Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2987: Ta muốn rắc thì là lên người ngươi!

Chương 2987: Ta muốn rắc thì là lên người ngươi!
Câu nói của Hoàng Sơn tiền bối khiến Tống Thư Hàng đang hơi thấp thỏm bình tĩnh trở lại.
“Cảm ơn Hoàng Sơn tiền bối… Ta sẽ cố gắng làm hết sức mình.”
Tống Thư Hàng truyền âm đáp.
Tất cả các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều ủng hộ hắn.
Từ khi bước vào con đường tu hành cho đến giờ, hắn không hề đơn độc một mình!
Bây giờ không chỉ các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 mà đám đại lão cha Cẩu Đản cũng là hậu thuẫn mạnh mẽ của hắn.
Vì thế, dù đó là Thiên Đạo, dù đó là siêu thoát, hắn vẫn sẽ cố gắng giải quyết bài toán khó này một cách tốt nhất.
Mặc kệ có thành công hay không, chỉ cần từng liều, từng phấn đấu thì đó đều sẽ là những trải nghiệm quý giá!
Không cần Hoàng Sơn ma ma nói thêm gì, tự bản thân Tống Thư Hàng đã tưởng tượng ra cả một nồi “súp gà cho tâm hồn” , tự cung tự cấp, tự lấy đó làm niềm vui.
Sau khi uống xong canh gà mình tự hầm, Bá Tống tràn trề động lực!
Hoàng Sơn tiền bối mỉm cười, tiếp tục xem vở kịch giao thừa của Diệt Phượng và Đậu Đậu trên sân khấu.
Đây có thể chính là giao thừa an ổn cuối cùng của nhóm Cửu Châu số 1.
Rất đáng trân trọng.

Từ sau khi Bạch tiền bối phân thân trở về, “món niên thú” của Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng bắt đầu được mang lên bàn tiệc… Nếu như Bạch tiền bối không trở lại, tất cả những món khác vẫn được bày lên như thường, nhưng niên thú chắc chắn sẽ phải lùi lại.
Thứ tốt nhất phải giữ lại cho Bạch tiền bối làm ấm bụng.
Tống Thư Hàng ngồi xuống chỗ của mình, thuận miệng hỏi:
“Mà phần thức ăn trước khi ta sống lại đâu rồi?”
Hắn nhìn thấy trong các món niên thú được đưa lên lúc trước, có một món là lên theo số người nhỉ?
Vừa dứt lời, mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, Vũ Nhu Tử da đen mới trở về đồng loạt ngoảnh đầu đi.
Tống Thư Hàng: “…”
Được rồi, hắn biết đáp án rồi.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ trên đỉnh đầu hắn vẫn phấp phơ theo gió, dường như muốn nói mà lại thôi.
Hiện giờ cô rất căng thẳng.
Cô muốn lập tức nghe được đáp án liên quan đến Bích Thủy các từ Tống Thư Hàng.
Nhưng cô lại lo sẽ nhận được đáp án khiến mình tuyệt vọng.
Muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Sau khi cảm nhận được tiết tấu đung đưa của sợi tóc ngố trên đỉnh đầu, Tống Thư Hàng truyền âm:
[Sở tiền bối, ta đã nói chuyện với Đạo Tử tiền bối về việc của Bích Thủy các rồi.]
Có đôi khi, Bá Tống rất hiểu lòng người.
[Thiên Đạo nói thế nào?]
Cọng tóc ngố của Sở các chủ không nhịn được hỏi.
“Yên tâm đi, có cơ hội.”
Tống Thư Hàng đáp, giọng nói của hắn vừa ôn hòa vừa kiên định, khiến người ta có cảm giác vô cùng tin cậy.
Nghe tới đó, Sở các chủ thoắt cái nằm bẹp xuống.
Là tin tốt, tốt đến mức khiến cả người cô mềm oặt ra!
Từ viễn cổ cho tới nay, điều cô muốn nghe thấy nhất nhất nhất thực ra chính là câu này.
[Nhưng mà, nếu muốn hồi sinh các thành viên của Bích Thủy các… chúng ta không thể mượn sức mạnh của Đạo Tử tiền bối được. Vì thế vẫn cần đợi thêm một thời gian nữa.]
Tống Thư Hàng lại bổ sung.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ gật ngọn tóc.
Không thể mượn sức mạnh của Đạo Tử, cũng tức là Thiên Đạo Đạo Tử còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết nên không thể ra tay giúp đỡ.
Về điểm ấy, Sở các chủ có thể hiểu được.
Cô không có nhân quả gì với Đạo Tử và Nho gia cả, Nho gia và Đạo Tử cũng chẳng nợ nần gì cô, vì thế nếu như người ta giúp cô thì là làm ơn, không muốn giúp thì là bổn phận.
Thậm chí Đạo Tử đồng ý nói cho cô biết đáp án, cho cô một hy vọng đã là làm ơn rồi.
Tuy rằng cô rất sốt ruột muốn để các thành viên Bích Thủy các trở về… nhưng tận sâu đáy lòng, Sở Quỳnh Quỳnh rất bình tĩnh, sẽ không có chuyện gây sự vô cớ.
Đây là một trong những tiêu chí để phán đoán xem một người có trưởng thành hay không.
“Ta đợi từ viễn cổ cho tới bây giờ, bao nhiêu năm như thế mà ta cũng trải qua rồi. Vì thế chỉ cần có hy vọng ta có thể tiếp tục đợi.”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ thong thả nói.
“Sẽ không phải chờ quá lâu đâu, ta đảm bảo đấy.”
Tống Thư Hàng đáp.
Vì có lẽ Chư Thiên Vạn Giới này cũng chỉ còn có 22 ngày yên bình thôi mà.

Tiệc mừng năm mới vẫn đang tiếp tục.
Sau khi rượu quá 3 vòng, các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 mượn men say mà lần lượt lên sân khấu biểu diễn tuyệt kỹ.
Đến cả người ổn trọng như Hằng Hỏa tiền bối cũng không nhịn được mà lên sân khấu múa kiếm… Gần đây Nho gia liên tục có chuyện vui, thân là đệ tử Nho gia, tất nhiên Hằng Hỏa cũng vui mừng tột cùng.
Tống Thư Hàng lặng lẽ ẩn mình khỏi trong bữa tiệc náo nhiệt, kéo phân thân bọc thép ra, xếp vào chỗ ngồi của mình.
Chân thân của hắn lặng lẽ bỏ đi, một lát sau, hắn đi tới chỗ Tô thị A Thập Lục độ kiếp.
Thiên kiếp của A Thập Lục đã bước vào giai đoạn cuối.
Có bạch long tỷ tỷ hộ pháp, hơn nữa khiếm khuyết về mặt công pháp cũng đã được loại bỏ, thực lực của A Thập Lục đã vượt qua cấp độ lục phẩm từ lâu, lần này cô độ thiên kiếp tấn thăng từ ngũ phẩm lên lục phẩm dễ như trở bàn tay.
Thậm chí cô còn dư sức bắt một số kiếp lôi thiên kiếp trông có vẻ có da có thịt, phong ấn chúng lại, đóng góp cho kho nguyên liệu nấu ăn của Bá Tống.
Tống Thư Hàng nhìn công đức trên người A Thập Lục, khẽ nói:
“Lại thiếu nợ Xích Tiêu Tử tiền bối, Đạo Tử tiền bối rồi.”
Nhờ các vị tiền bối nhường lại cơ hội quý giá cho A Thập Lục, để cô có cơ hội hỗ trợ Đạo Tử tiền bối chứng đạo nên cô mới nhận được chúc phúc từ Thiên Đạo.
Nhờ có phúc duyên này, A Thập Lục độ kiếp một cách thuận lợi.
Sau khi nhìn chốc lát, Tống Thư Hàng dùng linh lực để lại lời nhắn ở bên cạnh rồi lặng lẽ rời đi.

Một lúc sau.
Tống Thư Hàng đi tới hòn đảo thần bí.
Trong không gian tạm thời do một cường giả dùng đại pháp lực mở ra trên đảo.
Trình Lâm lưu ly và Thiên Đế Tử đang liều mạng đánh nhau.
Thấy Tống Thư Hàng xuất hiện, hai người đối chưởng, cơ thể lùi ra sau.
“Tống tiền bối, lại sao nữa nè?”
Thiên Đế Tử nhìn Tống Thư Hàng với vẻ bất mãn, không nhìn thấy cô đang nện Trình Lâm một trận à?
“A Tống, Thiên Đế đánh ta!”
Trình Lâm lưu ly nói với Tống Thư Hàng, cùng lúc đó, cơ thể của cô trở nên hư ảo, như sắp tiêu tán vậy.
Tống Thư Hàng: “…”
“Nếu không có việc gì thì lượn nhanh đi.”
Thấy Tống Thư Hàng trầm mặc không đáp, Thiên Đế Tử phất tay xua đuổi.
“Có chút việc đó.”
Tống Thư Hàng thở dài, nhìn về phía Trình Lâm lưu ly:
“Ta phải vào trong không gian Thiên Đạo mà Đạo Tử tiền bối mở ra để bế quan, cô thấy thế nào?”
“Để ta đánh nhau với Thiên Đế xong thì xem xét sau.”
Trình Lâm lưu ly vỗ ngực đáp.
“Đánh xong thì ngươi chết rồi.”
Thiên Đế Tử dùng giọng nói mềm mại mà lạnh lùng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
[Bá Tống đạo hữu, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?]
Đúng lúc này, giọng nói của Đạo Tử vang lên bên tai hắn.
Vẫn chưa đên nửa tiếng, Đạo Tử đã mở không gian xong.
“Ta chuẩn bị xong rồi, Đạo Tử sư huynh.”
Tống Thư Hàng đáp.
Tiếp đó hắn vẫy tay chào Trình Lâm lưu ly và Thiên Đế Tử rồi nhìn xuống đảo thần bí ở bên dưới.
Vốn dĩ hắn còn định đến đảo thần bí một chuyến, ai ngờ Đạo Tử sư huynh lại tới trước.
Chỉ có thể để lần sau lại tới xem sao thôi vậy.
Đạo Tử:
“Vậy ta đón ngươi qua.”
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng biến mất tại chỗ, mất tung tích trong Chư Thiên Vạn Giới, đi vào trong bí cảnh thời không mà Đạo Tử mở riêng cho mình.
Đợi sau khi Tống Thư Hàng biến mất, cơ thể của Trình Lâm lưu ly mới dần ngưng tụ lại.
“Tiếp tục thôi Thiên Đế Tử.”
Sau khi khôi phục, Trình Lâm lưu ly bắt đầu huênh hoang:
“Sắp tới thời cơ rồi, hôm nay hai chúng ta phải phân sống chết… Hoặc là ngươi ăn ta, hoặc là ta đặt ngươi lên giá nướng, rắc thì là lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận