Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2569: Là món nợ khổng lồ từ một người đàn ông có ý thức trách nhiệm!

Chương 2569: Là món nợ khổng lồ từ một người đàn ông có ý thức trách nhiệm!
[Tên cuồng tròng mắt dở hơi kia cũng đang tán gẫu với ngươi à?] Đồng thời, đại lão Rồng Đốm two nhạy cảm nhận ra tin tức bao hàm trong câu trả lời của Tống Thư Hàng vừa rồi. Tên ba mắt kia cũng nhận được tin tức từ thế giới Cửu U.
Tống Thư Hàng: “…”
Nhìn từ giọng điệu này, quả nhiên đại lão Rồng Đốm two và tiền bối ba mắt từng kết thù.
Lúc này, nếu như hắn chụp màn hình tin nhắn của đại lão Rồng Đốm two gửi cho thiếu niên tiền bối ba mắt… nói không chừng hai vị đại lão này sẽ đánh ra ‘bộ óc chúa tể Cửu U’ luôn mất.
Đương nhiên, trước khi hai vị đại lão đánh ra ‘bộ óc chúa tể Cửu U’, kẻ trung gian như hắn cũng đừng mong sống khá giả, rất có thể sẽ trở thành chiến trường chiến đấu cách không giữa thiếu niên tiền bối ba mắt và đại lão Rồng Đốm two, chịu tai bay vạ gió.
Cho nên loại chuyện kích thích này, nghĩ thôi là tốt rồi, làm thật thì quá tìm chết. Ít nhất cũng chờ cường độ thân thể của hắn đủ để thừa nhận chiến đầu cách không từ hai vị đại lão, rồi lại suy xét chuyện này cũng không muộn.
[Ngươi làm gì tên mê mắt kia rồi? Vì sao hắn cũng nhận được tin tức từ thế giới Cửu U?] Đại lão Rồng Đốm two lại truy vấn ngay sau đó.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta làm gì tiền bối ba mắt chứ? Ta không hề làm gì cả?
Không đúng, hình như ta còn thật sự làm một chuyện rất ư là quá đáng với tiền bối ba mắt.
[Ta đã từng dùng cột ma thần treo tiền bối ba mắt lên đốt?] Tống Thư Hàng thử thăm dò trả lời. Việc này hắn khắc sâu ấn tượng, bởi vì sau đó hắn hơi có chút hối hận đã không cùng quản gia nhãn cầu cầu nguyện với thần chỉ bị treo lên đốt.
Đại lão Rồng Đốm two: [! ! !]
Trả lời ba dấu chấm than cho thấy nội tâm đại lão Rồng Đốm two lúc này chấn kinh gấp ba.
Đại lão Rồng Đốm two hỏi ngay sau đó: [Làm sao ngươi làm được?]
Lấy thủ đoạn của Tống Thư Hàng, thế mà lại có thể treo tên dở hơi cuồng tròng mắt kia lên cột ma thần ư?
[Việc này nói ra có chút mất mặt, cho nên… ta muốn giữ im lặng.] Tống Thư Hàng trả lời, Tống mỗ hắn vẫn cần thể diện, có một vài chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, không thể để lộ ra.
[Hai món nợ nhân quả!] Đại lão Rồng Đốm two trả lời: [Lần trước sau khi ngươi thi triển Nhân Quả đao thì thiếu ta một nhân quả chưa trả. Hiện tại, chỉ cần ngươi kể xem làm thế nào treo tên ba mắt dở hơi cuồng mắt kia lên cột ma thần đốt, ta lập tức cho ngươi mượn hai món nợ nhân quả. Sau cái nhân quả mà ngươi còn thiếu ta, lần sau thi triển Nhân Quả đao, ngươi còn có thể tìm ta mượn một lần nữa!]
A, thơm quá đi!
Tống Thư Hàng nhìn bảy dấu vết món nợ nhân quả trên cổ tay mình, quả thật không cách nào chống cự đề nghị của đại lão Rồng Đốm two.
Là cái gì khiến một người đàn ông buông bỏ tôn nghiêm của mình, vứt bỏ mặt mũi của mình?
Là sự uy vũ của kẻ địch ư? Là tình hữu nghị quý giá ư?
Không, đều không phải!
Là bần cùng, là món nợ khổng lồ từ một người đàn ông có ý thức trách nhiệm!
Thế là, Tống Thư Hàng nhanh chóng trả lời: [Kỳ thật… lúc đó là một chuyện ngoài ý muốn. Vốn ta muốn biểu diễn ‘ảo ảnh chân thực’ cho tiền bối ba mắt. Đó là thế giới ảo giác ‘ngụy thế giới sa mạc’ ta copy được từ Bạch tiền bối. Trong thế giới ảo giác này thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên mọc lên cột ma thần, treo một ‘ta’ trên đó lên đốt. Kết quả, lúc ấy tiền bối ba mắt đứng ngay chỗ hiểm, lúc cột ma thần mọc lên từ trong sa mạc thì vừa hay treo tiền bối ba mắt trên cột ma thần, cũng dùng ma hỏa hừng hực đốt cháy hắn.]
Rồng Đốm two tiền bối: […]
Chuyện đã xảy ra khác với trong tưởng tượng của nó, hơn nữa sau khi biết ‘quá trình câu chuyện’, nó đột nhiên phát hiện ‘cảm giác sảng khoái’ từ câu chuyện này bị giảm đi rất nhiều!
Có đôi khi hiện thực chính là như vậy. Có vài câu chuyện chỉ xem kết cục thì vô cùng sảng khoái, nhưng sau khi ngươi xem hết toàn bộ quá trình thì sẽ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Sớm biết thế thì không nghe ngóng tiến trình câu chuyện này từ Tống Thư Hàng, nếu như vậy, bằng vào sự thật ‘tên quái gở cuồng mắt’ kia bị Tống Thư Hàng treo trên cột ma thần đốt, cùng với quá trình tự nó ảo tưởng là có thể sảng khoái rất lâu rồi.
Đại lão Rồng Đốm two có chút bực bội gõ móng vuốt, cho Tống Thư Hàng hai đường ‘vay mượn nhân quả’.
Một đường dùng để triệt tiêu tiền nợ, một đường khác lưu trên người Tống Thư Hàng, trở thành bằng chứng cho lần sau hắn thi triển Nhân Quả đao.
Coi như là cho Trình Lâm đi.
Đại lão Rồng Đốm two thầm nghĩ.
[Cảm ơn tiền bối tặng hai đường nhân quả.] Tâm tình Tống Thư Hàng cực tốt, bảy dấu vết vay mượn nhân quả trên cổ tay mình lại tiêu tan một dấu, ngoài ra còn tăng cường thêm một ấn ký hình rồng nho nhỏ.
[Chút lòng thành, lần sau ngươi tìm cơ hội chủ động treo tên nghiện mắt kia lên một lần, ta lại cho ngươi ba đường vay mượn nhân quả!] Đại lão Rồng Đốm two hào phóng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Loại chuyện này thì quên đi, ta sợ bản thân có mạng kiếm nhân quả này, lại không có mạng xài nhân quả này.
Lúc này, đại lão Rồng Đốm two lại bổ sung: [Thậm chí nếu như ngươi còn có phương án khác, chỉ cần có thể khiến tên cuồng mắt kia ngột ngạt, làm ta hài lòng, ta có thể cho ngươi số vay mượn nhân quả tương ứng với số lần!]
Tống Thư Hàng lập tức sáng mắt lên, nói nhanh: [Kỳ thật, ta còn đánh cược mấy ván với thiếu niên tiền bối ba mắt, mỗi ván đều thắng không ít thứ từ chỗ hắn. Việc này có tính không?]
[Phì, cái này tính là gì. Ngươi cho rằng trong chuyện này là ngươi được hời à? Nhưng ngươi chỉ đang giúp hắn thu dọn rác rưởi thôi, hơn nữa lúc ngươi giúp hắn thu dọn rác rưởi, ngươi còn vô tình giúp hắn tán tài, làm công giúp hắn. Từ đầu tới đuôi, ngươi không được miếng hời nào của hắn, còn ăn thiệt thòi nữa đấy!] Đại lão Rồng Đốm two khinh thường nói.
Tống Thư Hàng lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trời. Ta sẵn lòng, công việc thu dọn rác rưởi này, ta sẵn lòng làm! Ta sẵn lòng ăn loại thiệt thòi này! Thiệt thòi như vậy thì bất kể có bao nhiêu, ta đều ăn sạch!
[Rồng Đốm two tiền bối, nếu như ở nhà ngươi cũng có rác rưởi cùng loại, ta sẵn lòng tới cửa thu dọn.] Tống Thư Hàng gợi ý.
Rác rưởi trong miệng đám đại lão các ngươi căn bản không phải rác rưởi, là tài phú đấy!
[Ngươi cho rằng ta giống tên cuồng tròng mắt kia, trong nhà để đầy rác à? Trong nhà ta ngoại trừ bảo bối chân chính ra thì không tồn tại bất cứ loại rác rưởi nào cả! Ta là một con rồng giữ mình trong sạch nhé.] Đại lão Rồng Đốm two thản nhiên nói, trong lúc nói chuyện, nó phun ra một ngụm long tức đốt lá trà vừa sao hỏng trong thùng rác thành tro bụi.
Rác rưởi trong nhà nó ư? Không tồn tại!
Sau khi dọn dẹp thùng rác xong, đại lão Rồng Đốm two lại gửi cho Tống Thư Hàng một tin nhắn: [Ngụy Tống U U của ngươi là sao? Ta có thể cảm giác được lực lượng đang dùng có một bộ phận liên quan đến ta?]
[Đơn giản mà nói, bởi vì Bạch tiền bối two muốn đi ngủ, cho nên cho ta một bộ phận quyền hạn chúa tể Cửu U. Mà bởi vì một loạt trùng hợp, trong cơ thể ta phân liệt ra ngụy chúa tể Cửu U Tống U U. Dùng lời của quốc gia ta thì hiện tại ta là chúa tể Cửu U làm thời vụ.] Tống Thư Hàng trả lời: [Vừa rồi ta dùng chức năng giám sát thế giới Cửu U, định xem xét hiện trạng thế giới Cửu U, cũng tiến hành quản lý tà ma Cửu U. Không ngờ sẽ liên quan tới tiền bối ngươi và tiền bối ba mắt.]
[Ngươi? Quản lý thế giới Cửu U? Chúa tể Cửu U lâm thời?] Đại lão Rồng Đốm two trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: [Cần ta giúp một tay không?]
Sau khi lui khỏi vị trí chúa tể Cửu U lâu như vậy, đột nhiên nó bắt đầu có chút hoài niệm Cửu U.
Bạn cần đăng nhập để bình luận