng lại dù chỉ là một lát.
Sau ba mươi phút…
“Ta vẫn chưa tiến vào trạng thái bế quan sao?” Tống Thư Hàng tuyệt vọng từ tận đáy lòng.
Hắn tựa như một người đã quen bốn giờ sáng mới ngủ, đột nhiên một ngày mười một giờ đã lên giường, trằn trọc không yên, không sao ngủ nổi.
“Không được không được, cứ thế này thì không ổn. Ta phải tăng độ thiện cảm với Kiếp Tiên Hư Không, nhất định phải tiến vào trạng thái bế quan thì mới giao lưu sâu rộng với nó được chứ.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Sau đó hắn cố hết sức thả lỏng đầu óc để đại não chìm vào cảnh giới vô ngã vô vật huyền diệu.
Nói thế nào thì Tống Thư Hàng cũng là một Huyền Thánh bát phẩm hàng thật giá thật. Nếu hắn nghiêm túc làm một việc gì thì vẫn có thể làm được đàng hoàng.
Dần dần, hắn cũng tiến vào trạng thái bế quan.
[Bồi dưỡng thiện cảm à? Không biết Dưỡng Đao thuật của ta có tác dụng không đây?] Khi Tống Thư Hàng sắp bước vào trạng thái bế quan thì một suy nghĩ dở hơi bỗng nảy ra trong đầu hắn.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng chấn động, hắn cảm thấy phương án này có thể thực hiện được!
Với thực lực của hắn bây giờ, cho nguyên thần thi triển Dưỡng Đao thuật ra ngoại giới theo bản năng trong lúc đang bế quan cũng chẳng có gì khó khăn. Hắn thậm chí còn có thể thi triển Dưỡng Đao thuật trong mỗi giây như người bình thường hít thở nữa kìa.
Thích thì mình nhích.
Mái tóc của nguyên thần Tống Thư Hàng vươn ra thành những bàn tay nhỏ, bắt đầu ma sát giữa hư không. Kiếp Tiên Hư Không không có thực thể như Xích Tiêu Kiếm tâm ma, thậm chí còn không có mặt đất như một hành tinh, cho nên Tống Thư Hàng coi toàn bộ “hư không” quanh mình thành đối tượng để thi triển Dưỡng Đao thuật.
Hắn khuếch tán pháp thuật mát xa giá rẻ của mình ra toàn bộ hư không.
Những bàn tay nhỏ từ mái tóc của nguyên thần không ngừng hoạt động, phóng Dưỡng Đao thuật đi bốn phương tám hướng.
Sau khi làm xong việc này, đã bốn mươi phút trôi qua từ khi Tống Thư Hàng chuẩn bị bế quan.
Mỹ nhân rắn công đức trong thể nội liếc trắng mắt.
“Tốt lắm, duy trì tiết tấu này. Quá trình không ngừng phóng thích Dưỡng Đao thuật có thể giúp tinh thần ta vào trạng thái nhanh hơn, dễ bế quan hơn.” Tống Thư Hàng tự nhủ.
Sau năm mươi phút…
Trong đầu Tống Thư Hàng lại nảy ra một suy nghĩ quái quỷ.
Đến Mộng giới của hiện thế còn có một thể tập hợp ý chí Mộng giới.
Vậy có khi nào trong Kiếp Tiên Hư Không cũng có ý chí của nó không?
Tuy xác suất này rất thấp, nhưng lỡ may có thì sao? Phải không nào?
Thế là phần lưng nguyên thần của Tống Thư Hàng tỏa sáng lập lòe. Kim đan mã QR của Bạch tiền bối two không chỉ khắc lên nhục thể mà còn in dấu cả trong linh hồn hắn.
Sau khi kim đan mã QR sáng lên, Tống Thư Hàng không ngừng phóng thích thông tin mời kết bạn ra khắp nơi. Tung lưới lớn, biết đâu lại bắt được cá to không chừng!
Sau một tiếng…
Trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng hiện lên 200 con thánh viên, con nào con nấy tay nâng kinh văn Nho gia, cổ quàng chân long, ngoài thân có một lớp kim loại lỏng từ từ lưu động, lớp kim loại lỏng này thi thoảng lại ngưng kết, hóa thành Cương Thủ màu đen kịt.
200 con thánh viên đồng thanh rầm rì: “Có bạn từ phương xa tới, chẳng phải đáng mừng lắm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận